Cố Thành cười nham hiểm nhìn con mèo đứng cách đó không xa đang đề phòng quan sát gã.
Gã nhấc tay, ba lưỡi dao băng lơ lửng nổi lên, con mèo thận trọng nheo
mắt, hơi co bàn chân về, chuẩn bị nhảy lên tránh né công kích đánh tới
bất cứ lúc nào, nhưng bất ngờ sảy ra, ba lưỡi dao băng lại không đánh về phía nó mà bay thẳng về hướng Hứa Giai Ninh đang nằm ngủ.
Tiểu
Hắc mở to mắt, đôi đồng tử màu xanh ngọc co rút lại thành một đường chỉ, nó sợ hãi, vội vàng lao tới, móng vuốt sắc bén vươn ra, đánh bay ba
lưỡi dao băng đi rồi nhẹ nhàng đáp xuống, quay ngoắt lại nhìn chằm chằm
Cố Thành nhe răng, gầm gừ đe dọa.
Gã ôm bụng bật cười ha hả. Vốn
định thử xem suy đoán của gã có đúng không, thật không làm gã thất vọng, quả nhiên con mèo này gấp gáp muốn bảo hộ Hứa Giai Ninh không bị thương tổn. “Ha ha. Mày chăm chăm muốn bảo vệ cô ả thì không thể tập trung
đánh với tao được đâu.”
Nói xong, Cố Thành nâng tay lên, vô số
băng nhận phá không lao tới, Tiểu Hắc ngưng mắt nhìn, cũng bắn ra băng
nhận ngăn cản, đám băng từ hai phía tới tấp va chạm vào nhau trên không
trung rồi rơi tung tóe trên mặt đất.
“Không tồi. Lần đầu tiên đối kháng với dị năng giả hệ băng giống tao.” Cố Thành cười ha hả, đôi mắt
thâm độc ánh lên tia thích thú, gã liếm môi nhìn Tiểu Hắc nói: “Nếu
không mày theo tao đi? Thế nào?”
Đáp lại câu hỏi của gã, Tiểu Hắc phi tới, vươn chảo, móng vuốt sắc bén muốn táp vào người Cố Thành.
Tường đất lại nhanh chóng xuất hiện ngăn cản công kích của Tiêu Hắc, Nó không cam lòng hạ người xuống đất nhìn Cố Thành lùi lại phía xa.
Bỗng chốc Cố Thành nâng tay, bất chợt nhìn về phía Hứa Giai Ninh bắn ra một lưỡi dao băng thật lớn.
Tiểu Hắc mặt mày ngưng trọng, bất chấp lao tới, nhưng ngay lúc này vô số
băng nhận từ phía sau lập tức đuổi theo hướng của nó, Tiểu Hắc cảm nhận
được từng lưỡi dao xé gió đang đến gần mình, chỉ kịp tung ra một tấm
khiên băng lớn va chạm với lưỡi dao băng kia, khiến cả hai chệch hướng
rơi xuống đất, bản thân nó lại không thể tránh thoát mà trúng công kích
bất ngờ của Cố Thành, băng nhận găm xuống khắp bụng và đùi nó, vẽ ra
những vết thương dài, máu chảy lênh láng trên mặt đất.
Tiểu Hắc đau đớn rên hừ hừ, run rẩy chân đứng im cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Thành.
Cố Thành nhếch mép, ác độc liếc nó rồi nâng tay, vô số tia băng nhận lần
nữa lao tới muốn kết liễu Tiểu Hắc triệt để, con mèo đen giật thót mình
lùi lại, nhìn Hứa Giai Ninh phía sau bằng ánh mắt không cam lòng, sau đó dứt khoát bắn một mũi tên bằng băng phá vỡ cửa kính, rồi lập tức tung
người nhảy ra ngoài cửa sổ phóng đi mất.
Cố Thành sắc mặt âm u
nhìn cửa kính bị con mèo đen đâm vỡ tan nát, gã vội chạy tới, nhưng
không còn thấy thân ảnh của Tiểu Hắc đâu nữa, sợ rằng nó sẽ dẫn người
tới, gã không chút do dự đi tới sô pha vác Hứa Giai Ninh lên vai, muốn
bỏ chạy.
Gã đi tới nhìn Trương Liên Y nửa người chôn sâu dưới đất đang trợn tròn mắt bất lực, hoảng sợ, nước mắt rơi như mưa.
Cố Thành nở nụ cười ác liệt nhếch môi cười với cô ả: “Vĩnh biệt nhé. Tiểu công chúa.”
Dứt lời, một lưỡi dao bằng băng phi thẳng xuống ghim chặt vào tim cô ta.
Trương Liên Y mở to mắt, không thể tin mà nhìn xuống ngực mình. Sau đó
lập tức gục xuống, chết không nhắm mắt.
Cố Thành giải quyết xong
Trương Liên Y, giẫm lên xác của đám cảnh vệ dưới chân, vác Hứa Giai Ninh chạy ra xe, gã không đi về phía cổng căn cứ mà đi tới một hướng hẻo
lánh hơn.
Dọc đường có rất nhiều cảnh vệ cảnh giác nhìn chiếc xe
lạ lao tới, họ muốn chặn đường nhưng Cố Thành lại không hề do dự đâm
mạnh, mấy người cảnh vệ hoảng hốt vội lùi về, kinh ngạc phát hiện khuôn
mặt người lái xe giống hệt kẻ trong bức ảnh được dán trên cáo thị, bọn
họ vội vàng rút súng bắn, nhưng Cố Thành đã nhanh nhẹn đánh tay lái, lao đi mất.
Mà lúc này xe của Phương Nhan cũng quay trở lại cổng căn cứ. Anh nôn nóng muốn phi thẳng vào nhưng lại bị cảnh vệ chặn đường,
Phương Nhan vội vã đi xuống, giải thích tóm tắt lại mọi chuyện, còn lôi
hai gã cảnh vệ bị thương xuống xe làm nhân chứng.
Mấy người cảnh
vệ nghe xong lo lắng nhìn nhau, việc này vô cùng hệ trọng, lại ảnh hưởng trực tiếp tới danh dự của Đại tướng căn cứ, nhóm cảnh vệ gác cổng không dám lơ là, lập tức nhấc bộ đàm gọi cho Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan
nghe được tin tức, vội cho người truy tìm tung tích Hứa Giai Ninh, bản
thân anh thì nhanh chóng chạy tới cổng căn cứ gặp Phương Nhan.
Tạ Tinh Lan nghe xong Phương Nhan kể lại, quay đầu xác nhận với lính cảnh
vệ, Tô Thế Dự rõ ràng chưa từng quay trở lại. Nếu vậy Tô Thế Dự xuất
hiện trong căn cứ là ai?
Đang lúc đắn đo thì một chiếc xe hummer
bằng tốc độ ánh sáng lao vút tới rồi dừng chân trước mặt nhóm người ở
dưới, Tô Thế Dự nhảy xuống xe, lập tức ra lệnh phong tỏa toàn bộ căn cứ, truy tìm bằng được Hứa Giai Ninh, có Phương Nhan nhắc nhở họ còn cho
người truy tìm tung tích của Trương Liên Y, người đang có hiềm nghi lớn
là đồng phạm trong vụ việc bắt cóc Hứa Giai Ninh và giả danh Tô Thế Dự.
Cố Tiêu không giữ được bình tĩnh lao xe vào, y đứng giữa đường lớn, cố
gắng sử dụng tinh thần lực thăm dò từng ngõ ngách trong căn cứ. Thế
nhưng không thể phát hiện ra một tia tinh thần lực nào của Hứa Giai
Ninh, Cố Tiêu nắm chặt thành quyền chợt nghĩ tới liên kết giữa hai
người, muốn vào không gian xem xét, lại phát hiện không thể vào được.
Khiến hắn không thể đi vào thì chắc chắn lúc này bé con nhà hắn đã xảy ra
chuyện, hoặc mất đi ý thức. Cố Tiêu nhíu mày, tia hung bạo trong nháy
mắt vì nóng nảy mà lan tràn ra toàn thân, bóng đen quen thuộc bắt đầu
tản ra từ hai bàn tay hắn. Cố Tiêu run rẩy rút dao nhẫn tâm đâm thêm một nhát trên cánh tay, hòng giữ vững tỉnh táo.
“Không thể mất khống chế. Ninh Ninh còn đang chờ mày tới cứu. Không thể để ám hệ thôn tính
tinh thần…” Cố Tiêu lẩm bẩm, đau đớn trên tay khiến hắn tê dại nhưng đầu óc lại có thể trong chớp mắt bình tĩnh lại.
Bất chợt một bóng
đen lao vụt tới, Cố Tiêu giật mình nhìn xuống. Là Tiểu Hắc với vết
thương đang chảy máu khắp người, máu nhỏ xuống theo đùi và bụng nó, ướt
sũng bộ lông đen bóng, trông vô cùng chật vật, nhưng nó không hề bận tâm tới, chỉ nhìn Cố Tiêu bằng ánh mắt đầy nóng nảy, kêu một tiếng ra hiệu
sau đó quay người chạy đi.
Cố Tiêu lập tức hiểu ý, run run tay
muốn mở cửa xe. Tô Thế Dự và Phương Nhan đồng thời chạy tới. Phương Nhan ngăn cản hắn, đẩy hắn sang ghế phụ rồi nói: “Cố Thủ lĩnh, cậu đang bị
thương, để tôi lái xe đi.”
Sau đó anh vội vàng trèo lên ghế lái,
Cố Tiêu cũng không nói gì nữa, lập tức cùng Tô Thế Dự trèo lên xe. Chiếc xe lao vút đi, Phương Nhan bám đuổi sát sao theo hướng Tiểu Hắc chạy
đằng trước, nét mặt nghiêm túc tràn đầy lo lắng.
Cố Tiêu ngồi bên ghế phụ, âm u nhìn đường, vết thương của Tiểu Hắc rất nghiêm trọng,
chứng tỏ nó đã đánh một trận với kẻ gây án. Có lẽ không thể thắng được
đành bỏ trốn để tìm viện binh. Cố Tiêu sốt ruột nắm chặt tay, móng tay
bấm sâu vào lòng bàn tay khiến máu tươi chảy ra từng dòng rồi rơi xuống
quần áo nhưng hắn dường như không hề phát hiện, chỉ đỏ mắt chăm chăm
nhìn về thân ảnh nhỏ bé của Tiểu Hắc dẫn đường phía trước.
Tạ Tinh Lan đứng phía sau tiếp tục chỉ huy người khám xét toàn bộ căn cứ.
Một lúc sau, một người cảnh vệ vội chạy tới nói đã phát hiện ra Trương Liên Y. Tạ Tinh Lan vội vàng đi theo viên cảnh vệ dẫn đường đến trước căn
biệt thự.
Mấy người quân nhân thấy Tạ Tinh Lan đến, vội vàng lùi
ra cho anh đi vào, Tạ Tinh Lan lách người qua, bước tới, sau đó lập tức
đứng sững lại, trừng mắt nhìn hiện trường bên dưới.
Trên mặt đất
là hơn chục xác chết nằm ngổn ngang. Mà Trương Liên Y, nữ nhân duy nhất
trong số đó đang gục mặt xuống đất, mắt mở trừng trừng, nửa người vùi
sâu trong lòng đất.
Tạ Tinh Lan nhắm chặt tay, hạ lệnh chuyển thi thể đi, rồi sai người đào Trương Liên Y lên, bản thân anh phải nhanh
chóng quay trở về báo cáo lại với Trương Khánh Dư.
Nhớ tới thảm
trạng của Trương Liên Y lúc nãy, Tạ Tinh Lan cắn chặt răng lo lắng.
Không biết Trương Khánh Dư có chịu đựng nổi cú shock này không.
Bầu trời trở nên u ám, mùi tử khí bao trùm lên toàn căn cứ. Tạ Tinh Lan vừa nhanh chóng chạy về vừa nhíu chặt chân mày, trong đầu xoay chuyển ra
mọi phương án giải thích. Cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng.