Nghe tiếng kêu oai oái đậm chất phách lối của Tô Dục Mẫn, Tô Linh Phong
bất giác cau mày, nha đầu này vừa mới im lặng được mấy ngày, giờ cổ họng cô ta khỏi rồi lại bắt đầu tới gây sự với nàng đây mà, thật là thiếu
đánh!
Tô Linh Phong nghiêng người, từ bên cạnh người Tô Dục Mẫn
bay vọt ra, muốn đánh nhau cũng không thể đánh ở trong nhà được! Mặc dù
trong nhà nàng không có đồ vật gì quý giá nhưng dẫu sao nó cũng là chốn
nương thân của nàng, nàng tuyệt đối không thể để người khác phá hỏng căn nhà này của mình!
Tô Dục Mẫn chỉ cảm thấy mắt hoa đầu choáng,
bên cạnh như có trận cuồng phong tạt qua, cô ngoảnh lại nhìn thì thấy Tô Linh Phong đã đứng trong sân, ánh mắt nàng nhìn cô vô cùng lạnh lùng.
Tốc độ của nàng quá nhanh! Tô Dục Mẫn sững người chớp chớp mắt, lúc sau cô
kịp phản ứng lại, bỗng cảm thấy trong lòng vô cùng sợ hãi!
Lần
trước chịu thiệt dưới tay Tô Linh Phong, Tô Dục Mẫn chỉ nghĩ là do mình
quá sơ suất, tuy rằng đã từng trông qua tốc độ và sức mạnh đáng kinh
ngạc của Tô Linh Phong nhưng cô cũng không quá để tâm đến. Nhưng bây
giờ, Tô Dục Mẫn đang thầm trách bản thân đã quá nông nổi, nếu vừa rồi
lúc Tô Linh Phong bay vụt qua người cô, nàng chỉ cần đẩy một cái là cô
ta sẽ lập tức ngã sấp mặt ngay...
Rồng nhỏ phấn khích vỗ vỗ đôi
cánh nhỏ, sau đó nó từ trong căn phòng bay ra, hét lên bằng chất giọng
non nớt như của một đứa trẻ: ''Muốn đánh nhau sao? Muốn đánh nhau sao?
Tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng cũng có trò hay để xem rồi...''
Mấy ngày này, để không bị quấy rầy trong lúc tu luyện, ban ngày, Tô Linh
Phong đuổi Liễu Nhi và hạ nhân làm việc trong vườn lê ra ngoài, đương
nhiên Liễu Nhi và hai bà tử vô cùng vui vẻ lui tới một góc sống an nhiên tự tại. Trong khi đó, ở vườn lê, ngoại trừ Tô Linh Phong và Tô Dục Mẫn
ra thì chỉ có một linh hồn rồng con đang ngoác mồm la hét mà thôi.
Đáng tiếc là Tô Dục Mẫn còn chẳng nhìn thấy con rồng con đang trong trạng
thái tàng hình kia, Tô Linh Phong lại không cho phép nó dùng miệng để
nói chuyện, chỉ có thể dùng linh tính giữa chủ nhân và rồng để khai
thông, giờ nàng còn chẳng buồn để ý tới sự tồn tại của nó, thực chất
rồng con bây giờ chỉ như không khí thôi...
''Muội muốn giáo huấn
tỷ à?" Tô Linh Phong nhướng mày, giở giọng châm biếm: ''Thay mặt cho gia chủ? Cho phụ thân? Hay là thay cho mẫu thân? Muốn thay mặt họ giáo huấn người tỷ tỷ này sao?''
''Tỷ...!'' Quả thực, xét về tuổi tác, Tô
Dục Mẫn không có tư cách nói hai chữ ''giáo huấn'', gương mặt xinh đẹp
đang giận dữ của cô bỗng vụt qua tia xem thường: ''Đừng tỏ vẻ mình đây
là tỷ tỷ với ta, có loại tỷ tỷ như tỷ đây ta cũng cảm thấy thật nhục
nhã! Nếu hôm nay tỷ bàn đến món nợ này, về sau ngoan ngoãn chịu đựng sự
ghẻ lạnh của ta thì ta sẽ thôi không so đo chuyện hôm đó nữa, bằng không thì đừng trách ta không khách khí!''
''Muội mới đừng nên khách khí với ta đó.'' Tô Linh Phong lãnh đạm nói: ''Bởi vì, tỷ cũng không định khách khí với muội đâu.''
Tô Linh Phong chẳng muốn chấp nhặt hài tử này, nhưng điều đó không có
nghĩa là nàng sẽ dễ dàng để cho cô khiêu khích. Nếu Tô Dục Mẫn đã có ý
muốn tới ''giáo huấn'' nàng thì nàng cũng chẳng ngại tới dạy cho nha đầu này một bài học.
''Có vẻ như ta mời tỷ rượu ngon tỷ không uống,
lại muốn uống rượu phạt?'' Tô Dục Mẫn hung hăng trừng mắt nhìn Tô Linh
Phong, cô phất phát trượng cầm trong tay, miệng bắt đầu lẩm bẩm đọc gì
đó.
Tô Linh Phong lập tức lao vụt về phía Tô Dục Mẫn với tốc độ
nhanh như điện, để thi triển thuật Linh Thuật Sĩ cần phải có thời gian
niệm chú, đúng là buồn cười! Làm sao nàng có thể để Tô Dục Mẫn đọc xong
câu thần chú ấy được cơ chứ!