"Cậu qua đây làm gì?" Trịnh Minh Trung vô cùng nhạy bén, thoắt cái tóm lấy nhịp chân của Lâm Mộc muốn làm người kia té xuống.
Có thể là được rượu tráng lá gan, Lâm Mộc ngày trước còn kiêng dè Trịnh
Minh Trung nay lại đẩy người kia ra, toàn thân từ đầu tới cuối tỏa ra
một mùi rượu nồng nặc: "Tìm người chơi đùa một chút, sao hả? Không được
à?”
Cậu ta huých lấy bả vai của Trịnh Minh Trung, trực tiếp nhìn
về phía Ôn Trà: "Sao hả? Có muốn chơi một chút hay không? Ai thua... Thì phạt uống rượu."
"Không muốn." Ôn Trà lạnh lùng đáp lại, đến mắt cũng chẳng thèm nhướng lên nhìn người kia lấy một cái.
"Cậu mặt dày thật đó, ai muốn uống rượu với cậu chứ?" Trịnh Minh Trung trợn trừng mắt.
Lâm Mộc liên tục vướng phải trở ngại, cũng nghẹn lời không nói được gì,
khuôn mặt vốn dĩ đang đỏ lên vì rượu nay lại càng đậm màu như đít khỉ:
"Chơi xúc xắc, khởi điểm một triệu, sao hả?"
Đám người ở đây dùng ánh mắt như thể đang nhìn kẻ điên mà ngó qua Lâm Mộc.
Chơi nhỏ mà cược lớn như vậy, có ví như mấy thằng thua bạc dâng tiền cho người khác cũng không quá đáng chút nào.
Ôn Trà chắc chắn sẽ không đồng ý.
"Chẳng làm sao cả, tại sao tôi lại phải chơi với cậu?" Ôn Trà nhún vai: "Tôi
không có thói quen tiêu xài giống như cậu, nhà của tôi mẹ và anh trai
đều khổ sở kiếm tiền, tôi phải dè xẻn chi tiêu."
Lâm Mộc tức tối, là người biết chút chuyện trong cuộc đều hiểu rõ, bằng việc ấn định
cuộc hôn nhân này, Ôn Trà thoắt cái đã trở thành một trong những cậu ấm
nổi tiếng của thành phố C, chính là kiểu mẫu điển hình của việc thoát
nghèo.
"Không phải là cậu không dám đó chứ, hai triệu, có cược
không?" Lâm Mộc vẫn chống chế, nhìn dáng vẻ như thể chỉ là người say đến mất trí nói nhảm mà thôi.
"Chẳng làm sao cả, tại sao tôi lại
phải chơi với cậu?" Ôn Trà nhún vai: "Tôi không có thói quen tiêu xài
giống như cậu, nhà của tôi mẹ và anh trai đều khổ sở kiếm tiền, tôi phải dè xẻn chi tiêu."
"Không được." Ôn Trà hôm nay không hề đồng ý
với Lâm Mộc, từ đầu tới cuối mỗi một lần từ chối đều như cái tát thẳng
vào mặt Lâm Mộc.
Lâm Mộc đã biết lời uy hiếp như "Không nể mặt
tôi?" lọt vào tai Ôn Trà cũng giống như là gió thoảng mây trôi vậy, vốn
sẽ không có chút uy hiếp gì với cậu, ngược lại sẽ càng khiến cho tâm
trạng của cậu ta không được thoải mái.
Ôn Trà hỏi tiếp: "Cậu mong đợi tôi đồng ý như vậy, không phải là có âm mưu gì chứ?"
Lâm Mộc nghẹn lời, trong một thoáng không biết nên đáp lời như nào.
Ôn Nhạc Thủy từ đầu tới cuối vẫn luôn kín tiếng, bỗng mở miệng nói: "A Mộc, cậu không cần phải vì tôi..."
Đám người còn lại bừng tỉnh, Lâm Mộc trở thành chó liếm chân Ôn Nhạc Thủy,
liến đến mức những gia đình giàu có trong thành phố C đều biết. Còn
chuyện thanh mai trúc mã giữa Ôn Nhạc Thủy và Tề Quân Hạo thì mọi người
ai cũng biết, Lâm Mộc vì Ôn Nhạc Thủy mà tới tìm căn nguyên của chuyện
này là Ôn Trà, chuyện này coi như cũng có thể hiểu được.
Ôn Trà nở nụ cười khá là cân nhắc:
Thông minh đó, cho tên Lâm Mộc thô lỗ này có đầy đủ lý do rồi.
Ôn Trà tỏ vẻ như bị cắn câu muốn so tài cao thấp cùng với Ôn Nhạc Thủy,
nhún vai nói: "Hóa ra là vì anh à, được thôi, vậy tôi đồng ý."
Trịnh Minh Trung ở bên cạnh tỏ vẻ gấp rút: Em trai Ôn Trà, sao lại dễ dàng
trúng chiêu khích tướng như vậy chứ? Hơn nữa Lâm Mộc bỗng tìm tới Ôn Trà chơi xúc xắc, nhất định có mục đích mờ ám gì đó không muốn cho ai biết, lẽ nào là giở trò với xúc xắc rồi chăng?
"Đoán Đại hay Tiểu, thẻ đánh bạc mười triệu." Ôn Trà gõ bàn.
Lâm Mộc dường như cảm thấy có gì đó không đúng, âm thanh kim loại vang lên
khiến não của cậu ra nhăn lại cật lực truyền tới một suy nghĩ, cứ luôn
có cảm giác mình đang bị lừa.
Sao lại bỗng từ hai triệu lên thẳng tới mười triệu rồi? Đây hoàn toàn vượt khỏi phạm vi kiểm soát tiền bạc
của cậu ta. Hơn nữa, không phải Ôn Trà nói mình không có tiền sao? Một
triệu không chịu đánh cược, nhưng mười triệu thì đồng ý?
Nhưng mà vất vả lắm Ôn Trà mới đồng ý, cậu ta không thể khiến người kia đổi ý
được. Hơn nữa, cảm giác được ngón tay của Ôn Nhạc Thủy kéo lấy vạt áo
của mình, trong một thoáng cậu ta lại như nạp đầy năng lượng.
Lâm Mộc cắn răng đáp: "Được."
Cậu ta không tin vận may của Ôn Trà có thể tốt như vậy, đối đầu với Ôn Trà chưa chắc gì cậu ta sẽ thua.
Xung quanh lẳng lặng truyền tới tiếng mọi người ồn ào: "Wao! Ra ngoài chơi còn có thể nhìn thấy được cảnh náo nhiệt vậy sao."
"Không ngờ Lâm Mộc lại là một kẻ tình si nha, chậc chậc, Ôn Nhạc Thủy rất có sức hút."
"Bỏ đi, có sức hút cỡ nào mà có thể vượt qua được Ôn Trà chứ, người ta là
cân được mọi góc chết, gặt hái được đông đảo cảm tình."
"Đậu xanh, cậu ấy là Ôn Trà đó, chả trách sao lại cảm thấy quen mắt, bản thân còn xinh đẹp hơn trên ti vi nữa."
"Cậu có quê mùa quá không vậy hả? Ôn Trà đã về nhà họ Ôn lâu như vậy rồi mà
anh còn chưa gặp á? Cười chết được, vậy tôi cũng thế, hôm nay là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu nhóc đẹp như tiên vậy đó."
Trò chơi đoán
xúc xắc có quy tắc rất đơn giản, mỗi người một cái cốc, bên trong có sáu con xúc xắc, sau khi lắc xong sẽ đoán số bên trong, nếu như người này
đoán trúng thì người kia sẽ phải thua.
"Một cái sáu."
"Năm cái sáu." Lâm Mộc đoán Ôn Trà không thể lắc ra được sáu xúc xắc đều là số 6.
"Mở." Ôn Trà mở nắp ra - Sáu cái sáu.
"Uống đi." Ôn Trà kiêu căng hất cằm, vênh mặt sai khiến.
Lâm Mộc thở hắt một hơi, vì mục đích muốn để cho Ôn Trà uống đến say khướt
nên những loại rượu cậu ta chọn đều là loại mạnh, vốn dĩ trái tim đang
đập nhanh như càng gấp rút co lại.
Màn kế tiếp...
"Bốn cái ba."
"mở."
Ôn Trà thắng.
"Mở."
Ôn Trà thắng.
Đôi mắt Trịnh Minh Trung mở to: Trước đó còn đang lo lắng Lâm Mộc chơi xấu, bây giờ xem ra Ôn Trà mới là một tay bịp chính hiệu đây mà.
"Đổ
thánh?" Trịnh Minh Trung muốn lén lấy hai thứ dính trên tóc của Ôn Trà
để trộm vía đánh bạc, kết quả vừa giơ tay lên đã bị Tề Tu Trúc lạnh lùng gạt trở về.
Người kia oán thầm trong lòng: Nếu như người này
không có ý đồ gì khác với Ôn Trà, cứ chặt đầu anh ta xuống làm bóng để
người ta đá đi.
Nhưng mà sau khi xác định được chuyện này, Trịnh
Minh Trung lại càng sầu não hơn: Ôn Trà với Tề Tu Trúc nhất định là
không thể nào ở cùng nhau được rồi, tình cảm của anh em tốt khẳng định
là tan vỡ rồi, nên phải làm gì đây?
Mặc dù Tề Tu Trúc vẫn luôn là dáng vẻ không nhiễm bụi trần, nhưng thực chất lại là người rất trọng
tình cảm. Với tư cách là một người bạn, dĩ nhiên anh ta rất hi vọng Tề
Tu Trúc có thể gặt hái được hạnh phúc của mình, đừng cứ mãi cô độc lẻ
loi một mình như vậy.
Trịnh Minh Trung rất sầu não với con đường
tình duyên của bạn mình, có vặn óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được kế
gì hay ho, chẳng lẽ lại đi cổ vũ cho bạn thân của mình làm người thứ ba
sao?
Vừa mới lóe lên suy nghĩ này, anh ta cũng tự tát mình một cái.
Lần nữa ánh mắt nhìn về phía Ôn Trà và Tề Tu Trúc cứ như đang nhìn tình yêu thê lương đẹp đẽ của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, mặc niệm ngày ngày
đều là chuyện gì vậy chứ?
Lâm Mộc uống đến hồ đồ rồi, ánh mắt rũ
rượi, không còn nhìn chằm chằm vào Ôn Trà nữa, với chuyện đoán xúc xắc
cũng ngây ngốc luôn rồi.
"A Mộc, hay là để tôi chơi?" Ôn Nhạc Thủy cảm thấy gấp rút trong lòng, nhịn không được mà tự mình hạ màn.
Nếu như ở trước mặt có một tấm gương, vậy sẽ phát hiện ra vẻ mặt cậu ta
không còn vẻ thảnh thơi như ban đầu nữa, dưới ánh đèn mê say khiến khuôn mặt đầy đặn trông có chút dữ tợn.
À ha, bởi vì Ôn Trà một đường thắng Lâm Mộc sấp mặt khiến quần chúng ăn dưa dần đưa ánh mắt nhìn nhau.
Cậu chủ thật và cậu chủ giả quyết đấu.
Mối quan hệ của hai người vốn chẳng tốt đẹp gì, trời sinh chính là kẻ đối
đầu của nhau. Trước đó nhà họ Ôn còn cố gắng xây dựng hình ảnh anh em
hòa thuận, không ngờ đôi bên chính chủ lại vả bôm bốp vào mặt.
"Được." Lâm Mộc thua đến sợ, hai chân đều run rẩy.
Đã thua năm mươi triệu rồi, bố của cậu ta vừa ký hợp đồng cũng lời được mới hơn ba mươi triệu.
"Tiền cược tăng lên ba mươi triệu chơi không." Trịnh Minh Trung hớn hở nghĩ kế.
"Không được!" Lâm Mộc dứt khoát từ chối.
Nếu như lại thua tiếp thì có khi ngày mai nhà của cậu ta sẽ phá sản.
Suy nghĩ của Ôn Nhạc Thủy lại hoàn toàn trái ngược, cậu ta trấn an Lâm Mộc: "A Mộc, tin tôi."
Trịnh Minh Trung ồn ào: "Lâm Mộc, cậu còn không gan bằng Ôn Nhạc Thủy sao?"
Lâm Mộc mắng to: Đây rõ ràng không phải là vấn đề tôn nghiêm nữa, mà là vấn đề sinh mạng rồi.
Nhưng mà Ôn Nhạc Thủy cố ý yêu cầu rồi, cậu ta lại như bị ma xui quỷ khiến mà gật đầu.
Bây giờ đang đợi Ôn Trà đáp lại, Ôn Nhạc Thủy nhìn về phía Ôn Trà. Trái
ngược với sắc mặt nhợt nhạt của cậu ta, Ôn Trà lại như một đóa hồng mềm
mại, có một loại khí chất cao quý và kiêu ngạo, dáng vẻ sao cũng được
đáp: "Được thôi."
Ôn Nhạc Thủy rất khẩn trương, chỉ là một cái cốc lắc xúc xắc nhưng lại gần như quyết định cả đời sau này của cậu ta vậy.
Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Trà, trái tim như có con rắc độc đang quấn quanh khiến tay của cậu ta có chút run rẩy, giọng điệu cũng thoáng run
rẩy nhưng lại bị tiếng huyên náo của đám đông xung quanh lấp đi mất.
Đổ xúc xắc, đoán số.
Ngón tay của Ôn Trà nhẹ nhàng đặt lên trên cốc xúc xắc màu đen, đầu ngón tay tinh tế như những tác phẩm được điêu khắc.
"Một cái bốn." Ôn Nhạc Thủy thăm dò.
Ôn Trà đuổi theo: "Hai cái bốn."
"Bốn cái bốn." Ôn Nhạc Thủy nói.
Dường như Ôn Trà đang quan sát người kia, Ôn Nhạc Thủy cố gắng khống chế lại
cơ mặt của mình, có cảm giác như tim sắp nổ tung rồi.
Cốc được mở ra, xúc xắc nằm im lặng bên trong, trong số sáu cái xúc xắc có năm cái lẳng lặng hướng lên trên, chứng tỏ bốn điểm.
Khuôn mặt đang căng của Ôn Nhạc Thủy dần giãn ra, gần như là sắp khóc tới nơi rồi.
Không phải bốn cái bốn, mà là năm cái bốn, Ôn Trà thua.
Ông trời vẫn còn đứng về phía cậu ta, cậu ta thắng rồi. Ôn Trà không cách
nào mãi mãi vượt mặt cậu ta được, chỉ cần qua được ngày hôm nay...
Người đứng xem không vỗ tay tán thưởng cho những màn thắng liên tục của Ôn
Trà nữa, Trịnh Minh Trung cũng thổn thức không thôi tự vả miệng mình mấy cái, còn đang nghi ngờ liệu mình có phải là mồm thối nói thiêng hay
không nữa.
Ôn Trà bên này lại cảm thấy rất tốt, hài lòng gật đầu:
50 triệu trừ đi 30 triệu, há mồm chờ sung cũng kiếm về được 20 triệu, anh
của cậu đều không có cách nào kiếm tiền nhanh như vậy được.
Thiên tài kinh doanh, ngoài cậu ra thì còn ai nữa chứ!
Vốn dĩ trong nguyên tác, tác giả miêu tả rất cặn kẽ từng cái bẫy một, đổ
xúc xắc quả đúng là phụ thuộc vào vận may, cái bẫy nào nguyên chủ cũng
đều thua sạch, vậy không cần bàn tới vận may nữa rồi. Tác giả chết tiệt
đó còn mô tả "Cho nên có thể thấy được, vận mệnh vô cùng ưu ái Ôn Nhạc
Thủy."
Trí nhớ của Ôn Trà rất tốt, nhớ kỹ từng kết quả một, gần
như là nắm trò này trong lòng bàn tay rồi. Còn đến cuối tại sao lại thua bởi Ôn Nhạc Thủy ư? Trong mắt Ôn Trà lóe lên một tia ranh mãnh, dĩ
nhiên là vì thuận cho ý đồ của đối phương có thể tiếp tục rồi.
"Uống đi." Ôn Nhạc Thủy giả vờ hờ hững, đôi mắt tập trung về phía của người
phục vụ đã được mua chuộc trước đó, đẩy bình rượu đã bị động tay động
chân ra tới trước mặt Ôn Trà.
Lâm Mộc cầm ống chích tiêm thuốc
vào, Ôn Nhạc Thủy nhìn thấy nhưng vẫn làm như không biết gì ở trước mặt
Lâm Mộc. Chuyện tới nước này rồi, cho dù trái tim của cậu ta đã đen như
lá mía, nhưng bản thân vẫn cứ cố chấp không dùng mà vẫn duy trì lấy dáng vẻ băng thanh ngọc khiết theo thiết lập của nhân vật.
Ôn Nhạc Thủy cầm ly rượu đã được trộn thuốc, che lại khóe miệng đang co giật của mình.
Người đẹp bên dưới ánh đèn.
Gò má của Ôn Trà ửng đỏ, đáy mắt vô thức phủ một màn sương mỏng khiến
người khác như thể nhìn thấy được một đoạn quay quảng cáo vậy. Đáng tiếc ánh đèn quá yếu nên chụp bằng điện thoại nhìn không rõ, bằng không có
lẽ người người ở đây sẽ lấy điện thoại ra mà điên cuồng chụp hình rồi.
"Để tôi uống." Tề Tu Trúc nãy giờ không nói gì duỗi tay ra ngăn người kia lại.
Ôn Trà không có đáp lời: "Chú nhỏ, tửu lượng của anh không tốt, cứ để tôi tự uống đi."
Không hiểu sao, Tề Tu Trúc cảm nhận được Ôn Trà là đang chế nhạo chuyện lần
trước mình chỉ uống một ngụm rượu nhỏ đã vờ say mà hôn cậu.
Có thể là do thiếu hụt không khí, anh có chút bực dọc.
Cả ngày hôm nay không biết Ôn Trà đã từ chối anh bao nhiêu lần rồi, hoàn
toàn bày ra cái thái độ tôi lấy cái tôi cần mà phủ nhận hết mọi chuyện
về anh.
Đây là đang muốn vạch rõ ranh giới sao?
Anh bị dồn nén lại cầm chai rượu uống muộn ngụm lớn. Hàng lông mi thanh tú ngăn
ngắn trước kia bỗng hiện ra hơi thở của thanh niên.
Ôn Trà bỗng quay đầu lại trợn tròn mắt, ánh mắt đã được giả trang từ trước nay lại bỗng xù lông mèo lên.
"Anh đã uống bình nào rồi?"
Dường như Ôn Trà đang hỏi vấn đề này, nhưng Tề Tu Trúc không hiểu tại sao
mình lại cảm thấy Ôn Trà đáng yêu, cơn bất mãn và chán nản không rõ
trong lòng vẫn còn, cứ thế mà phát tiết làm loạn tóc của người kia.
"Không phải xui xẻo vậy chứ?" Ôn Trà nói thầm.
||||| Truyện đề cử: Đào Lý |||||
Tề Tu Trúc không hiểu câu nói không đầu không đuôi của người kia, chỉ nhẹ
nhàng véo tai của cậu như đang dạy dỗ cậu vì cả ngày không chịu để ý tới anh. Ấy nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng, chỉ khẽ xoa nhẹ vành tai
của người kia mà thôi.
Cuộc đối thoại ngắn ngọn cũng không làm người khác chú ý, nhưng lại đập thẳng vào trong mắt của Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Nhạc Thủy vui sướng vì thực hiện được ý đồ lại bỗng hốt hoảng:
Rốt cuộc thì mối quan hệ của Ôn Trà và Tề Tu Trúc là như nào? Một người
không biết yêu đương như Tề Tu Trúc cũng đã bị Ôn Trà cám dỗ rồi sao?
Cậu ta nhanh chóng an ủi bản thân: Nhưng mà không sao cả, sau hôm nay thì
Ôn Trà sẽ không có bất cứ tư cách gì để ở bên cạnh Tề Tu Trúc hay Tề
Quân Hạo nữa.
Những suy nghĩ lung tung trong đầu khiến cậu ta
không khống chế được hành vi của bản thân, chất cồn như thể đang không
ngừng khuếch tán trong đầu làm cậu ta phải nhanh chóng vào trong toilet
dội nước tắm. Nhưng đi được mấy bước, cơ thể của cậu ta lại chao đảo
không thể nào đứng vững, phản ứng khác thường trong người khiến cậu ta
hãi hùng khiếp vía.
Không đúng!
Không đúng!
Cậu ta xoay người muốn đi tìm Lâm Mộc, nhưng lại không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.
Cửa thang máy "ting" một tiếng sắp đóng, Lâm Mộc lầm bầm gì đó không rõ,
muốn cởi sạch quần áo trên người mình ra. Sau khi lung tung quẹt thẻ
tầng trệt, dường như nhìn thấy đôi mắt đang cười của Ôn Trà đang ở phía
xa, còn vẫy tay nói một câu "bye bye" về phía của mình.
Tại sao Ôn Trà lại ở chỗ này? Ôn Trà không phải nên ở trên giường mà cậu ta đã sắp xếp rồi sao?
Lâm Mộc không kịp suy nghĩ tới chuyện này nữa, cửa thang máy đóng lại, ở
chỗ cửa ra vào của tầng 13 đã có người đàn ông với vẻ mặt dâm tà mà cậu
ta đã sắp đặt đang đợi sẵn, cậu ta sẽ đi vào con đường số phận thay cho
nguyên chủ.
Ôn Trà xoay người đứng trước gương trong toilet, nước lạnh dội vào mặt, vẻ mặt đỏ hồng nóng bức bỗng trở nên thanh tỉnh đôi
chút.
Trên bàn chỉ có hai bình rượu, một bình đã bị người ta động tay động chân. Trước đó Ôn Trà chính là hoàng tử nhỏ của club đêm, đám
bạn trời đánh vì bảo vệ cậu nên chuyện đầu tiên sau khi vào club đêm
chính là dạy dỗ mấy tên gian xảo thay cho cậu, biểu diễn một màn trộm
rượu tráo rượu, đều là những nơi góc chết mà camera không quay tới được.
Những mánh khóe mà kiếp trước đã học được lại không ngờ hôm nay có đất dụng
võ, đổi hai bình rượu cho nhau với cậu mà nói là chuyện quá đơn giản.
Ôn Trà là người báo thù rất coi trọng tới oan có đầu nợ có chủ, người đàn
ông mà Lâm Mộc tìm tới thì cứ để cho bản thân Lâm Mộc hưởng thụ vậy.
Nghe nói người quay phim lại còn là một người đàn ông vạm vỡ, thân cao mét chín.
Chậc chậc chậc, không biết ngày mai thức dậy Lâm Mộc sẽ có phản ứng như nào nhỉ?
Còn về phía Ôn Nhạc Thủy?
Người với súc sinh cuối cùng vẫn khác nhau, Ôn Trà sẽ không ra tay ác độc mà
đặc biệt đi tìm người quay lại cảnh nóng của Ôn Nhạc Thủy, hoặc là để
cho Ôn Nhạc Thủy lưu lạc rồi rơi vào tay của mấy tên đàn ông say khướt.
Mấy người đàn ông say mèm kia đã bị cậu gọi bảo vệ đuổi đi rồi.
Bản thân Ôn Trà cảm thấy gần đây mình lương thiện hơn rất nhiều, có thể là
vì những tháng ngày qua đã sống rất hạnh phúc, cho nên cũng giảm bớt mấy phần tàn độc.
Từ nhỏ, cậu đã được dạy dỗ là phải làm một trà xanh biết điểm dừng.
Điều cậu có thể làm chính là không nhúng tay vô chuyện này, giống như Ôn
Nhạc Thủy vẫn luôn tôn thờ kim chỉ nam "Mọi chuyện cứ giao cho số mệnh", vậy một người trong trạng thái bị chuốc thuốc như cậu ta có gặp chuyện
gì thì cũng phải xem tạo hóa của cậu ta nữa.
Bây giờ cứ đợi tới sáng mai mà ăn dưa thôi.
Ôn Trà đắc ý rút ra một tờ giấy lau khô nước trên tay, sau đó ném vào thùng rác.
Lại có thêm một người nữa đi tới, người đàn ông chống tay lên mặt bàn, da
thịt trắng nõng từ chỗ vành tai lan ra một tia đỏ hồng, ánh mắt tập
trung của anh thoáng sững sốt, sau lại dần dần tan ra.
Cuối cùng Ôn Trà cũng coi như đã bừng tỉnh rồi.
Suýt chút là quên mất biến cố duy nhất diễn ra trong toàn bộ mạch truyện...
Chính là tên ngốc đã khuyên cậu đừng uống, nhưng lại cứ khăng khăng phô
trương thanh thế mà kết quả là uống nhầm rượu bị bỏ thuốc này.
Cái gì mà Phật tử không nhiễm bụi trần, rõ ràng là một kẻ ngốc đi nhầm chân vào hồng trần mà.
Có đôi lúc Ôn Trà cảm thấy, gặp phải cậu đúng thật là xui xẻo của Tề Tu Trúc.
Trong nguyên tác đã có nói, vì cẩn thận nên Lâm Mộc không chuẩn bị thuốc gì
đó quá nguy hiểm, cho dù không được giải tỏa thì cũng sẽ nhanh chóng bị
chuyển hóa sạch sẽ, không có ảnh hưởng gì với cơ thể, qua mấy tiếng đồng hồ chịu đựng tới bệnh viện cũng không kiểm tra ra được.
Bên ngoài cửa sổ có tiếng chim hót giật mình.
Sắc mặt của Tề Tu Trúc lạnh lùng ẩm ướt như ngâm trong một cơn mưa, vừa
mạnh mẽ lại vừa yếu đuối, có một cảm giác khiến lòng người mềm nhũm
không thể nói được nên lời.
Dường như anh muốn nhấc chân rời đi,
cố ý tránh né Ôn Trà. Gân xanh trên cổ hiện lên rõ ràng, có vẻ như đang
nhẫn nhịn không muốn làm Ôn Trà tổn thương.
Ôn Trà thở dài một
hơi, đứng trước mặt Tề Tu Trúc. Cậu kéo cà vạt màu xám khói của người
kia khiến người đàn ông cúi người xuống, khẽ tiến tới trước mặt anh rồi
nhẹ hỏi: