Duyên Tái Sinh
Đến khi Đào Diễn dùng hết sức mình về tới thì Tô Tịnh Y đã trấn tĩnh lại rồi. Nhưng chồng cô vẫn còn rất sợ hãi. Anh chạy vụt lại ôm chầm lấy
vợ, mặc kệ ánh mắt dòm ngó của nhiều người.
Phía sau lưng anh,
Đào Toàn cũng có mặt. Hắn nhìn thấy bộ ngực của sói đầu đàn vẫn còn phập phồng thì biết nó chỉ bị hôn mê. Vậy là hắn lấy đao chém một nhát. Đầu
sói lập tức lìa khỏi cổ. Xong việc, thấy người em trai yếu đuối của mình vẫn còn ôm chặt em dâu, hắn đành phải nắm chân con sói mà lôi nó ra
ngoài. Hoằng Hiên cũng cất bước đi theo.
Bên ngoài, đoàn người
gần ngàn dân chạy nạn đã không còn nữa, bây giờ chỉ dư lại chưa được năm mươi. Tính luôn nhà họ Đào và nhà họ Đinh thì nơi đây có tổng cộng có
năm gia đình.
Họ tụ tập ở cùng một chỗ, dường như đang đợi điều
gì. Gặp Đào Toàn ra, tất cả đều im lặng, không dám đến gần. Xác của
những con sói đều đã được Đinh Hoành và hai người con trai ông gom gọn
chất thành đống. Ai nấy nhìn thấy đều nuốt nước miếng.
Đây chính
là thịt đấy! Đã bao lâu họ chưa được ăn một bữa ngon rồi? Không ai còn
nhớ nữa. Ba năm hạn hán, hơn một ngàn ngày, đa số thời gian họ phải lấy
rễ cây thay cơm, côn trùng thay thịt. Nhưng cho dù miệng quá thèm thì
cũng chẳng ai dám cướp đoạt hay vòi vĩnh. Bọn họ không muốn cùng chung
số phận với đám sói kia.
Đào Toàn biết số sói này đều là do hắn
giết, nếu không chia sẻ thì cũng không ai dám nói gì. Nhưng hắn không
muốn làm thế. Thứ nhất vì số sói quá nhiều, nhà bọn họ ăn không hết. Thứ hai nữa, nếu lúc sau không có những người khác gia nhập thì chắc chắn
hắn sẽ không sống nổi. Cuối cùng, hắn cũng không muốn gieo hạt giống oán hận trong lòng bọn họ. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Vậy nên, Đào Toàn bước lại trước đống xác sói. Hắn nói:
- Lúc nãy những ai đã ra sức chiến đấu, xin mời lại đây!
Vừa dứt lời, ba cha con Đinh Hoành đi lại. Những người khác nhìn nhau, cũng bước qua. Đào Toàn xách lên xác sói chia cho mỗi người hai con. Thấy có thịt, ai nấy đều rất kích động. Tuy vậy, Đinh Hoành có hơi xấu hổ.
- Cháu à, hai con thì nhiều quá, nhà chúng tôi lấy một con là được rồi, chúng tôi cũng đâu giúp được gì đâu.
Đào Toàn không nghe theo. Hắn nhét đủ sáu con sói vào tay hai người con trai ông.
- Bác cứ nhận lấy, nhiều quá bọn cháu cũng ăn không hết.
Nghe ra sự kiên quyết trong giọng nói của Đào Toàn, Đinh Hoành không từ chối nữa. Những người phía sau thấy vậy cũng noi theo. Họ cảm ơn rối rít rồi cầm phần thịt của nhà mình về.
Để cho Đào Toàn ấn tượng nhất
chính là nhà họ Mã. Gia đình họ có bảy thành viên. Tất cả đều là thanh
thiếu niên. Hơn nữa toàn thuộc giới tính nam. Lúc chiến đấu, tuy nhà họ
đến trễ nhưng ra sức nhiều nhất, bởi vì bảy anh em bọn họ đều cầm vũ khí xông lên. Nên khi chia thịt, nhà họ Mã được đến tận mười bốn con sói.
Khiến bọn họ vừa mừng vừa sợ.
Lúc này, trời đã gần sáng. Những
người đã chạy đi lúc nãy, đến giờ cũng không thấy quay lại. Chắc bọn họ
không muốn tiếp tục đi đường này mà đổi sang đường khác rồi. Đoàn người
từ hàng ngàn co rụt xuống còn có mấy chục người. Xung quanh yên tĩnh hơn hẳn.
Đợi Đào Toàn chia thịt xong. Đào Diễn đã bình tĩnh lại. Anh dắt vợ ra phụ giúp anh cả. Nhà bọn họ còn được hai mươi bốn con. Tiếc
là không có nước để thuộc da nên da sói phải bỏ đi. Hơn nữa, sau cuộc
chiến thì trên người các con sói đều có vết chém ngang dọc, nên cho dù
có thuộc da được thì những tấm da này đều nhỏ vụn không đáng giá.
Đào Toàn chọn một loại lá rừng có bản to lót ở dưới đất, sau đó để xác sói
lên để mổ bụng. Cạnh đấy đào một cái hố. Nội tạng, da và xương được bỏ
vào đấy, chờ xong việc thì lấp hố lại.
Con sói đầu tiên sau khi
bị lột da, Đào Diễn dùng nhánh cây xỏ xiên từ đầu đến chân rồi để lên
giá nướng. Còn những con khác, bọn họ chỉ lấy phần thịt, cắt mỏng rồi
treo lên để gần đống lửa hong khô. Thịt sói đã dai, làm thịt khô lại
càng dai nhưng như vậy sẽ giúp cho thịt giữ được rất lâu mà không hề hư
hỏng.
Những nhà khác đang đau đầu về việc xử lý thịt sói, nhất là hai nhà Đinh Mã, sau khi ngó sang nhà họ Đào thì lập tức mừng rỡ, nhanh chóng học theo.
Khuya hôm nay, bãi chiến trường sau khi kết thúc trận đối đầu, nơi nào có máu đều được lấp đất lại, không còn bất cứ mùi hôi tanh nào, chỉ có mùi thịt nướng là phiêu xa.
Đêm này, có năm gia đình được ăn no nê sau vài canh giờ chiến đấu kịch liệt. Nhiều
người vừa ăn vừa rơi nước mắt, cố gắng nhai chậm nuốt kỹ để khắc ghi mùi vị này vào xương vào cốt, mãi mãi cũng không muốn quên.
Trên cao, ánh trăng lu mờ đang di chuyển một cách chậm rãi.