Dương Hàn nghe tên Tồn Thọ kia trả lời như vậy thì cũng không khỏi nhíu
mày. Nói là trợ giúp thì ai mà chẳng biết, lúc trước tên kia chẳng phải
đã nói rồi hay sao? Giờ tên kia lại cứ không chịu nói rõ vấn đề cốt lõi
mà cứ đi lòng vòng khiến cho hắn cũng không khỏi khó chịu! Xem ra tên
trước mắt hắn này cũng không hề ngu ngốc một chút nào!
So với
những đám người dân tộc mà bọn hắn trước đây từng gặp được, thì đám
người trước mắt hắn này thông minh hơn gấp trăm lần! Bọn người này cũng
không hề ngu ngốc để cho hắn dụ dỗ!
Lúc này hắn mới ý thức được
lời nói trước kia của Trần Nguyên; “Tuyệt đối không được xem thường bất
kỳ một người nào! Dù cho bọn họ có là người dân tộc đi chẳng nữa thì bọn họ cũng chẳng khác gì chúng ta!
Bởi nếu xét theo đúng bản chất
thì chúng ta cũng là những người dân tộc! Chỉ có điều là mỗi dân tộc mỗi sự khác biệt mà thôi! Nếu tất cả mọi người đều được học hành, đều được
tiếp cận với kiến thức, với văn minh như nhau, thì ai giỏi ai yếu còn
khó mà nói trước được!”
Dương Hàn lúc này cũng phải nhìn lại Nùng Tồn Thọ với ánh mắt khác! Một chút kỳ thị, thậm chí là một chút hơi xem thường người “dân tộc” trong lòng của hắn cũng phút chốc tiêu tan. Thay vào đó chính là xem Tồn Thọ như là một người ngang tài ngang trí để mà
đối đãi.
“Chuyện này ta không thể tự ý quyết định được! Thứ nhất, vì các ngươi đã tiến vào địa bàn của chúng ta, các ngươi nếu muốn sống
sót đi ra khỏi đây thì tuyệt đối không nên làm bất cứ điều gì ngu ngốc.
Thứ hai, bất kể là các ngươi đến đây với mục đích gì, ngay bây giờ, các
ngươi đều phải bỏ vũ khí xuống, đầu hàng vô điều kiện! Nếu không, ngay
bây giờ, chúng ta sẽ tấn công tiêu diệt các ngươi! Đây là cơ hội cuối
cùng của các ngươi!”, Dương Tĩnh ánh mắt từ từ chuyển sang băng lãnh,
tay đã nắm lấy chuôi kiếm treo bên hông của mình, nhìn thẳng Tồn Thọ nói lớn.
Tất cả các chiến sĩ quân đoàn Ác Ma lúc này cũng đều đã
tuốt sẵn vũ khí ra khỏi vỏ, ánh mắt ai nấy đều hau háu nhìn vào đám binh sĩ trước mặt kia như nhìn vào những con mồi của mình. Lúc này đây, bọn
hắn chỉ cần chờ một tín hiệu, chỉ cần Dương Hàn rút kiếm ra thì ngay lập tức bọn hắn sẽ lao thẳng đến đám binh sĩ trước mặt kia mà đồ sát.
Nùng Tồn Thọ thấy cảnh này cũng không khỏi thầm kêu bất an trong lòng! Hắn
cũng không ngờ rằng tình thế chuyển biến xấu đến mức thế này! Đáng lẽ ra hắn nên phải đứng từ xa cử người trước tiếp cận nơi đây trao đổi mới
đúng, nay hắn lại chơi ngu dẫn nguyên cả một đoàn quân của hắn tiến nhập vào địa bàn của thể lực khác.
Hắn lúc này cũng âm thầm trách
than cái bụng đói của mình không thôi! Có lẽ bọn hắn cũng vì bị đói liên tục mấy ngày qua cho nên sự thông minh bấy lâu nay cũng không biết biến đi đây mất! Thay vào đó là những cơn đói cồn cào cùng những làn gió
lạnh thấu xương đang không ngừng cấu xé đi từng mảnh tâm trí của cùng
của bọn hắn. — QUẢNG CÁO —
Định thần lại tình cảnh của mình, Nùng Tồn Thọ cũng bất giác thở dài! Lúc
này đây, hắn còn biết làm gì thêm được nữa? Nhìn lấy đám binh sĩ của
mình tay gần như run run sắp cầm không nổi vũ khí kia, bọn hắn còn lấy
cái gì để chiến đấu? Còn lấy cái gì ra để bàn điều kiện với đối phương?
Hắn lúc này cũng cảm thấy bất lực! Đám quân đội của hắn đã lặn lội đường xa cả mấy tháng nay, sức đã tàn, lực đã kiệt rồi! Chẳng những thế, bọn hắn lại bị cơn bão tuyết bất ngờ quyét qua khiến cho vô số binh sĩ và lương thực dự trữ của hắn cũng bị chôn vùi vĩnh viễn ở đâu đó trên khắp mảnh
núi rừng này.
Hắn lúc này cắn răng làm liều một quyết định trong
đầu mình! Dù sao nếu bọn hắn có được thả đi chăng nữa, thì cơ hội của
bọn hắn có thể sống sót qua mùa đông này để quay trở về đất nước của
mình cũng không hề khả quan.
Thôi thì đầu hàng đám thế lực trước
mặt này may ra còn một cơ hội sống sót cho tất cả các binh sĩ của hắn!
Còn về chuyện đất nước của hắn, bọn hắn cũng đã cố gắng hết sức!
Từ khi được lệnh dẫn quân ra đi, bọn hắn cũng đã thề với vị vua của mình
rằng, nếu không tìm được sự trợ giúp, bọn hắn sẽ quyết không quay trở
về! Bởi vì đất nước của bọn hắn đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm, sự ra
đi của bọn hắn cũng chính là hy vọng của đất nước bọn hắn. Nếu như bọn
hắn không thể quay trở về, thì chứng tỏ rằng đất nước của bọn hắn cũng
sẽ không còn nữa!
“Tất cả bỏ vũ khí xuống! Xin đừng tấn công, chúng ta nguyện ý đầu hàng!”
Tiếng Nùng Tồn Thọ vang lên, đám binh sĩ đằng sau nãy giờ dùng chút sức lực
cuối cùng giương lên vũ khí của mình cũng giống như được giải thoát. Bọn hắn lúc này đều mệt mỏi mà buông tất cả vũ khí xuống đất không một chút do dự.
Bọn hắn đã quá mệt mỏi rồi! Vì đất nước, bọn hắn quyết
tâm ra đi tìm sự cứu trợ từ bên ngoài. Nhưng có lẽ trời cao đã không có
mắt, trời cao đã không vươn tay cứu giúp lấy bọn hắn!
Khắp dọc
đường đi, hết gặp thú dữ lại gặp một thế lực tàn bạo tấn công, không gặp địa hình hiểm trở thì lại gặp bão tuyết kéo đến. Lúc này đây, tất cả
bọn hắn đều bất lực ngước lên trời cao âm thầm oán trách! Những giọt
nước mắt nóng hổi cũng đua nhau lăn trên những gò má hốc hác tím tái kia của bọn hắn!
— QUẢNG CÁO —
Đám binh sĩ quân đoàn Ác Ma cũng nhanh chóng tước sạch vũ khí của đám binh
sĩ lạ mặt kia. Khi đã chắc chắn đám người lạ mặt này không còn khả năng
tạo ra nguy hiểm nữa, Dương Hàn mới an tâm dẫn theo bọn hắn tiến nhập
doanh trại của quân đoàn Ác Ma.
Nói là tiến nhập doanh trại nhưng thực chất cũng chỉ là một khu được bao bọc xung quanh bởi một tường
thành dài “Địa Ngục Trần Gian” cấu thành, nằm ở dưới chân núi lửa.
Ở vị trí thấp như thế này, Dương Hàn có thể an tâm đám người kia không
thể phóng tầm mắt ra xa quan sát địa thế xung quanh. Đây cũng chỉ là
Dương Hàn làm việc cẩn thận mà thôi, thực chất bọn người kia muốn nhìn
thấy đất nước Đại Việt cũng sợ rằng vô cùng khó khăn.
Vị trí ngọn núi lửa này làm cách cũng khá xa đất nước Đại Việt, còn chưa kể đến đất nước Đại Việt bây giờ đã được bao bọc bởi một bức tường thành hùng vĩ
xung quanh. Mặt khác, để tiếp cạnh được bức thường thành đó, bọn hắn còn phải vượt qua một nhánh núi khác đổ từ ngọn núi lửa này xuống.
Nhánh núi kia chạy gần như song song với dãy Bạch Mã, tuy không cao lớn như
dãy Bạch Mã nhưng đủ để che khuất tầm nhìn của những người ở dưới thấp
không cho nhìn thấy bức tường thành sừng sững trên dãy Bạch Mã kia.
Địa bàn của quân đoàn Ác Ma án ngữ ở đây vừa đảm bảo đủ xa để giữ bí mật về sự tồn tại của bọn hắn. Mặt khác, việc trấn giữ ở trên ngọn núi lửa này cũng hoàn toàn nằm trong một sự tính toán khác của Trần Nguyên.
Đất nước Đại Việt của hắn bây giờ, hướng về ba phương Đông, Tây và Nam thì
hắn có thể nắm được sơ bộ một phần nào những thế lực lớn có thể đe dọa
đến sự tồn tại của bọn hắn. Nhưng về hướng Bắc, hắn hoàn toàn chưa nắm
được bất kỳ một thông tin nào hữu ích.
Chính vì vậy, Trần Nguyên
quyết định đặt quân đoàn Ác Ma trấn giữ ở đây, cũng chính là để trấn giữ đầu nguồn phương Bắc chưa dò xét nhiều này. Quân đoàn Ác Ma đóng vai
trò là một tấm khiên chắn đối với bất kỳ một thế lực lạ mặt nào từ
phương bắc tràn xuống.
Lúc ban đầu hắn cũng không hiểu vì sao
mình lại đưa ra quyết định như vậy! Nhưng sau nhiều lần suy nghĩ, hắn
chợt nhận ra một điều, đây giống như là bản năng đã in sâu vào trong
tiềm thức của hắn.
Tiềm thức của hắn như muốn nói với hắn rằng,
cứ là đối với phương bắc, thì tuyệt đối phải đề phòng cảnh giác. Đây có
lẽ là Trần Nguyên đã bị ảnh hưởng sâu sắc về lịch sử dân tộc kiếp trước
của hắn. — QUẢNG CÁO —
Mấy nghìn năm chống chọi lại những kẻ thù từ phương bắc tràn về, đây chẳng
lẽ là ngẫu nhiên mà có hay sao? Trần Nguyên không hề tin tưởng vào cái
gọi là ngẫu nhiên này!
Làm gì có chuyện ngẫu nhiên mà đến cả mấy
ngàn năm? Chẳng lẽ bọn người phương bắc kia ăn no rửng mỡ không còn
chuyện gì để làm hay sao?
Chính vì vậy, một khu vực lớn xung
quanh ngọn núi lửa đã tắt kia được Trần Nguyên xem là vị trí chiến lược
quan trọng của đất nước hắn. Hắn phải cắt cứ quân đoàn mạnh mẽ nhất đến
đây để trấn giữ, có như thế, hắn mới có thể an tâm tập trung vào việc
phát triển đất nước được!
Đám quân sĩ của Nùng Tồn Thọ vừa tiến
nhập ngoại vi doanh trại quân đoàn Ác Ma thì cũng không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Trước mắt bọn hắn chỉ là vô số những tường thành được làm bằng gỗ bao bọc lấy, nhưng những bức tường thành này lại vô cùng cao và rộng
lớn đến mức bọn hắn cũng không thể tin nổi vào mắt của mình.
Bọn
hắn không phải chưa từng nhìn thấy doanh trại bao giờ, nhưng một doanh
trại mà có quy mô rộng lớn mà lại vững chắc đến như thế này thì có thể
nói là lần đầu tiên trong đời bọn hắn thấy được!
Từ khi tiến nhập vào khu doanh trại này, bọn hắn cảm giác giống như mình bị hoàn toàn
ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi những bức tường vô cùng cao lớn
kia. Ở nơi đây, thứ bọn hắn có thể thấy được duy nhất, đó chính là những bức tường lớn bao vây khắp bốn phía xung quanh.
Nùng Tồn Thọ lúc này cũng âm thầm cảm thán trong lòng mình, nếu đem đội quanh mạnh nhất
của đất nước bọn hắn đến đây tấn công, cũng chưa chắc có thể chiến thắng được những bức tường phòng thủ vô cùng kiên cố này, chứ đừng nói gì đến chuyện chiến đấu với những chiến sĩ ở phía đằng sau chúng kia!