Tiếng hét kinh hãi và sắc bén của Hạnh Nhi đã thu hút thành công tất cả
các chủ nhân và người hầu của Tô phủ. Nhìn cảnh tượng kỳ lạ trong sân,
mọi người bất giác trợn tròn hai mắt nhìn!
Trong Lê Viên, cánh
hoa héo úa, cỏ cây rơi đầy đất, hiện ra cảnh tượng điêu tàn, khí thế
băng giá toát ra trong không khí chưa rút đi, đây chính là dao động kỹ
năng hệ Băng. Vừa rồi ở nơi này vừa xảy ra một trận chiến rất lớn.
Từ những gì Hạnh Nhi vừa hét lên, không khó để nhận ra những người vừa
chiến đấu là Tô Linh Phong và Tô Dục Mẫn. Nhưng không ai tin rằng Tô Dục Mẫn, người vô cùng tài giỏi thuộc thế hệ trẻ của nhà họ Tô lại bị thua
trong tay phế vật vô dụng như Tô Linh Phong.
Nhưng mà, lúc này Tô Linh Phong đã ăn mặc chỉnh tề, bình an không có chuyện gì đứng ở trong
sân, vẻ mặt nàng càng thêm bình tĩnh, không có một tia sóng gió.
Tuy nhiên, Tô Dục Mẫn đang nằm trên mặt đất với tư thế xấu xí, bất động không biết sống chết...
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
“Mẫn Nhi!” Tam phu nhân tỉnh táo lại trước tiên, bà ta hét lên đau lòng rồi
lao về phía Tô Dục Mẫn đang nằm trên mặt đất, vừa khóc vừa run rẩy:
“Ngươi sao vậy, Mẫn Nhi, mau tỉnh lại đi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
Người mở miệng là một người đàn ông trung niên, dung mạo khôi ngô tuấn
tú nhưng không hề mất đi vẻ uy nghiêm.
Tô Linh Phong biết người
này chính là cha của thân thể hiện tại của nàng, Tô Hoành. Hôm nay là
lần đầu tiên Tô Linh Phong nhìn thấy người được gọi là cha này kể từ khi nàng xuyên đến không gian này.
"Như cha đã thấy, nhị muội rất
không hài lòng với tỷ tỷ là con, vì vậy muội ấy đến Lê Viên gây chuyện.
Con đã giáo dục muội ấy để muội ấy biết tôn trọng tỷ tỷ như thế nào.” Tô Linh Phong nhẹ giọng nói.
Mọi người nghe xong đều lộ ra vẻ mặt
kinh ngạc không dám tin! Nàng đã nói gì? Tô Dục Mẫn đã thực sự thua
trong tay nàng! Một linh thuật sĩ thiên phú cao như cô ta sẽ bị đánh bại bởi một kẻ không có linh căn, phế vật không có đấu khí trong tay? Thật
là một câu chuyện hài hước! Làm thế nào mà có thể như vậy được!
“A! Đồ khốn kiếp, ngươi đã giết Mẫn Nhi của ta, ta muốn ngươi trả giá bằng
mạng sống cho Mẫn Nhi!” Tam phu nhân lao về phía Tô Linh Phong với vẻ
mặt dữ tợn.
Tô Linh Phong khẽ xoay người sang một bên và dễ dàng
tránh được lần tấn công điên cuồng của Tam phu nhân. Do quán tính, Tam
phu nhân không thể dừng lại, bà ta chạy ra ngoài vài bước rồi ngã xuống
đất.
“Tam phu nhân không cần kích động như vậy, con gái yêu quý
của người chưa chết, chỉ là ngất đi thôi.” Tô Linh Phong dừng một chút,
sau đó nói tiếp: “Còn có, phụ thân đại nhân đang ở đây, Tam phu nhân nên chú ý dùng từ cho đúng.”
“Mẫn Nhi! Mẫn Nhi... Mẫn Nhi của ta,
ngươi dậy đi..." khi nghe tin ngươi gái mình chưa chết, Tam phu nhân
trừng mắt nhìn Tô Linh Phong một cách phẫn uất, vội vàng quay trở lại
bên Tô Dục Mẫn.
Quả nhiên, khi Tô Hoành nghe xong, ông cau mày liếc nhìn Tam phu nhân, sau đó ra lệnh cho Đại phu nhân: “Cứu tiểu thư trước.”
“Được rồi.” Đại phu nhân gật đầu, ngồi xổm xuống, vươn tay ra che lên trán Tô Dục Mẫn. Trong miệng lẩm bẩm những lời gì đó, ngay sau đó, một tia sáng trắng nhẹ nhàng phát ra từ lòng bàn tay bà...
Đại phu nhân là
một linh thuật sĩ trung cấp của hệ Sinh Mệnh. Tuy hệ Sinh Mệnh không có
lực chiến đấu mạnh mẽ, lực phòng ngự cũng rất yếu, nhưng nó có thể chữa
lành một lượng thương tổn vật lý trong quá trình chiến đấu. Nó cũng có
thể tăng thêm trợ lực cho bản thân và đồng đội, loại bỏ trạng thái tiêu
cực, vv. Tất nhiên, các bệnh bên trong của cơ thể không thể chữa khỏi
bởi các linh thuật sĩ hệ Sinh Mệnh.
Tô Hoành cau mày, nhìn Tô
Linh Phong, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng dò hỏi. Cô gái trước mặt
có khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú vẫn còn trẻ con, nhưng tính tình lạnh
lùng trầm tĩnh, ánh mắt lãnh đạm xa cách, thái độ không tự ti cũng không kiêu ngạo. Đây vẫn là đứa con gái lớn của ông, không giỏi văn, không
giỏi võ, luôn gặp rắc rối với mấy tên ăn chơi, lưu manh hay sao?
Một lúc sau, Tô Dục Mẫn hừ một tiếng, mờ mịt tỉnh lại, lo lắng kêu một tiếng: "Pháp trượng, pháp trượng của ta..."
Một người hầu nghe vậy thì nhanh chóng chạy tới, nhặt cây quyền trượng dưới tàng cây lê lên và giao cho Tô Dục Mẫn.
Con rồng con không có hứng thú với những người đã đột nhập vào Lê Viên này, đang chảy nước miếng mà vơ vét pháp trượng. Lúc này nhìn thấy bảo vật
đột nhiên bị lấy đi, nó vội vàng đi theo, chạy vòng tròn xung quanh Tô
Dục Mẫn: "Bảo thạch của ta... Bảo thạch của ta..."
"..." Khóe
miệng Tô Linh Phong giật giật, sau đó ánh mắt nàng rơi vào cây quyền
trượng trong tay Tô Dục Mẫn. Không nhắc đến cái khác, con rồng con khá
là sáng suốt, thứ này có vẻ khá có giá trị...
“Mẫn Nhi, ngươi chạy đến Lê Viên, ra tay với tỷ tỷ ngươi?” Tô Hoành trầm giọng hỏi.