Đại Việt Chúa Tể

Chương 194: Cầu xin sự trợ giúp!


trướctiếp

Nương từng bước chân đang tiến đến gần, trái tim của tất cả các chiến sĩ quân đoàn Ác Ma cũng càng đập mạnh mẽ. Dương Hàn lúc này cũng vô cùng sốt ruột, hắn không hiểu vì sao cho đến bây giờ hắn vẫn không hề nhận được tin tức truyền về.

Qua một lúc lâu nén chờ đợi, lúc này bọn người lạ mặt kia cũng đã bắt đầu tiến vào trong phạm vi an toàn của bọn hắn. Dương Hàn liếc qua Chu Tiền cùng Nguyễn Hải ra hiệu, hai người vừa thấy ánh mắt kia của Dương Hàn liền hiểu tiếp theo bọn hắn phải làm như thế nào.

“Giết”

Tiếng quát lớn của Dương Hàn lập tức vang lên, ngay sau tiếng hét đó chính là đồng loạt âm thanh của tất cả các chiến sĩ quân đoàn Ác Ma vang lên, “Giết”. Không đợi đám người lạ mặt kia kịp phản ứng, nhanh như cắt, toàn quân hiện có trong doanh trại của quân đoàn Ác Ma nhanh chóng triển khai thành một vòng cung lớn đón địch.

Quân số hiện tại đang có mặt trong doanh trại của quân đoàn Ác Ma cũng chỉ có hơn sáu trăm người. Một trăm người còn lại sau khi trở về liền đã được Trần Nguyên điều động đi làm nhiệm vụ khác. Ngoài ra, bọn hắn vẫn còn hơn hai trăm chiến sĩ thuộc hai đội sáu và bảy vẫn chưa hề rõ tung tích phía ngoài kia.

Tuy tổng quân số so sánh ít hơn so với đám quân sĩ lạ mặt kia, nhưng khí thế của bọn hắn cũng không một chút nào sợ hãi. Thậm chí trên gương mặt của tất cả các chiến sĩ quân đoàn Ác Ma lúc này đều tràn đầy vẻ hưng phấn.

Bọn hắn mấy ngày nay chẳng phải đang luyện tập hay sao? Đấu luyện với nhau hoặc là chiến đấu với hung thú đấu có ý nghĩa bằng việc chiến đấu với bọn địch nhân như thế này? Đây mới chính là cơ hội luyện tập của bọn hắn, bọn hắn làm sao có thể không hưng phấn cho được?

Đám người kia cho dù từ lúc nhìn thấy chòi tháp canh cao kia cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phục kích, nhưng bọn hắn vẫn không thể giấu nổi sự hoảng hốt khi chứng kiến một đội quân tuy ít hơn so với bọn hắn, nhưng khí thế lại mạnh mẽ đến mức bọn hắn chưa bao giờ từng được gặp trước đây.

“Tất cả mọi người chú ý”

Ngay khi tên tướng quân đi đầu hét lớn, đám binh sĩ ở phía sau liền nhanh chóng cầm chắc vũ khí trong tay chuẩn bị nghênh địch. Đối đầu với đám binh sĩ tràn đầy tinh thần chiến đấu trước mắt này, bọn hắn không thể không sợ hãi. Nhưng dù cho có sợ hãi đến mấy đi nữa thì bọn hắn vẫn không quên được thân phận của mình. Đó chính là một chiến sĩ.

— QUẢNG CÁO —

Đám người Dương Hàn khi nhìn thấy đám người lạ mặt này giơ vũ khí lên phòng thủ thì cũng nhíu mày ngạc nhiên. Khoảnh khắc khi nãy, vì quá tập trung chú ý vào biểu hiện của đám người lạ mặt kia mà bọn hắn đã quên mất một điều quan trọng, đó chính là vũ khí của đối phương.

Đây chính là một sai lầm vô cùng lớn trong việc cầm quân đánh trận. Điều này cũng đã được Trần Nguyên nhắc đi nhắc lại bọn hắn rất nhiều lần, nhưng cho dù như thế thì bọn hắn vẫn không thể tránh khỏi những thiếu sót cơ bản như thế này.



Dù sao bọn hắn cũng chưa bao giờ tự mình cầm quân đánh trận lớn bao giờ, nên việc thiếu sót cũng là điều dễ hiểu. Đối mặt với kẻ địch của mình, cũng chính là đối mặt với khoảnh khắc sống còn của mình, ai dám tự tin nói rằng mình không hề có một chút nào lo sợ chính là nói dóc!

Nhưng đây cũng chính là cơ hội để cho bọn hắn tự ý thức được bản thân của bọn hắn còn thiếu sót những thứ gì để từ từ bổ sung. Trần Nguyên hắn cũng không thể việc nào cũng cứ cầm tay chỉ việc hoài được!

Cũng giống như đám người Trần Giang, Trần Nguyên cũng chỉ dõi theo chỉ dạy những bước đầu tiên, còn sau đó, Trần Nguyên cho bọn hắn tự bơi lội. Nhưng cho dù là nói như thế, thì Trần Nguyên vẫn không hề theo sát bọn hắn để đảm bảo bọn hắn không phạm phải những sai lầm lớn không thể cứu chữa.

Như việc Trần Nguyên cử Dương Tĩnh đến gọi là trợ giúp Đại Man đánh bọn Lưỡng Quy, nhưng thực chất là đến để giám sát xem Đại Man có phạm phải những sai lầm nào nghiêm trọng không để kịp thời can thiệp ngăn cản.

Sự thực cũng chứng minh qua việc Dương Tĩnh ngoài “ừ ừ” ra thì hắn cũng chẳng một tiếng tham dự vào kế sách của Đại Man. Khi đã chắc chắn là kế hoạch tác chiến của Đại Man không có bất kỳ tổn hại nào lớn, thì hắn cũng thuận theo Đại Man mà làm, không một chút góp ý hoặc ngăn cản.

Có như vậy thì bọn hắn mới có thể nhanh chóng trưởng thành lên được! Còn đối với đám người ở dưới như bọn Dương Hàn đây thì Trần Nguyên cũng chẳng có thời gian mà đi quan tâm. Tất cả sự trưởng thành của bọn hắn đều phải nhờ vào những kinh nghiệm thực tế mà bọn hắn nhận được trong quá trình trưởng thành của mình, và đi cùng với đó chính là sự dạy bảo của những người cấp trên bọn hắn.

Nên lúc này, khi vừa thấy được những vũ khí của đám người lạ mặt kia, bọn người Dương Hàn cũng đều ý thức được sai lầm của mình mà âm thầm rút kinh nghiệm. Cũng may cho hắn là sai lầm lần này của bọn hắn cũng chẳng mang đến tai hại gì cho bọn hắn, nhưng bọn hắn cũng không còn dám chủ quan cho lần sau!

Vũ khí đám người kia mang lấy đều vô cùng thô sơ, nếu gọi là tạp nham cũng chẳng có sai một chút nào! Nào là gươm, đao, cung tên, thương… rồi còn có cả rìu đá, khiên gỗ, còn có cả những cây lao làm bằng tre nhọn, rồi những cây chìu gỗ to tướng được đóng chi chít đinh ở trên đầu. — QUẢNG CÁO —

Chiến giáp của bọn hắn cũng loang lỗ chắp vá! Chỉ được hơn một nữa binh sĩ đi đầu tiên là có chiến giáp đàng hoàng, còn những binh sĩ đi ở đằng sau thì chiến giáp lại được làm bằng vỏ cây là chủ yếu.

Đám người lạ mặt kia nhìn không khác gì một đám quân ô hợp! Trừ sự kiên định trên những khuôn mặt tràn đầy gió sương cùng tái nhợt vì lạnh và thiếu đối của bọn hắn ra, thì tất cả mọi thứ còn lại của bọn hắn đều như là rác rưởi khi đối mặt với quân đoàn Ác Ma được trang bị đến tận răng lúc này.

Không đợi đám người Dương Hàn tập kích đến, tên đi đầu thân thể thô kệch cao lớn với làn da ngăm đen kia đột nhiên hét lớn,

“Chúng ta đến đây không có ác ý, mong các người bỏ qua cho! Chúng ta lần này đến đây chính là muốn tìm một thế lực lớn trợ giúp! Nếu được, xin cho chúng ta được gặp mặt người đứng đầu của các ngươi nói chuyện! Còn nếu không, chúng ta sẽ lặng lẽ rời đi, quyết không dám có bất kỳ một ý đồ nào khác! Xin các vị cho chúng ta một cơ hội!”

Vừa nghe hết lời nói kia của tên cầm đầu đám binh lính lạ mặt kia, Dương Hàn có chút ngây ngốc phút chốc, nhưng ngay sau đó hắn phất tay lớn ra hiệu toàn quân triển khia bao vây đám binh sĩ lạ mặt kia.



Mặc kệ là bọn chúng có ác ý hay không ác ý, đã tiến vào địa bàn của bọn hắn, thì bọn hắn không thể dễ dàng để cho bọn chúng rời đi được! Sau khi toàn quân đã triển khai xong, Dương Hàn thúc ngựa đi tới trước, nhìn thẳng vào tên đầu lĩnh kia nói lớn,

“Các ngươi là ai? Đến từ nơi nào? Vì sao lại tìm được đến đây?”

“Ta là Nùng Tồn Thọ, đến từ nước Nam Thiên! Chúng ta cũng không phải biết các ngươi ở đây mà tìm đến, chúng ta cũng chỉ đi mò mẫm mà may mắn tìm được đến đây mà thôi!”, Người đầu lĩnh kia tay vẫn đặt trên đốc kiếm của mình đề phòng, hắn cũng thúc ngựa đi lên phía trước đối mặt nói chuyện với Dương Hàn.

Đứng trước đám binh sĩ thiện chiến với vô số trang bị tốt như thế này, hắn cũng chẳng gan to đến mức không đề phòng. Hắn nào đâu có thể biết được đám người trước mặt này là thiện hay là ác? Nếu xui xẻo gặp phải một thế lực tàn bạo thì chẳng phải bọn hắn sẽ xong đời hay sao?

— QUẢNG CÁO —

“Nùng Tồn Thọ? Ngươi là người dân tộc?”, Dương Hàn khi nghe tên đầu lĩnh kia báo ra tên của mình cũng không khỏi lấy làm ngạc nhiên.

“Đúng vậy, ta là người dân tộc Nùng, tất cả các chiến sĩ của chúng ta cũng đều thuộc dân tộc Nùng và dân tộc Tày”, Tồn Thọ cũng thẳng thắn đáp lại.

“Nước Nam Thiên trong miệng các ngươi nói đến nằm ở đâu?”, Dương Hàn nghe vậy liền tiếp tục lân la dò hỏi.

“Xin thứ lỗi! Điều này chúng ta không thể nói ra!”, Tồn Thọ thẳng thừng đáp.

Đối mặt với một thế lực lạ mặt lại trông vô cùng hùng mạnh này, hắn nào ngu đến nổi tự khai báo ra là mình đến từ đâu? Biết đâu bọn người này trở mặt quay lại tiến đánh đất nước của bọn hắn thì sao? Đất nước của bọn hắn đang yên đang lành tự nhiên vì cái tội ngu của bọn hắn mà rước thêm tai họa, lúc đó bọn hắn dù chết cũng chẳng thể rửa sạch tội của mình!

“Các ngươi muốn gặp Đại đế của chúng ta để làm gì?”, thấy vậy, Dương Hàn cũng chẳng hỏi thêm về lai lịch của đám người kia nữa mà trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.

“Đại đế? Ta cũng không biết trong miệng ngươi nói Đại đế là chỉ ai? Nhưng ta đoán đó có lẽ là vua của các ngươi! Chúng ta đến gặp vua của các ngươi chính là để cầu xin sự trợ giúp!

Nếu các ngươi chịu giúp đỡ chúng ta, vua của chúng ta chắc chắn sẽ không để cho các ngươi chịu thiệt! Thậm chí, chúng ta có thể sẽ là bạn bè lâu dài giúp đỡ lẫn nhau!”, Dương Hàn cũng trực tiếp nói rõ mục đích chuyến đi lần này của bọn hắn.

trướctiếp