Trương Viễn Hoài né nhánh thường xuân đang phóng tới trước mặt mình,
nhào lộn một cái ra cửa, bất chợt một đoạn dây gai phóng tới, hắn theo
đà ngã xuống không kịp tránh né.
[-50% độ hảo cảm, kích hoạt thẻ hồi sinh.]
"Gừ!" Ngay khi đoạn dây gai tới gần hắn chỉ còn một centimet, một bóng nhỏ
xuất hiện từ hư vô lao vụt qua với tốc độ kinh người, sau đó giọng trẻ
con gầm lên một tiếng quái dị, còn nhánh thực vật xấu số kia đã bị nó
thô bạo cắn nát.
Trương Viễn Hoài sau khi ngã xuống đất liền tung người bật dậy, lúc này mới phát hiện cả tòa nhà đã bị bao vây bởi thực
vật biến dị, hắn vừa thoát chết trong gang tấc, chưa kịp mừng đã bị tập
kích. Cái bóng nhỏ kia ngừng chuyển động, dưới ánh sáng mờ lộ ra làn da
trắng xám cùng thần sắc quỷ dị đang cắm răng vào tay Trương Viễn Hoài.
Nó cắn rất ác, không những uống máu hắn mà còn di di hàm như mài răng.
Trương Viễn Hoài cả kinh, mạnh tay hất ra làm nhóc ngã ra sàn, Đại Lợi không
đợi hắn hỏi tội đã vội giải thích: "Nhóc con đã có lí trí và hồi phục kí ức, nhưng như lo ngại của tôi, vì khi chết nhóc con đã hóa thây ma, mà
thẻ hồi sinh không có công dụng chuyển hóa thành người nên hiện tại nhóc trở thành bán thây ma có khát vọng giết chóc sinh vật sống và cần máu
để duy trì sự sống. Có điều giải quyết vấn đề cũng không khó, chỉ cần
đeo khẩu trang này lên cho nó là được."
Nó nói đến đây, một chiếc khẩu trang bé bé có hoa ren hồng đáng yêu cùng concept với bộ váy hồng
phấn của tiểu quỷ xuất hiện trên tay Trương Viễn Hoài.
Đại Lợi
nói tiếp: "Chiếc khẩu trang này được làm từ chất liệu đặc biệt có khả
năng chế ngự bản năng thèm thịt của một số loài khát máu như quỷ, yêu,
người tẩu hỏa,... tất nhiên cũng có cả bán thây ma. Có điều khiếm khuyết lớn nhất của nó chính là chỉ có công hiệu một lần, nếu đã tháo xuống
thì không có cách nào cứu vãn được nữa."
Đừng hỏi tại sao không có thây ma, đơn giản vì chúng có não éo đâu.
Khi Trương Viễn Hoài nhận khẩu trang, bỗng nhiên nhóc con nhìn hắn, đôi môi tèm lem máu nhe răng cười, dưới cái cau mày của hắn, nhóc lắc người nằm sấp lại, lập tức chống hai tay hai chân xuống sàn như động vật, chuyển
mình muốn chạy đi.
'Pằng!' Trương Viễn Hoài tiên hạ thủ vi cường bắn một phát ngay chân nhóc, nhóc con bị cho ăn đạn nhất thời đứng
hình, nó nghiến răng ken két quay đầu lại, có điều chưa kịp định vị mục
tiêu mỏ đã bị "rọ" lại.
Đồng tử nhóc con chuyển từ xám sang đen, khí thế hoang dã khó thuần biến mất, bấy giờ trong nó mới có chút giống con người.
Hiện tại ngoài này đang rất loạn, tiếng rên thảm thiết không ngừng vang lên
như muốn xé cả bầu trời. Không biết nên nói đám đồng đội của Lục Thiên
tốt hay xấu số nữa, sức tấn công của thực vật biến dị rất kinh khủng,
chúng nhai xác người mà xương cũng không muốn nhả, họ muốn biến thành
xác sống cũng không thể.
Bị kéo chân ở đây một lúc, trên hành
lang bấy giờ đã không còn bóng dáng của Vương Nhật. Trương Viễn Hoài vội vàng dẫn theo nhóc bán thây ma tìm y.
Nhóc con thân hình nhỏ
nhắn nhưng vô cùng linh hoạt, một chân bị thương nhưng vẫn tỏ ra không
hề gì, tốc độ chạy quả thực kinh người. Ngoài ra móng nhóc cũng rất sắc
và giác quan nhạy bén vô cùng. Nó không chỉ biết xé nát thực vật tấn
công Trương Viễn Hoài mà còn có thể dò ra Vương Nhật thông qua mùi hương trên người hắn.
Hai người lao vụt như cơn gió, trên đường thấy
người gặp nạn đều không thèm liếc một cái, mặc cho người ta tự sinh tự
diệt, cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân Vương Nhật.
Lúc họ đến, y đang sức đầu mẻ trán yểm trợ một đám vô dụng cản tay cản chân phiền phức.
Trương Viễn Hoài thấy một loài hoa diêm dúa bị y phanh thây quét cánh hoa
trúng cổ mà không được bất cứ ai hỗ trợ liền nổi giận.
Hắn chưa bao giờ hắn ghét lòng tốt của y như lúc này.
Vương Nhật mặc vết thương rướm máu trên cổ, tay cầm trường kiếm vững vàng
chém dây thường xuân. Bọn chúng đứt đoạn rơi xuống, màu đỏ phụt ra như
máu khiến thần kinh người nhìn ghê gợn, phù phù vài cái lại lắc mình sản sinh ra chi mới. Bấy giờ mày y cau lại, vội vàng nói với một dị năng
giả không xa: "Sát thương vật lí không được, mọi người mau ra khỏi đây,
chúng ta thử đốt chúng xem sao?"
Năng lực của Vương Nhật được
công nhận, vì vậy uy nghiêm cũng tăng lên. Y vừa đề xuất, đám người liền nghe theo. Họ chạy trối chết ra ngoài, xăng trong phòng bị đạp đổ, cùng lúc dị năng giả hệ hỏa bắn ra một ngọn lửa, lập tức đám cháy bùng lên,
theo thân thường xuân cháy lan cả tòa nhà, tiếng rên thảm thiết của bọn
chúng ngày một đáng sợ.
"Cứu em, huhu, cứu em với--" Lời cầu cứu của trẻ con còn chưa kịp tròn câu đã nghe 'pằng', bị tiếng súng thay thế.
Con vẹt trẹo cổ với đôi mắt đỏ au rớt xuống đám lửa phừng phừng, chớp mắt
đã bị thêu thành tro bụi. Trương Viễn Hoài mặt lạnh thu bàn tay đang cầm súng lại.
"Gừ Gừ!"
"Có một đám xác sống đang đến gần!" Một người hoảng loạn hét lên.
Cơn mưa độc đã dứt, đường chân trời chậm rãi hiện lên, đồng thời dưới ánh sáng âm u thường nhật, đám xác sống đông nghịt lộ ra.
Vương Nhật xung phong mở đường, dẫn đám người chạy hướng khác tìm đường sống. Có lẽ vì độ hảo cảm bị Trương Viễn Hoài dùng hết nên tự nãy giờ y không hề quan tâm hắn, hắn chỉ có thể cố gắng đuổi theo y, nhìn y cật lực cứu người mà cảm xúc dần trở nên lệch lạc.
Hắn không muốn thấy y mạo hiểm tính mạng cứu người khác, không muốn y xông pha về phía trước, lấy bản thân làm khiên đón địch. Cho dù bất cứ ai bị cắn chết thì sao chứ?
Có liên quan gì đến y? Y cũng chỉ là một người bình thường chưa thức
tỉnh dị năng thôi, tại sao y lại phải cao cả đến đáng hận như vậy?
Không muốn, không nỡ chút nào...
Vương Nhật tiên phong dẫn đoàn người đến một cái cầu treo, y cùng dị năng giả ở một đầu cầu hỗ trợ người thường chạy qua phía bên kia, Trương Viễn
Hoài lắc tay y, không ngừng nhắc y thoát thân.
"Cậu đi trước đi!" Vương Nhật xám mặt, rõ ràng là ghét bỏ nhưng vẫn không phàn nàn gì, y
chỉ lạnh nhạt bắt lấy bàn tay của Trương Viễn Hoài, đột ngột đẩy hắn lên trên cầu.
Trương Viễn Hoài vừa lên liền bị hòa vào dòng người
không ngừng chen chút trên thân cầu, đám đông chặt đến mức hắn không thể lùi lại dù chỉ một bước, bất giác bị xô đẩy càng xa y.
"Mẹ kiếp!" Hắn tức muốn chết.
Đám người dưới sự yểm trợ của y đều đã an toàn qua bờ bên kia, dị năng gia
cuối cùng cũng đã gia nhập, chỉ còn Vương Nhật giằng co với đám xác sống ở giữa cầu.
Không biết có phải vì cơn mưa đêm qua không, đám xác sống mới xuất hiện này dường như còn mạnh hơn trước kia. Tốc độ không
những nhanh hơn, sức mạnh cũng được cải thiện. Vương Nhật chém chúng cả
buổi đã sắp kiệt sức, còn chúng cứ như thủy triều hết đợt này đến đợt
khác xông lên.
"Không xong rồi, nếu bọn chúng qua được bên này chúng ta sẽ chết chắc!" Trong đám đông có người lo sợ nói.
"Phá hủy cầu! Mau phá hủy cầu này đi!" Một người vội vã đề xuất.
"Nhưng Vương Nhật còn đang trên cầu mà?" Có kẻ lung lay.
"Một người vì mọi ngườ-- Áh!"
'Pằng!'
Trương Viễn Hoài nhìn kẻ vừa nói, họng súng lệch để bắn cảnh cáo chuyển về
ngắm ngay đầu người ta, giọng u ám: "Ai dám phá cầu kẻ đó chết trước."
Vĩnh Thương anh nhìn xem, những kẻ anh dốc lòng cứu giúp đang bàn tính
chuyện phá cầu như thể mạng sống của anh không đáng một xu này.