Ngước mắt nhìn một ngọn núi phủ tuyết trắng xóa cao ngút trời trước mắt, Trần Giang không khỏi xoa xoa hai mắt của mình, hắn không thể tin nổi
từ đâu ra lại có một ngọn núi cao kinh khủng như thế!
Ngọn núi
này cũng không giống như những ngọn núi bình thường khác là lao vút
thẳng tắp lên trời. Ngọn núi này lại có xu hướng hơi ngiêng cong, hướng
vào trong phía đất liền. Trông chẳng khác gì một ngón tay cong!
Vội xua đi suy nghĩ vẫn vơ trong đầu của mình, Trần Giang biết rằng, bây
giờ không phải là lúc để cho bọn hắn nghỉ ngơi, mà ngay lúc này, bọn hắn mới thực sự đối mặt với nguy hiểm. Nguy hiểm này không phải đến từ tự
nhiên, mà đó chính là những nguy hiểm đến từ vùng đất liền mới lạ vô
cùng rộng lớn này!
Hắn hoàn toàn không thể biết được, trên vùng
đất liền bọn hắn vừa mới đặt chân tới đây, có loài hung thú nào to lớn
và hung dữ hay không? Có bộ lạc hoặc thế lực lớn nào xung quanh đây
không? Nếu như có, bọn hắn sẽ nhanh chóng rơi vào tình huống nguy hiểm!
Bởi vì tình hình sức khỏe của bọn hắn bây giờ vô cùng suy yếu, cũng có thể
nói là gần như kiệt quệ! Bọn hắn có thể đến được đây, từ lâu đã không
phải dựa vào sức lực của bản thân, mà chính là dựa vào sức mạnh ý chí
trong tất cả mỗi một chiến sĩ có mặt tại đây!
“Tất cả mọi người
chú ý, chúng ta đã tìm được đất liền, tuy vậy, tất cả mọi người cũng
không nên vội vui mừng! Nguy hiểm vẫn luôn luôn xung quanh chúng ta, cho tới chừng nào chúng ta có thể hồi phục lại sức lực của mình, thì lúc đó chúng ta mới có thể phần nào yên tâm được!
Trần Hà, ngươi dẫn
theo người của ngươi nhanh chóng do thám địa hình xung quanh đây xem có
mối nguy nào không? Chúng ta cần phải tìm kiếm gấp một khu vực an toàn
để đóng quân nghỉ ngơi và hồi phục thể lực”, Trần Giang nghiêm túc ra
lệnh.
“Vâng, thưa Trần Giang tướng quân!”, Trần Hà nhanh chóng dẫn theo người của mình lao về phía trước tiến hành nhiệm vụ do thám.
Trần Hà chính là đội trưởng đội bốn, trực thuộc quân đoàn Ác Ma. Lúc đầu,
Trần Nguyên dự định không cho người của quân đoàn Ác Ma đi theo Trần
Giang, mà là cử bọn hắn đi làm một nhiệm vụ khác. Nhưng sau nhiều lần
suy nghĩ, Trần Nguyên cũng không thể hoàn toàn an tâm về Trần Giang
được! Nên đến phút cuối cùng, Trần Nguyên lại quyết định cử đội bốn của
quân đoàn Ác Ma đi theo!
— QUẢNG CÁO —
Toàn quân theo sau Trần Giang cẩn thận từng ly từng tí bước chân vào vùng
đất lạ trước mắt mình. Khoảng khắc này, bất cứ mối nguy lớn nhỏ nào cũng sẽ đe dọa đến tính mạng của tất cả mọi người, chính vì vậy, ngay lúc
này, tất cả các chiến sĩ đều đốc thúc lại tình thần của mình, chú ý tất
cả các động tĩnh lạ nào xung quanh bọn họ.
Sau hơn nữa ngày không ngừng hành quân thọc sâu vào đất liền, nhìn toàn quân rệu rã, Trần
Giang cũng không nhịn được nữa mà gọi người tìm một nơi làm nơi trú ẩn
tạm thời. Nếu cứ tiếp tục đi nữa, e rằng bọn hắn sẽ gặp phải vô số nguy
hiểm lớn hơn.
Tất cả các chiến sĩ lúc này tuy mệt mỏi rã rời tay
chân, nhưng bọn họ vẫn vô cùng cẩn thẩn dựng lều, đồng thời còn không
quên phân chia ra thành các nhóm nhỏ tuần tra trong vòng bán kính một
trăm mét xung quanh xem có mối nguy nào không.
Cho gần đến cuối
ngày, bọn hắn mới có thể hoàn thành xong nơi trú ẩn tạm của mình. Ngồi
trong lều chỉ huy, Trần Giang mệt mỏi thẩn thờ ngồi nhìm chăm chăm đống
lửa trước mặt. Đôi môi khô khóc nứt nẻ vì cái giá lạnh, vừa chạm vào bát nước nóng hổi liền như bỏng rát cả lên vì đau đớn. Nhưng nó cũng không
thể cản nỗi cơn khát mấy ngày nay mà bọn hắn phải chịu đựng!
Tu
xong một bát nước gừng nóng hổi, Trần Giang mới dần dần lấy lại tinh
thần của mình. Cái giá lạnh, thiểu lửa, thiếu nước… đúng là khổ không
thể nào diễn tả nổi! Cho dù là thiếu ăn, bọn hắn vẫn có thể chịu đựng
vượt qua được, nhưng thiếu nước… Giờ hắn mới hiểu được thảm cảnh mà bọn
người Nùng Tồn Thọ trước kia phải gánh chịu là tàn khốc và đau khổ đến
tuyệt vọng đến nhường nào!
Đã lấy lại tinh thần của mình, Trần
Giang cũng vô cùng khoan khoái mà đem miếng lương khô lên miệng nhấm
nháp. Lúc này đây, hắn mới cẩm nhận được cái vị lương khô này, nó sao
lại thơm ngon đến mức không có từ nào để diển tả nổi! Trước kia, hắn còn chê bai thứ khô khốc này, ấy vậy mà, bây giờ đây, nó lại chính là vị
cứu tinh duy nhất của bọn hắn lúc này!
Khoảnh khắc này, Trần
Giang mới ý thức được, những việc mà Trần Nguyên làm trước đây, trong
mắt hắn xem như là vô cùng bé nhỏ và vô dụng, nhưng bây giờ đây, nó lại
quan trọng và lớn lao đến nhường nào!
Cũng vì đã quá mệt mỏi,
Trần Giang cũng nhanh chóng đi sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay. Thời
gian ở miền đất lạ cũng cứ thế nhanh chóng trôi qua theo từng ngày.
Chẳng mấy chốc, kể từ khi bọn người Trần Giang đặt chân lên vùng đất lạ
này cũng đã hơn một tuần.
Toàn quân lúc này cũng đều đã hồi phục
thể lực vào trạng thái sung mãn nhất! Trần Giang cũng chẳng chần chờ
thêm một chút nào nữa, hắn ra lệnh nhổ trại, tiến sâu thêm vào phía
trong để do thám tình hình, đồng thời cũng là để tìm kiếm một khu vực
thuận lợi để đặt chân lâu dài. — QUẢNG CÁO —
Trong khoảng thời gian bảy ngày này, đám người Trần Hà cũng không một chút
nghĩ ngơi. Bọn hắn chạy đông chạy tây, phân tán khắp nơi để điều tra, do thám tình hình. Qua sự cố gắng không ngừng, cuối cùng, may mắn cũng đã
đến với bọn hắn!
Bọn hắn đã bắt gặp được “thổ dân” ở trên vùng
đất lạ này! Qua tra khảo, bọn hắn liền biết được, người mà bọn hắn bắt
được kia thuộc một thế lực lớn ở khu vực này. Thế lực lớn đó có tên là
Hầu Mi Lĩnh, cũng chính là lấy tên ngọn núi nơi bọn hắn trú đóng. Mà tên thủ lĩnh của bọn này có tên là Lý Mật, tự xưng là tộc trưởng.
Biết được tin tức quan trọng này, Trần Giang vừa vui mừng trong lòng, nhưng
hắn lại càng lo lắng hơn khi nghe Trần Hà báo cáo lại rằng, ở trong khu
vực rộng lớn này, nghe nói tồn tại đến tận năm thế lực lớn!
Năm
thế lực lớn này phân tán thành năm khu vực địa bàn khác nhau, và tất cả
con dân trên mảnh đất này, hầu như cũng đều nằm trong quyền quản lý của
bọn họ! Tất nhiên, vẫn còn một vài bộ lạc nhỏ bé còn sót lại đâu đó
ngoài kia. Nhưng số lượng cũng không hề đáng kể!
Thực lực của tất cả các bộ lạc lớn này đều tương đương nhau, tuy nhiên, vì thông tin thu thập được quá ít nên quân số của năm bộ lạc lớn kia như thế nào thì còn chưa biết được! Nhưng theo những gì mà Trần Hà dự đoán, quân số của
những bộ lạc này đều không ít hơn một ngàn người!
Giả sử một bộ
lạc chỉ có một ngàn chiến sĩ, vậy năm bộ lạc gộp lại chẳng phải là năm
ngàn chiến sĩ hay sao? Trong khi hắn chỉ mới nắm giữ trong tay mình có
mỗi một ngàn quân đây, Trần Giang lúc này cũng phải đau đầu suy nghĩ!
Nếu như bọn hắn lần lượt tấn công từng bộ lạc thì sao? Cũng không phải là
điều không thể! Nhưng nếu làm như vậy, chẳng phải là bọn hắn lại hiên
ngang đi tuyên chiến với bốn bộ lạc lớn còn lại hay sao?
Tuy Trần Hà truyền tin nói rằng, có một vài bộ lạc thường xuyên xảy ra chiến
tranh nhằm tranh giành tài nguyên với nhau, nhưng điều đó cũng không có
nghĩa là tất cả các bộ lạc đều thù ghét lẫn nhau!
— QUẢNG CÁO —
Trong khi bọn hắn chân ướt chân ráo đến đây, bọn hắn chính là những kẻ lạ mặt tự ý xâm nhập đến vùng đất mới này! Nếu như bọn hắn làm ra náo động
lớn, điều đó chẳng khác gì là trực tiếp tuyên chiến với tất cả các bộ
lạc cùng một lúc?
Đến lúc đó, cho dù là những bộ lạc kia thường
xuyên xảy ra xô xát với nhau, nhưng cũng vì sự xuất hiện của bọn hắn, mà đám bộ lạc kia sẽ phút chốc đoàn kết hơn bao giờ hết mà tập trung lại
để chém giết, đánh đuổi bọn hắn!
Trần Giang tuy rằng ngông cuồng
không sợ chết, nhưng hắn cũng không ngu đến mức tự đi tìm cái chết! Việc hắn cần làm bây giờ, đó chính là tìm một nơi an toàn để trú đóng, sau
đó, bọn hắn sẽ đóng vai là một kẻ thiện lương, vì sa cơ lỡ vận nên mới
phải đến đây nương nhờ. Có như thế thì đám bộ lạc kia mới không chú ý và đề phòng bọn hắn.
Nếu như kế hoạch này của hắn thành công, thì
những bước tiếp theo sau đó sẽ vô cùng dễ dàng cho hắn! Hắn có thể dễ
dàng do thám tất cả các bộ lạc này, đến khi hắn đã nắm được điểm yếu của bọn kia, thì lúc đó, hắn sẽ tiến hành thâu tóm tất cả trong tay mình!
Nghĩ sao làm vậy, đám người Trần Giang vẫn kiên trì tiếp tục di chuyển theo
sự dẫn đường của đám người Trần Hà. Sau hơn một ngày di chuyển, cuối
cùng bọn hắn cũng tìm được một vị trí thích hợp để đóng quân lâu dài.
Vẫn chưa an tâm về tình hình xung quanh, Trần Giang tiếp tục cử người hỗ
trợ đám người Trần Hà mở rộng khu vực dò xét. Sau mấy ngày chờ đợi, cuối cùng hắn cũng nhận được tin tức Trần Hà báo cáo.
Vị trí mà bọn
hắn đang dừng chân đây là nằm ngay gần chính giữa hai bộ lạc lớn, đó là
bộ lạc Hầu Mi Lĩnh và bộ lạc Nhã Gia Đại Lĩnh. Nhưng khoảng cách từ vị
trí này đến mấy bộ lạc kia là đủ xa để cho đám người kia không chú ý
đến. Lúc này, Trần Giang mới an tâm hạ lệnh xây dựng thành trì!