Nắm trong tay cây thương dài của tên chiến sĩ kia, Trần Giang nhanh như
cắt huơ đầu thương lên cao ném với một sức mạnh về phía dòng suối. Tất
cả mọi người lúc này cũng đều ngạc nhiên không hiểu vì sao Trần Giang
lại hành động như vậy. Nhưng lúc này, từ bên tai tất cả mọi người đột
nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết, “A a a a a!”
Tất cả mọi
người cùng đổ dồn ánh mắt của mình về phía phát ra âm thanh kia. Đó
chính là một bụi cây rậm rạp vươn xỏa về phía dòng suối. Mà tiếng la hét kia không của ai xa lạ mà chính là tên mà bọn hắn đang không ngừng truy đuổi nãy giờ, Lương Gian!
Bị binh lính bắt lôi lên khỏi dòng
nước lạnh như muốn đóng băng tất cả mọi thứ lại, tên Lương Gian bị cây
thương đâm xuyên qua bắp đùi nằm co quắp trên mặt đất. Hắn lúc này đều
không thể tin nổi vào mắt mình là hắn đã bị bắt,
“Ngươi, ngươi
làm sao biết ta trốn ở đó?”, Lương Gian miễn cưỡng ổn định thân hình,
nhìn lấy Trần Giang vẫn đang đứng ngạo nghễ, hắn có chút không tin được
liền hỏi.
“Đoán!”, Trần Giang cũng tùy ý trả lời một câu, hắn
cũng chẳng có tâm tình để nói nhảm với một tên cặn bã như thế này. Khi
vừa nói chuyện, hắn lại từ sau lưng rút xuống thanh đại đao của mình,
hằm hằm nhìn tên Lương Gian kia mà tiến đến.
Thấy hành động dứt
khoát kia của Trần Giang, cả quả tim của Lương Gian lúc này đều run lẩy
bẩy cả lên, trước đó lạ bị truy sát như chó nhà có tang, nay lại đối
diện với thanh đại đao sắc bén muốn lấy mạng của hắn? Hắn đã làm cái xúi quẩy gì mà lại chọc vào một con chó điên như thế này cơ chứ?
“Chờ, chờ một chút, chờ một chút! Cái này cũng không cần thiết phải như vậy!
Chúng ta dù sao cũng chỉ là vô tình gặp mặt, xem như là không đánh nhau
không quen biết, làm gì phải đến mức đuổi tận giết tuyệt này đâu? Ngươi
nói có đúng hay không?”
“Vô tình gặp mặt? Không đánh không quen
biết?”, nắm chặt thanh đại đao trong tay, Trần Giang không khỏi nổi lên
một vệt ý cười khinh bỉ, “Ngươi cho rằng ta không biết ngươi là người
của bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh? Đây chẳng phải là một thế lực có tiếng
trong việc tàn sát những thế lực nhỏ yếu dám chống đội lại các ngươi đây hay sao?”
Nghe Trần Giang nói như vậy, Lương Gian vội biến sắc,
đồng tử của hắn nhanh chóng co cả vào, tay phải của hắn theo bản năng sờ vào trong ngực, nơi đang cất giấu một con dao găm của mình. — QUẢNG CÁO —
Nhưng tiếc thay hắn đã chậm, Trần Giang nhanh như cắt dứt khoát hạ thủ, còn
không đợi tên Lương Gian phản ứng lại, chỉ nghe một tiếng “Phốc”, nương
theo tiếng kêu kia vang lên, một cái đầu rớt xuống “Bịch” lăn long lốc
trên tuyết trắng. Máu tươi của tên Lương Gian cũng nhanh chóng nhuộm đỏ
cả một vùng!
Nhìn thấy thi thể của Lương Gian nằm tên mặt đất,
Trần Giang cũng không hết sự khinh bỉ trong lòng của mình mà trực tiếp
nhổ ra một bãi nước bọt rồi quay người rời đi. Đối với một tên không
xứng đáng khoác lên mình bộ chiến bào như thế này, Trần Giang cũng chẳng thèm nhìn lâu thêm một chút nào, hắn sợ nhịn không nổi là tiến lên băm
cho tên kia thêm vài nhát.
Ý niệm đối với việc khoác lên trên
mình chiến bao, đối với Trần Giang là vô cùng thiêng liêng và cao cả,
không chỉ riêng gì hắn, mà tất cả các chiến sĩ đất nước Đại Việt cũng
đều như vậy!
Thân được vinh dự khoác lên chiến bào, điều đó có
nghĩa rằng bọn hắn đang gánh vác trên vai mình một trách nhiệm cùng sứ
mệnh vô cùng thiêng liêng và cao cả: Đó chính là dùng thân mình để bảo
vệ tất cả mọi người dân, bảo vệ đất nước Đại Việt! Chứ không phải là một kẻ tham sống sợ chết, vì bản thân mình mà không tiếc vứt bỏ đồng đội
lại phía sau!
Trận chiến này, Trần Giang vô hình thu được thắng
lợi lớn! Hắn chẳng những không mất một binh một tốt nào, mà lại vô cùng
dễ dàng thu phục được gần bảy trăm binh sĩ, cùng với toàn bộ trang bị vũ khí của bọn chúng.
Bên cạnh đó, Trần Giang lại còn ngoài ý muốn
thu hoạch được một con ngựa chiến. Phải biết rằng, lúc trước vì vượt
biển, bọn hắn không thể mang ngựa đi theo, chính vì vậy, khi nhìn thấy
tên Lương Gian kia cưỡi chiến mã, hắn phải cấp tốc cử Trần Hà đón đầu
đánh chặn, đồng thời cũng dàn cánh để ép tên kia phải lao đầu vào rừng
rậm.
Nếu để cho tên kia có thể tìm được con đường bằng phẳng chạy trốn, thì hai cái đùi của bọn hắn làm sao có thể đuổi kịp được bốn cái
đùi của tên kia? Hắn lúc đầu cũng hiếu kỳ vì sao bọn người bộ lạc này
không có kỵ binh, nhưng sau khi truy hỏi, hắn mới vỡ lẽ ra rằng bộ lạc
Nhã Gia Đại Lĩnh này không hề phát triển về chăn nuôi ngựa.
Mà
trong vùng đất rộng lớn này, có một thế lực đang nắm giữ nhiều ngựa
nhất, cũng chính là thế lực hung hãn nhất vùng đất này, đó chính là bộ
lạc Anh Ca Lĩnh. Tuy nhiên, vì để nắm giữ vị thế của mình, bọn người của bộ lạc Anh Ca Lĩnh chẳng bao giờ dùng ngựa để trao đổi hoặc buôn bán.
— QUẢNG CÁO —
Bọn hắn lo sợ khi bộ lạc khác nắm giữ được giống ngựa của bọn hắn, thì bọn
hắn sẽ mất đi ưu thế của mình trên chiến trường! Đối với điều này, Trần
Giang cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, đây chính là át chủ bài của bọn
kia, bọn hắn nào ngu ngốc đến mức chia sẻ cho người khác được!
Nhưng không sao, có thể những bộ lạc ở trên vùng đất này sợ hãi khi đối đầu
với một đoàn kỵ binh vô cùng hiếu chiến, nhưng bọn hắn có gì mà phải sợ? Đám kỵ binh Hung nô kia chẳng phải còn phải chịu chết dưới tay của bọn
hắn hay sao? Đám bộ lạc với những trang bị lạc hậu này thì có đáng kể
gì!
Những vũ khí mà đám người ở đây sử dụng, đa phần đều được rèn đúc từ quặng đồng mà nên. Đao đồng, kiếm đồng, khiên đồng, mũi tên bằng đồng… những thứ này có thể chiến thắng được vũ khí của bọn hắn hay sao?
Nhưng nhìn đến vô số những thứ được làm bằng đồng này, Trần Giang cũng không
khỏi cảm khái, vùng đất này đến cuối cùng là có bao nhiêu quặng đồng mà
bọn này lại phung phí đến như vậy? Ngay cả dụng cụ sinh hoạt của binh
lính cũng đều được làm bằng đồng, trong khi bọn hắn vẫn đều dùng những
vật dụng được làm chủ yếu từ đất sét nung đây!
Không cần phải tốn nhiều thời gian đi xung quanh bốn phía tìm hiểu, qua tra hỏi, Trần
Giang cũng biết thêm được nhiều tin tức khác. Trong đó, có một tin tức
khiến hắn không thể không chú ý đến, đó chính là tin tức về thế lực bộ
lạc Nhã Gia Đại Lĩnh kia.
Theo tin tức cấp dưới báo cáo lên, tộc
trưởng của bộ lạc này có tên là Lương Vũ Đản, cả bộ lạc có hơn năm ngàn
người, trong đó có tổng cộng là gần ba ngàn binh sĩ, nhưng nay đã bị quy thuận hắn khoảng bảy trăm binh sĩ. Nói như vậy, có nghĩa là bộ lạc Nhã
Gia Đại Lĩnh bây giờ chỉ còn lại khoảng hai ngàn ba trăm binh sĩ!
Nhiều hơn so với một ngàn bảy trăm binh sĩ mà hắn đang nắm giữ trong tay
mình. Điều này không khỏi khiến cho Trần Giang có chút đau đầu. Nếu như
kế tiếp tới đây, bọn Nhã Gia Đại Lĩnh toàn lực tấn công bọn hắn, sợ rằng bọn hắn sẽ không thể cầm cự được lâu.
Cho dù là cung tên có
nhiều đến mấy đi chẳng nữa, thì cũng không phải bắn mãi không cạn, cho
dù thành trì của bọn hắn có chắc chắn đến mấy đi chăng nữa, thì lương
thực của bọn hắn cũng không đủ để có thể trốn trong thành từ năm này qua năm khác.
Nhắc tới vấn đề lương thực, đừng nói là năm này qua
năm khác, bây giờ chỉ cần bị kẻ địch bao vây thành một tuần thôi cũng đủ để khiến cho bọn hắn đau cả đầu rồi. Vừa mới chân ướt chân ráo đến đây, lương thực trên đường cũng không thể mang theo được nhiều, nguồn lương
thực mới thì lại chưa tìm ra. Vậy lấy đâu ra nguồn vốn để đánh tiêu hao
chiến với bọn kia? — QUẢNG CÁO —
Nhưng lúc này, khi đọc đến dòng báo cáo tiếp theo, hàng lông mày của Trần
Giang cũng từ từ giãn ra. Thứ mà khiến cho nỗi lo trong lòng của hắn
được xoa dịu đi, đó chính là tin tức về đám binh sĩ của bộ lạc Nhã Gia
Đại Lĩnh kia.
Binh lực cốt lõi của bọn Nhã Gia Đại Lĩnh cũng chỉ
tầm gần một ngàn năm trăm người mà thôi, phần còn lại chiến sĩ, hầu hết
là người từ những bộ lạc mà bọn hắn thôn tín được trong quá trình xây
dựng nên thế lực của mình.
Mà những bộ lạc bị thôn tín kia cũng
hầu như chẳng có hảo cảm với bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh, bởi vì bọn hắn đa
phần đều là bị cưỡng ép thần phục. Đó là còn chưa kể đến, danh tiếng của bộ lạc này là tồi tệ nhất trong năm thế lực lớn tại vùng đất này!
Đám người của bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh chẳng từ bất kỳ một thủ đoạn hèn hạ
nào để đánh chiếm, thôn tính những thế lực nhỏ khác. Thậm chí bọn hắn
còn trắng trợn cưỡng bức, chà đạp những thế lực không hề có bất kỳ một
sức kháng cự nào!
Nhưng cũng chẳng có người nào hoặc bất kỳ một
thế lực nhỏ nào trong vùng đất này dám lên tiếng chỉ trích bọn hắn, mà
bốn thế lực lớn còn lại thì cũng chẳng quan tâm. Lợi ích nhóm khiến cho
bọn hắn bâng quơ mặc kệ bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh làm gì thì làm, miễn là
không trực tiếp đụng chạm đến lợi ích của bọ hắn là được!