Đại Việt Chúa Tể

Chương 190: Điêu dân


trướctiếp

Sau khi nghe xong Dương Tĩnh giải thích, Đại Lực cuối cùng cũng thấu hiểu được cách làm của Trần Nguyên liền vỗ ót một cái như bừng tĩnh đại ngộ. Mà sau khi giải thích xong cho Đại Lực, Dương Tĩnh cũng chỉ mỉm cười, sau đó liền quay sang Trần Nguyên chắp tay nói,

“Đại đế, theo suy nghĩ của vi thần, dựa theo tấm Lương phiếu này, cần phải ghi chú thêm ngày tháng lên đó, để đảm bảo rằng, những Lương phiếu quá hạn không thể dùng được nữa, nhằm tránh người khác lợi dụng sơ hở mà đầu cơ trục lợi”

Bị Dương Tĩnh nhắc nhở như vậy, Trần Nguyên cũng cười ha hả một tiếng, “Dương Tĩnh, nếu không nhờ ngươi nhắc nhở chắc ta đã quên đi điểm quan trọng này”

Trần Nguyên vừa nói lại vừa phác họa thêm ngày tháng lên trên bản thiết kế Lương phiếu vừa nãy. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Trần Nguyên liền nhanh chóng cho người phát hạ thông báo đến toàn dân Đại Việt.

Đồng thời còn ra lệnh cho những xưởng in ấn chỉ in ra một số lượng tấm Lương phiếu cố định theo từng ngày. Nói là xưởng in ấn nhưng thực chất cũng vô cùng đơn giản, tất cả mọi người đều làm bằng thủ công là chủ yếu.

Những khuôn in thì được đúc bằng đồng, đối với những khuôn lớn thì được gắn vào một bản lề cố định, còn với những khuôn in lương phiếu nhỏ bé như thế này thì Trần Nguyên cho thiết kế cũng chẳng khác gì so với những khuôn dấu ở thời hiện đại, chỉ cần gắn thêm ở trên khuôn một cái tay cầm, sau đó chỉ cầm chấm vào mực rồi đóng lên giấy trắng là xong.

Người muốn lĩnh được cháo nóng thì trước tiên cần phải đi lĩnh Lương phiếu. Một tấm Lương phiếu đổi lấy một bát cháo nóng, không có lương phiếu liền không nhận được cháo nóng.

Chuyện này đối với tất cả các nạn dân nói tới cũng không có gì thắc mắc. Nhưng cũng không vì vậy mà Trần Nguyên đem cái địa điểm phát Lương phiếu kia đặt quá xa. Như vậy chẳng khác nào quá ác ý hay sao? Nhưng tuyệt đối cũng không thể đem đặt gần vị trí phát cháo nóng kia.

Vào ngày đầu tiên phát lương phiếu, vị trí phát lương phiếu tập trung vô số con dân Đại Việt xếp thàng những hàng dài kinh người. Vừa mới lĩnh xong một tấm lương phiếu người phụ nữ kia ánh mắt lấp lóe như có điều suy nghĩ.

Vị trí phát lương phiếu này cách lề phát cháo nóng kia cũng quá xa, nếu chạy tới chạy lui không khỏi cũng mất quá nhiều thời gian. Mang theo một tâm tư gian xảo, người phụ nữ kia nhanh chóng nhét tấm lương phiếu vừa nhận được kia vào ngực, sau đó giả vờ rời đi.

Sau khi đi một đoạn khá xa, thấy không có ai chú ý đến mình, người phụ nữ kia trực tiếp xoay người một cái, như không có chuyện gì xảy ra, nàng ta lại đứng xếp hàng ngay sau một đoàn người khác.

— QUẢNG CÁO —

Vì khống chế thời gian nên Trần Nguyên cố ý không có mở nhiều địa điểm phát lương phiếu. Chỉ một cái địa điểm phát lương phiếu như thế, lại đối mặt với số lượng nạn dân đông đảo kia, muốn phát xong một xấp vé cũng cần phải tiêu tốn rất nhiều thời gian.

Đợi cho đến khi người phụ nữ kia có thể nhận được tấm lương phiếu thứ hai thì trời cũng đã dần ngả về chiều. Nhưng sờ lấy hai tấm lương phiếu trong ngực mình, bao nhiêu mệt mỏi trong người nàng bỗng chốc tiêu tan hết. Nàng một đường bước nhanh đến chỗ lều phát cháo kia.



Nhìn thoáng qua cái người nhân viên phát cháo kia, sau khi đã xác nhận là không phải người nhân viên phát cháo trước kia, nàng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Sau đó nàng liền lấy ra một tấm lương phiếu, tay còn lại bưng cái chén không đưa ra,

“Cho ta một chén cháo nóng”

Đứng trước nồi cháo lớn, nhân viên phát cháo kia liếc qua tấm lương phiếu mà người phụ nữ kia vừa chìa ra. Hắn không có cầm lấy, mà dùng chính cái muôi lớn trong tay gõ gõ vào cái nồi đã rỗng tuếch nói,

“Không có! Số lượng cháo hôm nay đã phát hết rồi!”

“A?”, đối mặt với tình huống không ngờ tới này, người phụ nữa kia không khỏi trợn to mắt ngạc nhiên, “Làm sao lại phát hết, làm sao lại phát hết cháo nóng được?”

“Phát hết là phát hết! làm sao cái gì mà làm sao? Thôi đi nhanh đi! Muốn uống cháo nóng thì ngày mai lo mà đến sớm, chúng ta còn phải dọn dẹp để đi ăn nữa đây!”, trọng giọng nói của nhân viên phát cháo kia mang theo vài phần không nhịn được mà thúc dục bảo người phụ nữ kia rời đi để bọn hắn còn thu dọn quán.

Đứng ở bên ngoài trời lạnh này cả ngày, tâm tình của bọn hắn cũng không một chút nào dễ chịu hơn được. Nhưng mà, phải đợi cơ hồ gần nguyên cả một ngày, lúc này bụng đói đang không ngừng kêu lên sùng sục, người phụ nữ kia làm sao có thể thả bọn hắn đi được?

Cả người nàng ngồi lỳ trên bàn phát cháo, vùng vằng không chịu rời đi, “Không được! Không cho phép các ngươi rời đi! Ta hôm nay chưa cho bất cứ thứ gì vào bụng, các ngươi rời đi, ta làm sao bây giờ?”

Nhìn thấy người phụ nữ kia như muốn ngồi ăn vạ ở đó, những nhân viên làm việc trong lều phát cháo cũng không nhịn được mà cười ồ cả lên. Sau đó, liền thấy một người trong đám người kia lạnh giọng nói,

— QUẢNG CÁO —

“Ngươi mấy ngày nay đều uống nhiều hơn những người khác một chén cháo, hôm nay có nhịn một bữa thì sẽ có chuyện gì sao?”, khi đang nói chuyện, hắn vừa tính thu cái bàn kia cũng liền trực tiếp buông tay, “Cái bàn này ngươi thích giữ thì cho ngươi giữ lấy đi, chúng ta đi ăn thôi! Nhịn cả ngày làm việc chúng ta cũng đói lắm rồi!”

Các nhân viên trong lều cháo cũng nhất quyết quay lưng rời đi bỏ mặc người phụ nữ kia vẫn còn ngồi ở đó. Giờ khắc này, cả cái bụng đói kêu vang, người phụ nữ kia mệt mỏi nằm sấp trên cái bàn thấy vậy cũng không khỏi trợn tròn mắt.

Mà cũng có một vài người đùa nghịch tâm tư, vừa mới nhận được hai tấm lương phiếu, mới đuổi tới bên này, trong lúc nhất thời, cái người kia cũng đều hai mặt nhìn nhau cười khổ.

Bọn họ hiển nhiên đều không nghĩ tới, vì để nhận được hai tấm lương phiếu này, bọn họ phải trả đại giá bằng một đêm dài đằng đẵng với cái bụng đói meo của mình. Thời gian trôi thật nhanh, trời tối cũng nhanh chóng ập đến.

Mùa này, thời điểm khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ không khí cũng hạ thấp xuống đến mười mấy độ. Điều này khiến cho bọn hắn không dám tiếp tục chờ đợi ở bên ngoài, bao gồm cả người phụ nữ kia.



Nguyên cả một đám người, lúc này chỉ còn biết ôm lấy cái bụng đói đang không ngừng kêu vang của mình quay trở về. Đúng như nhân viên phát cháo kia nói, ngày mai cần phải đến sớm mới được.

Lều cháo cũng không phải cứ mỗi buổi sáng mở mắt ra là liền phát cháo cho tất cả mọi người. Vô luận là lều cháo hay là chỗ phát lương phiếu, đều phải sau chín, mười giờ thì bọn hắn mới bắt đầu làm việc.

Mà lều lĩnh cháo thì muốn mở muộn hơn so với điểm phát lương phiếu chừng một tiếng. Dù sao, Lương phiếu còn chưa phát tới tay của các nạn dân, thì bọn hắn có trừng bày lều cháo ra sớm cũng là vô dụng.

Đương nhiên, trừ lý do đó ra, kỳ thật còn phải cân nhắc đến hai nguyên nhân khác. Nguyên nhân đầu tiên đó chính là nhằm giảm bới áp lực công việc cho những nhân viên phát cháo kia.

Đứng cả ngày làm việc dưới băng tuyết ngập trời như thế này, những nhân viên phát cháo cũng không hề thoải mái một chút nào. Vào thời khắc này, công việc phát cháo này đây cũng không còn được xem là một công việc nhẹ nhàng nữa.

Còn một cái nguyên nhân khác, đương nhiên đó chính là nằm trong sự tính toán siết chặt thời gian của Trần Nguyên. Tất nhiên là Trần Nguyên muốn nhằm vào những điêu dân lòng tham vô đáy kia.

— QUẢNG CÁO —

Cái bụng đói meo suốt đêm, khiến cho người phụ nữ kia suốt đêm qua không tài nào ngủ ngon được. Mới sáng sớm, khi lều phát cháo kia không có bất kỳ một bóng người nào, người phụ nữ kia đã mang theo hai tấm lương phiếu kia đến đứng đợi sẵn ở đó.

Đồng thời, nàng cũng không phải là người duy nhất đứng đợi ở đây. Những ngươi mang theo ý đồ xấu xa lén lút nhận hai tâm lương phiếu, cũng không có khả năng chỉ mỗi người phụ nữ kia, mà còn có rất nhiều người khác nữa!

Thậm chí trong số đó, còn có một số người động tác nhanh, người có vận khí tốt nên cũng may mắn đổi được hai chén cháo nóng. Bất quá, đối với những trường hợp này, Trần Nguyên cũng không có nói gì.

Động tác của một người cũng không có khả năng lúc nào cũng nhanh như vậy. Vận khí có tốt đến mấy thì cũng không thể tốt hoài được. Đối phương dám làm như thế, thì sớm muộn gì bọn hắn cũng vì lòng tham của mình mà chịu tội.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua! Hôm nay, đám nạn dân đầu tiên vừa lãnh được lương phiếu liền hớt ha hớt hải chạy đến. Nhưng bọn hắn hoàn toàn không hề nghĩ đến, trước lều phát cháo kia đã xếp sẵn một hàng dài đang chờ đợi.

Đùa nhau à? Bên phía phát lương phiếu bên kia, bọn hắn chính là những người xếp hàng đầu tiên, thế quái nào bọn hắn vừa chạy tới đây, thì những người này đã còn nhanh chân hơn bọn hắn?

Ngay tại thời điểm bọn hắn đang không ngừng nghi ngờ thắc mắc trong đầu, thì các nhân viên làm việc đã bắt đầu đẩy một nồi cháo lớn đi ra ngoài. Theo cái khe hở trên nắp nồi kia, bên trong liền lan tỏa ra khắp nơi mùi thơm, để cho đám nạn dân vừa mới chạy đến kia cũng quên mất tâm tư vừa rồi của mình.

trướctiếp