Khoảng Cách Ngàn Năm

Chương 56: Đại náo thanh lâu


trướctiếp

Ròng rã ba tháng trôi qua kể từ ngày Ngọc Đan rời khỏi Kinh Thành, cô tự mình đi đến thị trấn nhỏ phía Bắc của Kinh Thành, dùng hết số tiền cô tích góp được nhờ "tiền lương" làm phò mã mở một tiệm buôn nhỏ trong trấn

Cô bán trang sức...

Thạch Tùy trấn tuy nhỏ, không đông đúc như Kinh Thành phồn hoa nhưng nếp sống nơi đây lại đơn giản tự tại bình yên. Người dân ở trấn thì hiền lành, chất phát, dễ gần dễ mến...chẳng hạn như lúc này đây...

" Tên họ Vũ kia!...có chịu mở cửa cho lão nương vào không hả!!!!" âm thanh nữ tử dịu dàng kèm theo đó là động tác rỏ cửa nhẹ nhàng đằm thắm: "Rầm...rầm...rầm!"

"Lão nương đếm đến ba người còn chưa chịu ra thì đứng trách lão nương bẻ gãy chân ngươi!!"

"Một.."

"Ba.."

"Rầm!" Ngọc Đan mắt nhắm mắt mở xô cửa bước ra, bất mãn nói: "Này Tư Hạ cô nương, ta nói ngươi nghe mấy con gà trong trấn còn không gáy sớm bằng ngươi... mặt trời còn chưa dậy, gà còn chưa gáy đã bị ngươi phá giấc...hừ"

Tư Hạ cả giận nói: "Có tin ta lột da đầu ngươi không!" nói xong liền đưa mắt đánh giá Ngọc Đan, nhếch mép khinh bỉ:" Mới có mấy ngày không có bổn cô nương ở đây ngươi liền biến thành bộ dáng ăn mày"

Ngọc Đan nghe xong hướng Tư Hạ trùng mắt: "Cần ngươi quan tâm sao!... ngươi đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài... bổn đại gia bên ngoài rách rưới nhưng bên trong nhiều tiền"

Một ông lão đi ngang nghe hai người đấu võ mồm cũng không chịu nổi nữa mà lên tiếng:" Từ khi các ngươi dọn về đây, không ngày nào cái trấn này được yên ổn, ngày nào cũng phải nghe hai người các ngươi đấu võ mồm"

"Hừ..Cao đại thúc nói như vậy là oan cho ta...tất cả là tại tên tiểu tử thúi kia suốt ngày chỉ làm ta chướng mắt" Tư Hạ vừa nói vừa bắn ánh mắt hình viên đạn về phía Ngọc Đan khiến cô không khỏi rùng mình một cái

"Rõ ràng ngươi là người gây sự trước" Ngọc Đan bĩu môi nói

Cao đại thúc nghe xong chỉ biết khoanh tay lắc đầu: "Đúng là tiểu phu thê"

Nghe Cao đại thúc nói Ngọc Đan lập tức nhảy dựng lên phản bác: "Đã nói thúc bao nhiêu lần rồi là ta có chết cũng không cưới con cọp mẹ này!"

"Ngươi giấu làm gì...cả cái trấn này ai mà không biết nhà ngươi chuộc nàng từ Nguyệt Vân Lâu về"

—Tạm thời mượn cổ máy thời gian của Doraemon quay về 3 tháng trước—

"Tại sao chứ!..Tại sao ta lại yêu ngươi chứ Lý Minh Khuê " Ngọc Đan say khướt một thân một mình bước đi loạn choạng trên đường. Cô mang tất cả thống khổ trong lòng hét lên, trên tay cầm bầu rượu tu một hơi, miệng thì không ngừng mắng:

"Ta ghét ngươi Lý Minh Khuê"

"Ta sẽ không thích ngươi nữa"

"Ta...ta nói cho ngươi biết...không có ngươi ta vẫn sẽ có người khác" vừa dứt lời Ngọc Đan liền ngẩng đầu nhìn địa phương náo nhiệt trước mắt, miệng lẩm bẩm đọc: "Nguyệt... Vân....Lâu" sau đó liền nhếch miệng nói: "Hừ..đúng vậy! không có Lý Minh Khuê...Ngọc Đan ta vẫn còn có người khác!"

Hai nữ nhân yêu diễm đứng trước Nguyện Vân Lâu nhìn thấy Ngọc Đan quần áo lụa là, hai mắt liền sáng rực, niềm nở tiếp chuyện: "Công tử, người đi một mình sao, vào đây để tỷ muội ta hầu hạ người nàoooo"

Ngọc Đan đưa mắt đáng giá hai nữ nhân kia từ trên xuống dưới một vòng, cũng đẹp...nhưng: "Hoa khôi, ta muốn hoa khôi!"

"Công tử bớt giận, mau vào đây...Nguyệt Vân Lâu chúng ta hôm nay có tuyệt sắc mỹ nữ nhập mạc chi tân, xem ra công tử thật có duyên a" hai nữ nhân ra sức lôi kéo Ngọc Đan

"Có người đẹp à?"

"Có có"

"Được! mau dắt bổn công tử đi xem người đẹp"

"Ai da, mời công tử"


trướctiếp