"Cho nên tôi mới hỏi cậu có ý tứ gì." Lục Văn thanh âm lạnh lùng.
"Chán ghét một người cần gì lý do, lúc trước thấy cậu ta theo đuổi Thẩm Thừa
Ngộ tôi đã rất ghê tởm, hiện tại thì dang díu mập mờ một lúc mấy tên đàn ông càng ghê tởm hơn!"
Lâm Chi Chi nói khiến ba người đồng loạt nhíu mày.
Hoài Giảo còn tưởng rằng ác ý không rõ ràng của đối phương đến từ sự việc
trước đó, ví dụ như có dính mắc với Thẩm Thừa Ngộ hay liên quan đến
chuyện tình cảm trong vòng của bọn họ.
Chỉ không nghĩ tới cô ta lại nói ra một lý do đơn giản không có uẩn khúc gì như vậy.
"Cho nên cậu...... Chán ghét một người, thì sẽ muốn người đó chết?" Trác Dật định nói từ "ghê tởm", nhưng nhịn không được nhíu mày thay đổi từ, hắn
cũng lạnh mặt nhìn về phía Lâm Chi Chi, nói: "Không phải quá ác độc hay
sao."
"Tôi ác độc? Hôm nay chúng ta đến nước này, Hoài Giảo không liên quan sao?"
"Không phải cậu ta giới thiệu Thẩm Thừa Ngộ với chúng ta sao? Thẩm Thừa Ngộ
xảy ra chuyện không phải do cậu ta yêu cầu lên gác mái sao? Chúng ta có
cái gì sai, Tần Lệ lại có cái gì sai? Dựa vào đâu mà sự tình ra nông nổi như bây giờ!"
Lâm Chi Chi hơi có chút mất khống chế hét lên chói tai, bị Lục Văn một tiếng "Câm miệng" đánh gãy.
"Hiện tại là lúc nói những việc này sao, Hình Việt còn không có động thủ
chúng ta đã bắt đầu nội chiến, cậu là chê chúng ta sống quá lâu?"
Trác Dật lúc này mới xen vào nói: "Một con châu chấu trên dây, nếu có thời
gian mà cãi nhau như vậy, tốt nhất nên nghĩ cách trốn thoát."
"Là châu chấu trên dây gì thế, ba người chúng ta đều mắc bẫy, hắn cùng Hoài Giảo ngồi dưới đất!" Lâm Chi Chi không biết tức giận với từ nào của
Trác Dật, cô oán hận nhìn chằm chằm Hoài Giảo, giọng điệu chua chát nói: "Nhìn bộ dạng Hình Việt mê mẩn cậu ta kìa. Có lẽ chỉ cần cậu ta bằng
lòng để hắn ngủ vài lần, Hình Việt sẽ buông tha chúng ta từ lâu."
"Cậu mẹ nó nói xong chưa?"
Trác Dật đã bốc hoả, đặc biệt là khi Lâm Chi Chi vẫn lải nhải mà nhằm vào Hoài Giảo.
"Tôi không nhắc đến cậu đã làm chuyện gì với Tần Lệ, không có nghĩa là tôi
không biết. Nếu cậu còn nói thêm một câu chết tiệt nào nữa, tôi sẽ chờ
xem cậu chết như thế nào."
Lời nói có chút gay gắt của Trác Dật khiến Lâm Chi Chi đột nhiên ngậm miệng.
Được một lúc, mọi người ngừng nói chuyện.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, Hoài Giảo mơ hồ nhận ra có chuyện gì đó.
Hoài Giảo biết giác quan thứ sáu của mình rất chuẩn, cậu cau mày, trong đầu nhớ lại vài câu đối thoại của ba người trước đó.
Trong trò chơi nói thật, khi Lâm Chi Chi được hỏi tại sao Thẩm Thừa Ngộ lại
bị nhốt trên gác mái, cô đã trả lời là do đối phương được cho uống thuốc ngủ, sau đó nói thêm một vài chi tiết cho Hình Việt, gần như chỉ rõ
ràng đó là do Hoài Giảo, cũng mang danh nghĩa bạn trai đã đưa thuốc cho
Thẩm Thừa Ngộ.
Khi Hoài Giảo nghe được sự thật này, cậu không nghĩ được gì, ngoại trừ bối rối.
Khi đó cậu mới cảm thấy có gì đó không ổn.
https://bumblebeehm.wordpress.com/
Nếu Lâm Chi Chi có thể kể về thuốc ngủ trước mặt Hình Việt, tại sao cô ấy
chỉ đề cập đến việc Thẩm Thừa Ngộ được giới thiệu bởi Hoài Giảo tiến vào nhóm bọn họ?
Nếu cô ấy thực sự oán hận Hoài Giảo như lời cô ấy
nói, cảm thấy mọi chuyện đều là do Hoài Giảo gây ra, vậy tại sao cô ấy
không trực tiếp nói chân tướng: "Nếu Hoài Giảo không bỏ thuốc ngủ cho
Thẩm Thừa Ngộ, bọn họ sẽ không gặp phải chuyện này."
Hoài Giảo cảm thấy kỳ lạ, Lâm Chi Chi hình như đang nói dối.
Về phần câu nói cuối cùng của Trác Dật, cũng có rất nhiều điểm nghi ngờ,
bọn họ đều biết điều gì đó, nhưng không ai dám nói ra sự thật.
Ngồi chờ không phải là một lựa chọn, Hoài Giảo đã chịu đựng đủ những cuộc
trốn chạy vô nghĩa, trì hoãn thời gian cũng vô ích, lần sau Hình Việt
quay lại, câu chuyện tất nhiên sẽ không thể tránh được chuyển hướng về
cốt truyện ban đầu.
Bữa tiệc tốt nghiệp nơi không còn ai sống sót, câu cuối cùng của bản tóm tắt.
"Sao cậu lại nói dối chuyện thuốc ngủ?" Hoài Giảo ngẩng đầu nhìn Lâm Chi Chi, nghiêm túc hỏi.
Lâm Chi Chi đầu tiên sửng sốt, sau đó là vẻ mặt hoảng sợ không thể che
giấu, trên mặt thoáng có chút áy náy khiến Hoài Giảo càng chắc chắn hơn
về suy nghĩ của mình: "Rõ ràng không phải do tôi bỏ thuốc ngủ."
"Tại sao cậu lại nói dối Hình Việt?"
"Cậu, cậu có bằng chứng gì không?" Lâm Chi Chi rõ ràng là đang hoảng sợ, cô
không còn vẻ hung hãn trước đó nữa, giả vờ bình tĩnh nói với Hoài Giảo:
"Cậu có bằng chứng gì không, ly sữa cho Thẩm Thừa Ngộ vốn là do cậu
chuẩn bị!"
Hoài Giảo cau mày.
Cậu thực sự không biết chi tiết về vụ việc bốn năm trước, và sự thật nửa vời từ miệng Lâm Chi Chi khiến cậu càng bối rối hơn.
"Tôi..."
"Được rồi."
Lời còn chưa dứt đã bị Lục Văn cắt ngang.
Lục Văn sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nói: "Hiện tại không phải lúc bàn
luận ai đưa sữa, trước tiên hãy nghĩ cách đối phó Hình Việt."
Khi Hoài Giảo nghe được đối phó Hình Việt, cậu vô thức liếc nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng cách đó không xa.
Đối phương chú ý tới ánh mắt của cậu, nhướng mày, mỉm cười với cậu, như muốn nói hắn không nghe thấy gì.
Hoài Giảo vội vàng nhìn đi chỗ khác.
...
Lúc Hình Việt trở về, tóc có chút ướt, hình như vừa mới rửa mặt.
Chỉ là vết dấu tay Hoài Giảo để lại trên mặt vẫn còn rõ ràng.
Hoài Giảo lúc đó hiển nhiên bị bắt nạt thậm tệ, Hình Việt không chỉ bắt nạt
cậu, hắn thậm chí còn trơ trẽn muốn hôn cậu sau khi bắt nạt. Hoài Giảo
vừa sợ hãi vừa tức giận, không chịu nổi nữa nên đã đấm hắn một cái.
Hiện tại cậu đã bình tĩnh lại, cho dù có cho cậu mượn thêm hai cái lá gan... chắc là vẫn sẽ đấm cho một cái đi.
Hình Việt ngồi xuống, đặc biệt nhìn Hoài Giảo.
Hoài Giảo quay đầu đi, tránh khỏi tầm mắt của hắn.
https://bumblebeehm.wordpress.com/
"Các người đang nói cái gì?" Hắn thản nhiên hỏi một câu.
Nếu bỏ qua hành vi của người này trước đây, Hình Việt trông khá bình
thường, không hề giống bị điên, ngoại trừ tính khí thất thường.
Đứa nào reup truyện của Cresent Munn thì ẻ chải nguyên tháng.
Nhưng bốn người hiển nhiên đều bị hắn tra tấn, lúc này hai người một người
máu tươi nhuộm đỏ trên đầu, một người máu chảy ào ào ở chân, Hoài Giảo
vẫn ngồi dưới đất không dám nhúc nhích.
Hình Việt không có người
đáp lại cũng không tức giận, chỉ nhếch khóe miệng, trầm mặc một lát mới
nói: "Vậy tiếp tục trò chơi đi."
"Các người đều biết, đó chỉ là một hình phạt bổ sung mà thôi."
"Bây giờ mới là phần chơi chính thức." Hình Việt nhặt chai rượu trên mặt đất lên và xoay nó lại.
"Hình Việt, có nhất thiết phải như thế này không?" Lục Văn không thể không hỏi trước khi trò chơi bắt đầu.
Hình Việt lộ ra vẻ khó hiểu: "Nhất thiết phải như thế nào?"
"Chúng ta cùng Thẩm Thừa Ngộ chơi đùa, nhưng cái chết của hắn không liên quan gì đến chúng ta."
Khi Hoài Giảo nghe lời này, cậu thậm chí còn không tin.
Hình Việt đương nhiên cũng nghĩ như vậy, hắn cười lạnh nói: "Cậu cho rằng tôi là con nít lên năm à."
"Trước kia tôi đã nói rõ ràng rồi, bây giờ lại nói không liên quan đến, cậu cho rằng tôi sẽ tin sao?"
https://bumblebeehm.wordpress.com/
Lục Văn cau mày nói: "Thẩm Thừa Ngộ trước đây cùng chúng ta quan hệ rất
tốt, xảy ra chuyện gì, chúng ta rất đau lòng, đặc biệt là Hoài Giảo."
Hoài Giảo có vẻ bối rối khi bị réo tên.
Hình Việt không biết tại sao, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy không vui khi Lục Văn nói Hoài Giảo vì Thẩm Thừa Ngộ gặp tai nạn mà buồn bực: "Nếu chỉ là câu giờ, không cần lãng phí thời gian."
"Tôi không có thời gian cho những việc vớ vẩn."
Chai rượu rỗng được ném thẳng vào giữa đám bọn họ.
Lục Văn có chút không khống chế được nhíu mày, hắn quả thực đang câu giờ,
bởi vì trong lần "thách" tiếp theo, cả Lục Văn và Trác Dật đều biết hình phạt vừa rồi cho Hoài Giảo hoàn toàn là do Hình Việt nương tay, nhưng
nếu không phải là Hoài Giảo, có 50% khả năng sẽ chết.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào chiếc chai thủy tinh đang xoay tròn.
Lúc đầu, cái chai quay nhanh vài lần, sau đó giảm dần tốc độ.
Cái miệng thon dài của chiếc chai đang lăn tròn, dưới ánh nhìn của nhiều
người, cuối cùng nó dừng lại trước mặt Lâm Chi Chi vô cùng trùng hợp.
Thiếu nữ với nét mặt xinh đẹp đột nhiên trợn mắt lên.
Vào lúc đó, cô gần như nghĩ rằng có ai đó đã hại mình, cô vô thức nhìn về
phía Hình Việt. Môi Lâm Chi Chi trắng bệch, cô không thể tin nói: "Không thể nào..."
"Thật trùng hợp." Hoài Giảo tựa hồ nhìn thấy Hình Việt nhếch môi cười.
"Không thể nào! Tôi không muốn!" Lâm Chi Chi hét lên.
"Không thể cái gì, không thể như vậy xui xẻo, cũng không thể như vậy trùng hợp." Hình Việt nói năng nhẹ bẫng.
Hắn dường như đã kiên nhẫn rất lâu và muốn ra tay, không đợi đám người Hoài Giảo kịp phản ứng, anh ta đã đi thẳng tới và đẩy ghế của Lâm Chi Chi
xuống.
"Đừng chạm vào tôi!!" Lâm Chi Chi ngã xuống đất, tay chân vẫn bị trói, trong tư thế bị động, không thể cử động một chút.
"Cô thật ồn ào."
Lại một cái bịt miệng màu đen khác được Hình Việt cầm trong tay, người phụ
nữ kinh hãi nhìn chằm chằm vào động tác của Hình Việt, khi nhìn thấy hắn ta ngồi xổm xuống về phía mình, cô không khỏi tái mặt, ngã xuống,
"Không, không! Lục Văn, cứu với!"
"Lục Văn!!"
Lâm Chi Chi
liều mạng gọi tên người kia, nhưng tầm nhìn đã bị Hình Việt chặn lại,
khiến cô không nhìn thấy Lục Văn, khi đối mặt với cô, y trông thật lạnh
lùng và vô cảm.
Hình Việt cau mày, cằm bị giữ chặt, hai tay như
chán ghét đưa ra xa, đầu ngón tay đẩy miếng bịt miệng vào, khiến Lâm Chi Chi không còn nói được một câu hoàn chỉnh nữa, chỉ có thể mở mắt rên
rỉ.
Hoài Giảo không biết nên miêu tả cảnh tượng trước mắt như thế nào, cũng không biết mình có nên lộ ra vẻ mặt không đành lòng hay
không. Rốt cuộc, mới vừa nãy người nằm ở đó là cậu.
Chiếc ống mảnh mai mà Hoài Giảo đã sử dụng, giờ đang đâm vào miệng cô một cách tàn nhẫn.
Bây giờ Hoài Giảo mới thấy Hình Việt đã nương tay với mình, vì khi Hình
Việt cắm ống vào miệng Lâm Chi Chi khiến cô ta đau đớn giãy giụa kịch
liệt, mới phút trước còn rên rỉ giờ đây phát ra những âm thanh nôn khan
trầm khàn. Hình Việt đâm vào rất sâu, những đường gân xanh trên chiếc cổ mảnh khảnh của người phụ nữ lộ ra, như thể ngay cả yết hầu cũng bị chạm vào.
Hoài Giảo sắc mặt tái nhợt, không khỏi muốn quay đầu đi.
Cậu nghe thấy Hình Việt đang ngồi xổm trước mặt Lâm Chi Chi, nói với giọng
điệu bình tĩnh, không vội vàng: "Cô có biết nếu uống phải dung dịch axit mạnh sẽ xảy ra triệu chứng gì không?"
"Nó sẽ dọc theo ống thông
đi vào miệng, tôi nhét thật sâu, chất lỏng sẽ thẳng vào cổ họng cô. Tôi
sợ cậu nhất thời không thể tiếp nhận hết nên đã rất chu đáo pha loãng
nữa."
Hắn mô tả chi tiết cho nhiều người: "Lúc đầu, cô sẽ chỉ cảm thấy một cảm giác bỏng rát dữ dội ở cổ họng, axit mạnh sẽ ăn mòn niêm
mạc cổ họng, sau đó là cảm giác buồn nôn không chịu nổi và cơn đau dữ
dội. Cảm giác buồn nôn này sẽ khiến cô nôn mửa và ngạt thở không kiểm
soát được, rồi dung dịch trộn lẫn với máu thịt thối rữa của cô sẽ chảy
ngược vào dạ dày."
"Cô có biết cảm giác đó gọi là gì không?" Hình Việt cười nói: "Thà chết còn tốt hơn."
"Nhắc nhở một chút, cô vốn định cho người khác trải qua loại cảm giác này."
Hắn nhìn Lâm Chi Chi sắc mặt tái nhợt, đồng tử co rút dữ dội, nói: "Thật
ra, công bằng mà nói, Hoài Giảo nên là người lựa chọn mới đúng nhỉ."
"Có thể cậu ấy sẽ mềm lòng với cô, nhưng..."
Hình Việt lộ ra vẻ mặt u ám khó tả và nói——
"Tôi vốn không muốn cho cô một cơ hội năm mươi phần trăm này."