Đúng như Tư Hạ khẳng định nàng sẽ trả hết 10 ngàn lượng Ngọc Đan đã bỏ
ra để chuộc mình, mà thậm chí hiện tại còn có cả lãi lẫn lời chỉ trong
vài tháng ngắn ngủi, đó là nhờ vào việc nàng gọi vốn từ shark Đan để đầu tư kinh doanh trang sức, hột xoàn, cà rá, ximen. Tư Hạ còn thề thốt
khẳng rằng với kinh nghiệm thương trường nhiều năm của nàng chắc chắn
Ngọc Đan sẽ lời một khúc. Ngọc Đan cũng không còn tha thiết với tiền nữa nên liền gật đầu đồng ý rót vốn vào startup.
Hôm nay Tư Hạ tìm được một mối làm ăn lớn tại Kinh Thành nên nhất quyết mang Ngọc Đan cùng nhau đến Kinh Thành một chuyến
Trên xe ngựa, Tư Hạ không yên tâm nói: "Lát nữa khi gặp Lưu chưởng quỹ ngươi cứ làm theo những gì ta căn dặn là được"
"Rõ ràng như ngươi giỏi ăn nói hơn ta, sao cứ bắt ta phải nói chuyện cùng lão ta" Ngọc Đan khó hiểu hỏi
Tư Hạ liếc mắt nói: "Ngươi là chủ hay ta là chủ!"
"Hừ, ta là chủ" Ngọc Đan đồng ý qua loa liền tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần
Thạch tuỳ trấn cách Kinh Thành không xa, qua một nén nhan đã đến được Kinh Thành
Ngọc Đan đưa tay vén màn ra, từ trên xe ngựa bước xuống, đảo mắt nhìn quan
cảnh bên ngoài, Kinh Thành vẫn đông lúc nhộn nhịp như trước nhưng trong
lòng cô hiện tại là một mảnh trống không
"Wow, đèn hỷ nhiều như
vậy xem ra hoàng cung sắp gả công chúa rồi đây" Tư Hạ bước xuống xe nhìn thấy cảnh tượng đẹp mắt thì cảm thán nói
Nghe Tư Hạ nói vậy Ngọc Đan mới phát giác được gắp nơi trong Kinh Thành đều treo đèn "Hỷ" tự,
nghi hoặc hỏi: "Trừ bỏ các công chúa của tiên đế đều đã thành thân thì
vẫn còn công chúa của bệ hạ, nhưng nàng ta hiện tại vẫn chưa lên
sáu...sao có thể gả đi được?"
Một nhân tử đi ngang nghe cô thắc
mắc nên có lòng trả lời:" Công tử chắc là không biết rồi, đế gia chẳng
phải còn Nhị công chúa sao?"
"Tuyết đối không có khả năng!" Ngọc Đan túm lấy cổ áo nam tử đó không cam tâm nói
"Sao lại không có khả năng! Phò mã nàng ta mất đã mấy tháng, bây giờ cũng
xem như là gái chưa chồng" Nam tử thấy Ngọc Đan tự nhiên động thủ với
mình như vậy liền bất mãn nói
Ngọc Đan tăng thêm đạo lực siết chặt cổ áo nam tử, âm thanh run rẩy nói: "Nói! nàng gả cho ai"
"Nhị công chúa gả cho Bạch tướng quân!"
Từng chữ truyền vào đại não như từng kim nhọn triệt để đâm thẳng vào tim
Ngọc Đan, nắm tay đang siết chặt cổ áo nam tử cũng không còn chút sức
lực buông xuống, cô như mất hết khí lực quỳ gục trên mặt đất, mặt không
còn chút huyết sắc: "Không thể nào...tuyệt đối không thể nào" không phải Lý Minh Khuê rất yêu cô sao? Sao có thể như vậy dễ dàng vứt bỏ cô được? Ngọc Đan ngàn vạn lần không dám tin Lý Minh Khuê nguyện ý gả cho người
khác
"Ngươi làm sao vậy, mau đứng lên" Tư Hạ nãy giờ vẫn đứng một bên nhìn Ngọc Đan lời qua tiếng lại với nam tử kia, giờ lại thấy cô
thất hồn lạc phách, miệng lại không ngừng lẩm bẩm thì thào không được
không thể, Tư Hạ chịu hết nổi liền bắt lấy tay Ngọc Đan muốn đỡ cô đứng
dậy
Thấy người kia vẫn ngồi đó thất thần không chịu nghe theo lời nàng, hết cách Tư Hạ đành phải ngồi chổm xuống bên cạnh Ngọc Đan, làm
bộ dáng tràn đầy kinh nghiệm và học thức: "Ta nói ngươi nghe, nam nhân
nào cũng thế, đều là kẻ thấy trăng quên đèn, dù Bạch tướng quân của
ngươi có là chính nhân quân tử suy cho cùng vẫn là nam nhân...huống chi
Nhị công chúa so với ngươi lại...khục khục... diệu dàng, càng xinh
đẹp...haizz yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu"
Tưởng đâu sẽ có
thể khai sáng được cho Ngọc Đan, nào ngờ lại nghe cô cười tự giễu nói:
"Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu sao? lại như vậy dễ dàng quên ta
sao?"
Tư Hạ chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Tức chết ta, sao ngươi không tự tìm hắn hỏi đi!"
Ngọc Đan đột nhiên loé lên tia hy vọng, bắt lấy tay Tư Hạ, hai mắt sáng rực: "Đúng vậy! ta phải đi hỏi cho ra lẻ"
Tư Hạ khoé môi giật giật, miễn cưỡng cười:" Phải...phải, nhưng mà trước
giờ chỉ nghe qua cướp tân nương chứ cướp tân lang thì có chút..."