Trương Viễn Hoài cay lắm rồi, hắn nhìn ánh mắt không có thiện chí của bọn người đó lửa giận càng dâng lên.
Mẹ kiếp đã bị gắn mác hồ ly tinh mà còn mất mặt như vậy nữa, đáng ghét!
Trương Viễn Hoài đánh liều, đột ngột 'cạch' một tiếng, trên tay Vương Nhật xuất hiện thêm một cái còng tình thú.
Trương Viễn Hoài nhìn y nở nụ cười, đắc ý lắc cái còng còn lại trên tay mình.
Hắn tỏ vẻ: "Nếu anh không thích nhu mì hiểu chuyện thì tôi bá vương
ngạnh thượng cung cho anh vừa lòng!"
Trước khi Vương Nhật mặt
liệt kịp phẫn nộ, Trương Viễn Hoài đã kéo ý ngồi xuống sát bên mình,
nhanh như chớp áp sát tai Vương Nhật thì thầm như thể sợ nghe lén. Trong lúc giả vờ khổ sở giải bày cũng không quên hất đuôi mắt đắc ý khiêu
khích đám bát quái đằng xa.
"Tôi không cố ý ám hại anh, chỉ là lúc đó quá cấp bách, không kịp bàn bạc đã ra hạ sách này, thật sự rất có lỗi." Bạch liên hoa họ Trương online~
Vương - Dễ lừa, tốt bụng, ngây thơ, hiểu chuyện - Nhật chưa kịp nói gì đã bị
Trương tâm cơ đánh đòn phủ đầu đành phải câm nín: "..."
Trương
Viễn Hoài chớp thời cơ, thao thao bất tuyệt bịa chuyện, còn sẵn miệng
đội lên cho đám Lục Thiên một cái nồi: "Chuyện trong kho đông lạnh,
không phải là tôi cố ý giấu đâu. Nhưng anh có nhớ không? - trên thân
chúng có kí hiệu của quân đội! Những người này có lẽ nhân lúc kho vũ khí lâm nguy sơ hở mà cướp bóc. Dám cướp hàng của quân đội, tâm tư của họ
không đơn thuần! Vì vậy tôi sẽ tạm giữ."
Đại Lợi nghe hắn bịa một mớ tào lao chỉ cảm thấy bất bình thay cho chủ nhân nhà mình, tên khốn
kí chủ rõ ràng là bắt nạt y đang ngốc mà.
Vương Nhật nghiêng đầu nhìn Trương Viễn Hoài, mặt ngu không hiểu như muốn nói: "Tại sao không trực tiếp hỏi Lục Thiên?"
Trương Viễn Hoài thầm nghĩ: "Ngu à, trực tiếp hỏi hắn thì sao giấu làm của
riêng được?", ngoài mặt tỏ ra thần bí: "Thế giới này không đơn thuần như anh nghĩ đâu."
Đại Lợi: "..." Đúng rồi, thế giới này không đơn thuần - không đơn thuần nhất là cậu đó!
Thấy Vương Nhật vẫn có biểu cảm không thông, Trương Viễn Hoài ngược lại càng cao hứng.
Trước kia Vĩnh Thương suốt ngày một bộ mặt uyên bác cái gì cũng giỏi như ông
cụ non, nào có vẻ ngốc nghếch thế này. Lúc đầu còn cảm thấy bất bình
thay y, giờ thì hết rồi, ngốc như vậy mới đáng yêu~~
Hắn lại bám
Vương Nhật, mặc dù đã không sợ người ta nghe lén nhưng vẫn tỏ ra thần bí rỉ tai y: "Chỉ cần anh hứa giữ bí mật, tôi sẽ giải thuốc mất giọng
cho."
Sau khi bị Trương Viễn Hoài bổ não, cuối cùng Vương Nhật cũng gật đầu.
Dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ, Trương Viễn Hoài bỗng nhiên nâng mu bàn
tay Vương Nhật, đặt lên đó một nụ hôn dịu dàng. Thiếu niên xinh đẹp hôn
tay chàng trai tuấn tú - hình ảnh này đẹp đến mức khiến người ta liên
tưởng đến viễn cảnh một vương tử cao quý đang phục mệnh dưới váy mỹ nhân của hắn, nó gợi lên cảm giác thành tín hơn là đào hoa như cái gọi "chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu". Có điều khi Trương Viễn Hoài
nhìn y, ánh mắt duy ngã độc tôn chậm rãi hiện lên ý cười trêu hoa ghẹo
nguyệt thì cũng là lúc mọi giả thuyết đồng loạt sụp đổ, nó - chỉ có thể
là cảm giác yêu điên cuồng.
Cái tên bia đia không thầy tự thông này cmn đúng là hại nước hại dân!
Rõ ràng là chỉ cần hắn ra lệnh, thẻ sẽ mất hiệu lực, vậy mà Trương Viễn
Hoài cứ phải bày vẽ, vừa chạm tay người ta còn hôn, không chừa bất cứ cơ hội dụ dỗ nào. Nhưng dù sao thì hành động có mục đích này cũng có tác
dụng, Đại Lợi không thể mắng hắn vô sĩ, chỉ có thể tự mình tâm đắc câu
"thế sự vô thường". Trai thẳng nào đó cuối cùng cũng biết chủ động tán
tỉnh đàn ông rồi.
Khoảng khắc đôi môi mềm của hắn chạm lên tay,
không hiểu vì sao tim Vương Nhật đập mạnh một cái 'thịch' rõ to, mặt y
thoáng đỏ lên, may là mặt liệt lâu năm nên không có biểu cảm thất thố
gì. Nhưng Trương Viễn Hoài đâu chỉ dựa vào mặt y để biết, thời điểm
tiếng thông báo độ hảo cảm tăng lên thì cũng là lúc tâm tư của y được
phơi bày.
[+15% hảo cảm.]
[Độ hảo cảm của Vương Nhật: 50%]
"Thật không biết xấu hổ!"
Ngay lúc Trương Viễn Hoài còn đang đắc ý, bỗng nhiên một giọng nói bất mãn
sát phong vang lên. Hắn và Vương Nhật đồng loạt nhìn cô gái vừa đến.
"Con bạch tuột một nắng này ở đâu ra vậy?" Trương Viễn Hoài nhìn cô gái nóng bỏng có làn da bánh mật khỏe khoắn mắng.
Cô gái tức giận trừng mắt, cay nghiệt nói: "Đã có hôn phu mà còn ve vãn
đàn ông, đúng là đĩ điếm trời sinh, cho dù sống trong gia đình danh giá
vẫn không bỏ được tính nết ti tiện."
Trương Viễn Hoài: "..."
Tự nhiên bị chửi, hắn kinh ngạc tới mức bật cười, trong lòng thầm nghĩ
"Con nhỏ này sống quá ba ngày tao đổi họ Trần", ngoài mặt cao ngạo một
ánh mắt cũng không thèm cho cô.
Đối với loại người nóng tính
thích ăn to nói lớn, cái gì cũng sồn sồn thì cách sỉ nhục nhất chính là
không đếm xỉa, tự khắc họ sẽ bị lòng tự trọng của chính mình làm phát
điên thôi. Quả nhiên sau khi thấy Trương Viễn Hoài làm lơ mình, cô gái
tức đến đỏ mặt. Cô ta quay phắt sang nhìn Vương Nhật, bỗng nhiên lời nói dịu lại, mang theo chút ý tứ ám muội: "Anh ta chỉ lợi dụng anh thôi,
đừng-- "
Đoạn cô đang nâng tay như muốn bắt lấy Vương Nhật,
Trương Viễn Hoài thoắt cái biến sắc, vẻ mặt như muốn một ngụm nuốt sống
con bạch tuột một nắng trước mặt này.
Hắn hất tay cô, mặt lạnh lẽo: "Thỉnh tự trọng."
Cô gái nhất thời bị biểu cảm của hắn dọa sợ, khí thế lúc đầu cũng không
giữ được, cố nói thêm vài ba câu cho đỡ mất mặt liền chuồn đi mất.
Chuyện gà bay chó sủa của hôm nay xem như đã đến hồi kết.
Ban đêm, trời đặc biệt lạnh, những cơn gió độc mang theo mùi ẩm mốc thổi
đến từng đợt, tiếng lá cây thỉnh thoảng đập vào cửa và những âm thanh
rít lên bất chợt không rõ thuộc về ai cứ liên tục thay phiên làm người
ta rùng rợn không thôi.
Vật tư không đủ, thanh niên trai tráng
phải nhường chăn nệm cho người già, phụ nữ và trẻ con. Thật ra lúc phát
hiện đám người này vậy mà có ba thành phần trên, Trương Viễn Hoài cũng
hơi bất ngờ. Hắn vốn tưởng đội của Lục Thiên chỉ tiếp nhận những kẻ mạnh có ích, không ngờ là cũng có phần nhân đạo. Từ đó, Trương Viễn Hoài dựa vào ý nghĩ Lục Thiên là nam chính phán đoán ra sau này hắn cùng Cố
Thanh rất có thể dựa vào thu phục lòng người, dùng nhân khí để xây dựng
thời đại mới. Trước mắt tình hình là như vậy, còn suy đoán của hắn có
đúng hay không thì phải chờ kiểm chứng.
Quay về chủ đề ban đầu,
vì thiếu vật tư và thực phẩm nên phát sinh rất nhiều vấn đề, trong đó có thiếu nước sạch. Trương Viễn Hoài còn lâu mới nói mình là dị năng giả
hệ thủy, một đường từ đầu ém nhẹm năng lực, chuyên tâm đóng vai một tên
vô dụng khiến người ta chán ghét nên giờ này hắn vẫn còn sống tốt lắm.
Cái đáng nói chính là chuyện trong đoàn có hai dị năng giả hệ thủy bị
vắt kiệt sức, đêm muộn mà vẫn bị đám người rỗi hơi làm phiền.
Một cô gái trắng trẻo có vẻ ngoài xinh đẹp không ngừng mè nheo: "Làm ơn,
tôi đã một ngày không tắm rồi, cậu là dị năng giả hệ thủy, muốn biến ra
bao nhiêu nước có bấy nhiêu, sao cứ keo kiệt với tôi mãi thế?"