Ở cái thời đại này, thân thể con người cũng không hề yếu đuối như ở thời đại trước kia mà Trần Nguyên đã từng sinh sống. Ở cái thời đại này, cho dù bọn hắn có nhịn đói hai ba ngày, thậm chí là ba bốn ngày không chẳng hề hấn gì đối với bọn hắn.
Chuyện lần này cũng chỉ là một lần
giáo huấn nhỏ mà thôi! Xem như là cho cái đám điêu dân kia một lần cảnh
cáo. Nếu lần sau bọn hắn dám tái phạm lại, chắc chắn sẽ nhận được sự
trừng trị thích đáng.
Sau khi xử lý hoàn tất cái đống sự tình này xong, Trần Nguyên cũng muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài kia đánh cướp
bọn Khựa kia một lần xem sao. Dù sao, cướp bóc chính là con đường làm
giàu nhanh chóng nhất của bọn hắn hiện giờ.
Sống ở trong cái thời đại này, cho dù bọn hắn không đi đánh cướp kẻ khác, thì kiểu gì kẻ khác cũng sẽ đến đánh cướp bọn hắn. Nếu bọn hắn chủ động đánh cướp, ít nhất
thì tỉ lệ thắng lợi cũng sẽ cao hơn. Tiên hạ thủ vi cường mà!
Nhưng qua đợt giao thủ với bọn Hung nô kia vừa rồi, quân đội của bọn hắn cũng không hề quá yếu kém so với bọn Hung nô kia. Nhưng độ cơ động của bọn
hắn thì lại quá kém, đó chính là một nhược điểm lớn của bọn hắn. Nếu để
địch nhân của bọn hắn bắt được điểm yếu này, bọn hắn chắc chắn sẽ phải
nhận một kết cục thảm.
Chưa kể là trong điều kiện thời tiết như
thế này, địa hình chắc chắn là vô cùng bất lợi lớn đối với bộ binh. Vạn
nhất bọn hắn gặp phải đối phương thông minh lại biết sử dụng ưu thế tốc
độ không ngừng cò quay bọn hắn, cái này càng mười phần không ổn.
Nghĩ tới điểm này, Trần Nguyên càng dâng lên tâm lý muốn thành lập nên một
đội kỵ binh. Đối với ngựa, bọn hắn đã không còn thiếu nữa, thậm chí có
thể nói là vô cùng đầy đủ.
Nếu tính số lượng ngựa bọn hắn hiện
tại đang sở hữu, cộng với số lượng những con ngựa vừa đánh cướp được từ
phía bọn Hung nô và bọn Đại Ngạc kia, Trần Nguyên bây giờ đã nắm trong
tay mình hơn ba ngàn chín trăm con ngựa.
Nói như vậy, nếu như hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể một lần trang bị đầy đủ ngựa cho tất cả quân đội của hắn bây giờ. Bởi vì bây giờ, tổng số quân sĩ của hắn cũng chỉ
nằm ở mức gần ba ngàn binh sĩ mà thôi!
Sau một hồi lâu suy nghĩ
tính toán thiệt hơn, hắn quyết định đánh liều, đó chính là toàn quân
chuyển từ bộ binh sang kỵ binh. Tất cả các chiến sĩ của cả năm quân đoàn sẽ đều được trang bị ngựa chiến. — QUẢNG CÁO —
Trần Nguyên vô cùng tự tin rằng, với những con ngựa chiến này trên lưng, sức mạnh của quân đội của hắn sẽ nhanh chóng được tăng cao thêm một bậc!
Nếu năm quân đoàn đều được trang bị ngựa, Trần Nguyên sẽ ngay lập tức có ngay năm quân đoàn kỵ binh hùng mạnh.
Quân đoàn Ác Long của Trần Giang sẽ ưu tiên tử chiến, nên trang bị kỵ binh
của bọn hắn vẫn lấy vũ khí chính đó là đao, cùng chiến giáp. Bọn hắn sẽ
không dùng khiên để bảo vệ bản thân, vì khiên chẳng những làm cho bọn
hắn thêm vướng víu lại vừa hạn chế đi sự linh hoạt của bọn hắn.
Với một đao trong tay, tay con lại của bọn hắn có thể thoải mái dễ dàng cầm nắm vào bất cứ thứ gì ở trên yên ngựa. Cũng chính vì thế, bọn hắn không đơn thuần là cứng nhắc chỉ việc ngồi một chỗ trên yên ngựa để mà chiến
đấu nữa.
Bọn hắn khi đã hoàn toàn thoát khỏi những trói buộc kia, bọn hắn có thể dễ dàng bay nhảy, né tránh, hay thậm chí là tự do rời
ngựa để chiến đấu. Đây chính là phát huy tối đa sự cơ động cũng như sự
uy hiếp của bọn hắn đến đối phương.
Thử hỏi nếu đối phương gặp
phải một kẻ vừa mới thấy hắn ngồi trên yên ngựa kia, nhưng chỉ nháy mắt
một cái, kẻ địch của hắn đã biết mất khỏi yên ngựa mà thay vào đó là hai chân của hắn thì đang kẹp chặt lấy hông ngựa, một tay giữ lấy yên ngựa, tay còn lại thì nghiêng người hạ thấp xuống vung đao lên chặt chân ngựa của bọn hắn. Bọn hắn sẽ không sợ hãi hay sao?
Kim Long quân đoàn kỵ binh, vũ khí chủ chiến của hắn vẫn chính là đao và khiên. Nhưng thêm vào đó, kỵ binh của bọn hắn cũng được trang bị một lớp giáp bảo hộ xung quanh thân.
Bởi ý định của Trần Nguyên chính là biến quân đoàn
này thành một quân đoàn chủ lực thiên về bảo vệ, bọn hắn có nhiệm vụ
chính đó chính là bảo vệ quân mình trước những trận xạ tiễn, hay thậm
chí là cản đường, chặn bước tiến công khi đối mặt với một quân đoàn hùng mạnh dùng thế công trực diện.
Đối với Xuân Kiều quân đoàn vốn
chuyên về xạ chiến, trang bị của bọn hắn vẫn chủ yếu là cung, nỏ và hai
túi tên gắn cùng bên hai hông ngựa. Sau khi suy nghĩ một chút, Trần
Nguyên quyết định trang bị thêm cho bọn hắn khiên trong cùng kiếm dài
gắn ở phía sau lưng của bọn hắn.
— QUẢNG CÁO —
Cái này lúc trước vốn dĩ hắn cũng không hề bắt buộc đối với các chiến sĩ
trong Xuân Kiều quân đoàn, nên vẫn có một số chiến sĩ mang theo, một số
chiến sĩ lại không trang bị.
Nhưng qua trận chiến vừa rồi, chứng
kiến được sự sáng tạo của Trần Tô trong việc áp dụng điều này đối với
quân đoàn Ác Ma của hắn, Trần Nguyên cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Bởi hiệu quả chứng minh vô cùng rõ ràng! Khi đối diện với đợt tấn công trực diện kia của bọn Hung nô, đám chiến sĩ của quân đoàn Ác Ma chẳng hề nao núng mà vứt bỏ hết thảy cung tên trong tay của bọn hắn xuống, ngay sau
đó rút lấy kiếm và khiên từ sau lưng của mình ra xông thẳng vào đám kỵ
binh Hung nô kia mà chém giết.
Chỉ ngay trong chớp mắt kia, bọn
hắn vừa mới từ những tên cung sĩ trông vô cùng yếu ớt khi cận chiến,
nhưng bỗng chốc bọn hắn lại biến thành những chiến sĩ cận chiến vô cùng
dũng mãnh.
Sự biến đổi bất ngờ kia của bọn hắn cũng đã khiến cho
bọn kỵ binh Hung nô kia hoảng sợ trở tay không kịp mà nhận lấy thất bại
cay đắng. Nên vì vậy mà Trần Nguyên cũng chẳng đắn đo gì khi bổ sung
thêm hai thứ trang bị này cho Xuân Kiều quân đoàn.
Điều này chẳng những giúp bảo vệ những binh sĩ Cung kỵ binh này của hắn trước những
đợt xạ tiễn của quân địch, mà còn giúp bọn hắn có thể khắc phục được
những nhược điểm vốn có của quân đoàn mình.
Về phía Kim Ngưu quân đoàn của Công Đoàn, Trần Nguyên không còn cho bọn hắn giới hạn tại mỗi
thương không, mà thay vào đó, hắn cho đám người chiến sĩ của Kim Ngưu
quân đoàn tự do chọn lựa lấy các loại vũ khí tầm dài khác nhau như
trường đao, câu liêm thương, phương thiên họa kích, tích lịch hỏa, bát
xà mâu…
Nhưng trong những loại binh khí dài đó, Trần Nguyên vẫn
khuyến khích tất cả binh lính của quân đoàn Kim Ngưu sử dụng phương
thiên họa kích. Một mặt chính là vì thứ vũ khí này vô cùng mạnh mẽ, tính hủy diệt vô cùng lớn trong giao tranh.
Vũ khí này vừa không chỉ
có thể đâm, rạch, đập như thương mà còn có các kỹ thuật như chặt, móc,
kéo cơ thể hoặc vũ khí đối thủ. Chưa dừng lại ở đó, thứ vũ khí này còn
là loại vũ khí vô cùng hữu ích trong việc phá hoại đội hình kỵ binh của
đối phương. Có thể nói phương thiên họa kích và câu liên thương chính là khắc tinh của kỵ binh.
Mà nguyên nhân thứ hai, đó chính là vì
trong số những vũ khí chiến lợi phẩm mà bọn hắn thu được từ bọn Hồng
Giang và bọn Khựa lần trước, phương thiên họa kích chính là thứ mà bọn
hắn chiếm được nhiều nhất. — QUẢNG CÁO —
Có lẽ bọn Hồng Giang và bọn Khựa kia đã dùng chính những thứ vũ khí này
mới có thể chống lại được sự hung mãnh của những chiến sĩ kỵ binh Hung
nô kia. Ưu thế của loại vũ khí này là không cần phải bàn đến, Trần
Nguyên chắn chắn sẽ không thể bỏ qua nó được!
Chưa dừng lại ở đó, Kim Ngưu quân đoàn còn được Trần Nguyên trang bị thêm một loại vũ khí
viễn trình hạng nặng, đó chính là những cây thương dài gắn ở sau lưng
của mỗi chiến sĩ.
Theo thiết kế thông thường, mỗi chiến sĩ sẽ
thường được gắn ở sau lưng của mình từ ba đến năm cây thương dài nhọn
với mũi hướng lên trời. Việc thiết kế này giúp cho tất cả các chiến sĩ
có thể dễ dàng trong việc giảm thời gian rút thương ném thẳng tới kẻ
địch. Đồng thời, nó cũng góp một phần không nhỏ trong việc xây dựng nên
hình tượng và khí thế riêng của quân đoàn Kim Ngưu.
Tuy vậy, việc thiết kế này chỉ phù hợp đối với việc tác chiến hoặc hành quân trên
những địa hình ít cây cối lớn gây vướng víu xung quanh. Còn đối với
những địa hình rừng núi hoặc có không gian di chuyển chật hẹp, Trần
Nguyên lại thiết kế thành một bó thương lớn vác chéo sau lưng hoặc là
cặp dọc theo lưng ngựa.
Những vũ khí dài này không những gây khó
khăn trong việc di chuyển của binh sĩ, mà hiệu quả của nó so với cung
tên cũng không vượt trội hơn bao nhiêu. Nhưng tại sao Trần Nguyên vẫn
dùng nó cho chính quân đội của mình? Chẳng lẽ hắn không sợ vì những
vướng bận này mà mang đến những thiệt hại không đáng có cho quân đội của hắn hay sao?
Đối với quan điểm của Trần Nguyên, hiệu quả những
vũ khí như thế này trong chiến đấu có thể không so sánh được với cung
tên. Nhưng những thứ vũ khí dài vướng víu như thế này lại có một thứ mà
cung tên nhỏ bé không tài nào có thể so sánh được, đó chính là tạo sự
khiếp đảm cho kẻ thù, làm giảm sút tinh thần của kẻ địch, khiến cho kẻ
địch chưa đánh mà đã thua trận.
Thử hỏi, nếu nhìn thấy cảnh một
ngàn người chết vì cung tên bắn so với một ngàn người chết bởi một trận
mưa thương đâm xuyên, cái chết nào sẽ đáng sợ, sẽ gây ám ảnh hơn?