Tiếng thở dốc trong căn phòng yên tĩnh phải rất lâu sau mới dẫn hòa
hoãn. Vu Lâm cúi đầu nhìn Vu Hiểu Lam mệt nhoài ngủ thiếp đi trong vòng
tay y, sung sướng cùng thỏa mãn trào dâng trong lòng. Lau rửa sạch sẽ
thân thể cho cô xong, Vu Lâm cũng nằm xuống bên cạnh ngủ thiếp đi.
Cố Tiêu và Hứa Giai Ninh về nhà không tìm được người, lại thấy trên bếp
còn một nồi thức ăn đang nấu dở, liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không
khỏi nhìn nhau mỉm cười rất có thâm ý.
Cô trở về phòng thay quần áo, sau đó xắn tay tiếp tục công việc dang dở của Vu Hiểu Lam nấu nốt đồ ăn tối cho mọi người.
Đến khi ăn cơm cũng chỉ có Cố Tiêu và Hứa Giai Ninh, hai người nhanh chóng
giải quyết bữa tối, còn để lại phần lớn đồ ăn trong lồng bàn đậy kĩ lại, chờ khi Vu Lâm và Vu Hiểu Lam tỉnh dậy là có thể hâm nóng rồi ăn ngay.
Sáng hôm sau. Cố Tiêu bắt đầu bận rộn với công việc trong căn cứ. Thời gian
họ rời đi cũng tương đối dài, bởi vậy có rất nhiều công việc đều đang
chờ quyết sách của hắn.
Sau khi ăn sáng Vu Lâm cũng lập tức mang
theo hai tiến sĩ của căn cứ Thủ đô, cùng tới phòng thí nghiệm, y giới
thiệu hai người cho giáo sư Tiết Minh Tư cùng các nhân viên nghiên cứu.
Do đã thành công tìm ra phương pháp cải tạo đất trồng, lần này trở về chỉ
cần trực tiếp sử dụng thuốc trên diện tích mẫu đất thử để quan sát, mấy
ngày sau quả nhiên mầm rau củ đã phát triển vô cùng tốt, trực tiếp cho
ra sản lượng thu hoạch sau khi có dị năng thúc giục của dị năng giả hệ
mộc.
Cố Tiêu và Hứa Giai Ninh cũng có mặt chứng kiến thành quả
nghiên cứu thành công của họ. Sau đó hắn quyết định ban bố thông tin
quan trọng này trong khắp căn cứ.
Quả nhiên đây là một tin tức
tuyệt vời vô cùng đáng mong chờ từ khi mạt thế xảy ra, nó giống như một
ngọn lửa nóng thắp lên ánh sáng hi vọng tưởng như đã lụi tàn của loài
người bấy lâu nay.
Cố Tiêu cho để phòng thí nghiệm nấu thử đồ ăn
bằng rau củ được trồng trên đất thử. Hứa Giai Ninh thì lén giúp hắn kiểm tra xem trong thức ăn có chứa virut gây bệnh độc hay không. Rất may
mắn, những rau củ quả này hoàn toàn sạch sẽ, ngoài ra hương vị cũng rất
tươi mới giống hệt hương vị rau củ quả trước khi mạt thế xảy ra.
Thí nghiệm thành công, ngay lập tức phòng thí nghiệm nhận được chỉ thị từ
Cố Tiêu, nhanh chóng bắt tay vào cải tạo đất trên diện rộng, khu vực
canh tác trước kia phân bố bắt đầu được đưa vào sử dụng. Dị năng giả hệ
mộc cũng trở nên bận rộn, nhưng công điểm họ kiếm được lại nhiều hơn bất kì ai, bởi vậy, cho dù có mệt mỏi cỡ nào, những dị năng giả này đều vô
cùng vui lòng ra hết sức lực.
Không khí hân hoan, vui mừng trong
căn cứ được giữ cho tới tuần kế tiếp, ngày hôm đó một dị năng giả hệ lực lượng sắc mặt tái mét, không giấu được sự run rẩy chạy tới gặp quân đội báo cáo tin tức.
Trình Tranh biết người này, anh ta họ Lý, là
một dị năng giả có khả năng nghe từ xa. Khi anh ta sử dụng dị năng thì
có thể nghe được động tĩnh ở cách xa hàng mấy trăm cây số.
Trình Tranh không khỏi lo lắng, vội vàng cho người đưa anh ta vào văn phòng diện kiến.
“Tôi…Tôi nghe được tiếng của rất nhiều tang thi đang tiến về hướng này…số
lượng…số lượng cực kỳ nhiều…Trình lão đại..Làm sao bây giờ?” Người nọ
khóe miệng run rẩy gấp gáp lo sợ mà nhìn Trình Tranh.
Trình Tranh nghe xong, sắc mặt nghiêm trọng lập tức bóp chặt vai anh ta truy hỏi.
“Bình tĩnh lại đã. Nói cho tôi biết. Khoảng cách giữa chúng và căn cứ
còn bao xa?”
Người nọ nhắm mắt, một lần nữa sử dụng dị năng cảm
nhận, vành tay anh ta khẽ giật giật mấy cái, một lúc sau thì mở mắt ra
hoang mang trả lời: “Có..có lẽ là khoảng hơn 50km.”
Trình Tranh
căng cứng khớp hàm, nhíu mày lặng thinh một hồi lâu mới trấn an anh ta
rồi kêu anh ta trở về nhà chờ đợi đừng vội nói cho ai biết tránh để xảy
ra hỗn loạn trong căn cứ, bản thân anh thì lập tức đi tìm Cố Tiêu báo
cáo lại việc này.
Cố Tiêu lúc bấy giờ còn đang xem xét hệ thống
cấp nước phục vụ cho việc tưới tiêu. Con sông bên cạnh căn cứ đã sớm
được quây lại từ khi mới xây dựng căn cứ, một số kĩ sư có tay nghề đang
kết hợp với dị năng giả hệ thổ chôn đường ống nước xuống, muốn dùng máy
bơm trực tiếp bơm nước từ con sông lên.
Từ xa, Trình Tranh sắc
mặt nghiêm trọng, hớt hải chạy tới, trông nét mặt vô cùng khó coi của
anh, Cố Tiêu hơi nhíu mày, đứng dậy đi nhanh tới hỏi: “Trình ca. Có
chuyện gì sao?”
“Đúng là có chuyện. Còn là chuyện lớn.” Trình
Tranh sầu lo, mọi người xung quanh đều dừng tay, hoang mang nhìn anh,
biết bản thân để lộ ra cảm xúc tiêu cực khiến mọi người lo lắng, anh
liền nói vài câu trấn an mọi người rồi dẫn Cố Tiêu đi tới một chỗ vắng
kể lại.
Cố Tiêu nghe xong cũng nhíu chặt chân mày. Nói như vậy
thì đây là một hồi tang thi triều rồi. Từ khi nào tang thi lại hoạt động bầy đàn với số lượng lớn như vậy?
Từ trước đến nay tang thi vẫn
thường hoạt động đơn lẻ, cho dù tấn công, cũng không theo tổ chức, chỉ
đơn giản là nhắm vào con mồi sau đó vọt lên công kích. Nếu như lời người nọ là đúng, tang thi số lượng đông cùng tiến về hướng căn cứ một cách
nhất quán như vậy, thì hẳn phải xảy ra biến số gì đó.
Khoảng cách 50km vẫn còn thời gian cho bọn họ chuẩn bị. Cố Tiêu cùng Trình Tranh
lập tức quay về. Vương Hạo Nhiên theo chỉ thị của hắn, nhanh chóng tập
hợp nhóm lãnh đạo cấp cao trong căn cứ, bao gồm mười chín thành viên ban đầu của quân đoàn do Trình Tranh cầm đầu, Vu Lâm cùng tất cả các thủ
lĩnh quân đoàn trong căn cứ.
Cuộc họp cấp cao này kéo dài hai
tiếng. Sau đó ngay trong ngày, các dị năng hệ thổ lập tức được tập hợp,
họ được điều động ra bên ngoài căn cứ cùng nhau mở ra một hố rãnh sâu
hơn 4m, đường kính khoảng 20m bao quanh theo bức tường của căn cứ.
Như vậy sẽ hình thành một rãnh chia cắt căn cứ Lập Tân với bờ bên kia.
Sau đó theo sơ đồ chiến đấu, những dị năng giả cận chiến sẽ đứng trước cổng căn cứ. Trực tiếp giết cá lọt lưới, dị năng giả viễn chiến đứng trên
tường rào yểm hộ nhóm dị năng cận chiến bên dưới.
Lực lượng bác
sĩ, y tế và dị năng hệ trị liệu túc trực ngay bên dưới để kịp thời chữa
trị cho người bị thương. Ngay cả các dị năng giả hệ mộc đang bận rộn với việc thúc giục cây trồng cũng phải tạm ngừng công việc để chạy tới hỗ
trợ.
Bởi vì yên lòng cư dân, Cố Tiêu không thể không dùng loa kêu gọi mọi người tập hợp tại quảng trường để thông báo cũng như trấn an.
Người dân tuy vô cùng kinh hoảng, lo lắng nhưng cũng rất có lòng tin với sự sắp xếp của lãnh đạo căn cứ, tuy vội vàng nhưng không hề gây nên sự
hỗn loạn, cả hôm ấy người dân căn cứ gần như thức trắng đêm trong hồi
hộp và bất an.
Sáng hôm sau khi bình minh vừa ló dạng, dị năng
giả thuận nhĩ phong kia lại được gọi tới để hỏi về tiến trình di chuyển
của tang thi triều, người nọ ngay lập tức dùng dị năng cảm nhận. Nhưng
bật chợt dị biến sảy ra, dị năng giả kia rên lên một tiếng đau đớn, trên mặt lập tức rút hết huyết sắc, ôm chặt hai tai đau đớn lăn lộn trên
đất.
Cố Tiêu nhíu mày, vội vàng ngồi xuống đỡ lấy anh ta, lay lay vai gọi: “Lý Lan. Anh không sao chứ?”
Hai tay Lý Lan run run úp chặt lên tai rên rỉ, máu từ trong lỗ tai theo kẽ
tay chảy xuống, Cố Tiêu biến sắc, vội vàng gọi Hứa Giai Ninh tới gần xem xét.
Hứa Giai Ninh không nói hai lời lập tức chạy lại, Cố Tiêu
và Trình Tranh cố sức gỡ những ngón tay đang bám chặt tai đến trắng bệch của Lý Lan ra, sắc mặt anh ta đã hoàn toàn tái mét, hai mắt nhắm
nghiền, cả người căng cứng, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, nhóm quân nhân
xung quanh không khỏi bàng hoàng, lo lắng, nghiêm mặt đứng yên quan sát
Hứa Giai Ninh chữa trị cho Lý Lan.
Một hồi sau Hứa Giai Ninh mới
thu lại tay, sắc mặt Lý Lan cũng theo đó mà thả lỏng, anh ta thở hổn
hển, ánh mắt sợ sệt nhìn về phương xa chứa đầy sự kiêng kị cùng hoảng
loạn.
Lý Lan run rẩy cánh tay, đôi mắt đỏ lên, nghĩ lại mà sợ,
vội vàng tóm lấy cánh tay Cố Tiêu lắp bắp kể lại: “Thủ...Thủ lĩnh. Tôi
bị phát hiện. Có…có một con tang thi cấp cao trong đó, chính nó ra lệnh
cho đàn tang thi kia đi theo. Nó…nó phát hiện ra tôi, sau đó tôi bị nó
tấn công lại.”