Trước khi ngủ,
cô đã lo lắng khi ở trong căn nhà tràn ngập hơi thở của Hứa Kiều, sẽ
khiến cô mơ thấy những giấc mộng hoang đường, không thể miêu tả kia.
Nhưng bất ngờ thay, cô vẫn luôn ngủ cho đến khi tỉnh giấc, nằm trên
chiếc giường êm ái, cô mới mơ màng nhận ra ——
Tối hôm qua cô không có nằm mơ.
Cô từ ổ chăn ấm áp ngồi dậy, trong lòng không biết tại sao lại dâng lên một chút mất mát.
Giống như một người đã chuẩn bị tốt cho một buổi hẹn tốt đẹp, nhưng đến cuối
cùng, cùng với chiếc áo khoác, ở trong con hẻm nhỏ dưới ánh trăng
khuyết, lẳng lặng chờ đợi một đêm, chỉ có gió lạnh làm bạn.
Thẩm Dạ Lam giơ tay che mặt, tiếng thở dài xuyên qua khe hở ngón tay truyền ra.
Không biết là vì bản thân không thể thấy ánh sáng hay sự sa đọa kia, vì một đêm bỏ lỡ này cảm thấy tiếc nuối.
(ko biết edit sao nhưng theo tui thì ánh sáng chỉ Hứa Kiều, còn sa đọa chỉ
chuyện abcxyz, đêm nay ko thấy người nọ khiến Dạ Lam tiếc nuối hay cô
tiếc nuối vì không thể cùng người nọ làm chuyện ấy, cô không rõ.)
"Chào buổi sáng."
Thẩm Dạ Lam thay đồng phục xong, mở cửa đi ra ngoài thì đã thấy Hứa Kiều đang ăn sáng.
Rõ ràng là chị đại của trung học mười tám, nhưng lại mặc đồng phục cực kì
chỉnh tề, nút bấm áo sơ mi đều phải cài đến nút cao nhất, cổ áo phẳng
phiu không một nếp gấp.
Thoạt nhìn qua, cộng thêm động tác ăn
cơm ưu nhã, còn có đôi mắt trầm tĩnh kia. Có lẽ dù là ai cũng sẽ không
hoài nghi, thật ra người trước mặt chính là học sinh ưu tú nhất của
trung học mười tám.
Thẩm Dạ Lam chỉ nhìn thoáng qua, liền khắc chế di dời ánh mắt, lễ phép đáp lại: "Buổi sáng tốt lành."
Rạng sáng 5 giờ thì dì Tô đã đi mua đồ ăn cho cả một ngày, lúc này bà đang ở trong phòng bếp bận rộn, ấn theo danh sách Hứa Kiều đưa lúc trước, bà
đang chuẩn bị cho bé cún ăn thịt, bỗng nghe thấy có người ra đến liền
đứng lên, bà cười nói:
"Tiểu Thẩm cũng dậy rồi à, hôm nay dì có
làm sandwich nướng, cháu có muốn thêm đồ ăn gì không? Như trứng gà, thịt xông khói, chà bông, xà lách...... Cháu qua đây xem đi."
Thẩm Dạ Lam theo bản năng muốn nói một câu bình thường là được, nhưng nhìn đồ
ăn trên dĩa của Hứa Kiều, lời chưa kịp nói liền quay xe, biến thành:
"Giống...... Giống của Hứa Kiều tỷ là được ạ."
Lúc cô gọi tên Hứa Kiều có chút chần chờ.
Nếu gọi thẳng tên thì có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng gọi giống Tô Hi là "Kiều Kiều tỷ", lại cảm giác có hơi mập mờ.
Hứa Kiều cảm thấy bình thường, dù sao theo giả thiết của nguyên chủ, nàng
ta vốn dĩ lớn hơn một tuổi so với bạn cùng khóa, cho nên khi Thẩm Dạ Lam gọi chị, cũng không có vấn đề gì.
"Được rồi, chờ một chút là có." Dì Tô ở phòng bếp trả lời.
Thẩm Dạ Lam kéo ghế bàn ăn ra, vừa mới ngồi xuống liền nhìn thấy Hứa Kiều đã ăn xong, đang lau miệng và tay. Hứa Kiều nhìn cô gật đầu, nói một tiếng "Cậu từ từ dùng bữa", sau đó đứng dậy rời đi.