Sau khi xem xét mọi sự kế thúc, Trần
Nguyên nhanh chóng quay về Chính sự điện. Ý thức được trận bão tuyết sắp tới này chính là một trận thiên tai lớn, Trần Nguyên cấp tốc ra lệnh.
“Lão Đình, gọi thư ký của phòng làm việc soạn thảo một phần thông báo, thông báo đến toàn dân Đại Việt, bão tuyết bao trùm sắp tới, trong tương lai
một thời gian ngắn, nhiệt độ không khí khả năng sẽ tiếp tục giảm xuống,
thông báo cho tất cả mọi người chuẩn bị tốt biện pháp giữ ấm”
“Đồng thời, ngươi lại phát một đạo mệnh lệnh đến nhà máy khai thác than đá,
yêu cầu nhà máy mỏ than đá tập trung nguồn nhân lực đẩy nhanh tốc độ
khai thác than đá, trước khi bão tuyết ập tới, trữ được càng nhiều than
đá càng tốt”
“Còn có vấn đề lương thực cũng phải chú ý nhiều đến
một chút. Trận bão tuyết này có thể sẽ rất lớn, mà lại trước mắt chúng
ta cũng không biết nó sẽ kéo dài qua bao nhiêu lâu thời gian, đến lúc đó phải cân nhắc đến vấn đề an toàn, tất cả các bộ phận lúc đó đề sẽ phải
đình công, cho nên than đá và lương thực phải được bảo vệ an toàn cho
ta”
Tuy rằng lúc trước hắn đã yêu cầu cho Trần Vương làm công tác
chuẩn bị, nhưng lần này hắn cũng không thể không nhắc lại. Bởi vì đây
không phải là mùa đông giá rét như hắn vẫn thường tưởng tượng kia, mà
đây chính là một trận thiên tai.
Tất cả lo lắng đều sẽ không hề dư thừa trong thời khắc vô cùng quan trọng này! Sự tồn vong của Đại Việt
cũng sẽ được quyết định bởi việc bọn hắn có làm tốt công tác chuẩn bị
bước đầu này hay không!
Mà ngồi ở phía dưới lão Đình đang chăm chú nghe mệnh lệnh cũng không khỏi xác nhận được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Lúc đầu, hắn cũng chỉ cảm thấy là mùa đông này có chút không đúng mà thôi, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ nó nghiêm trọng đến mức độ này.
Toàn bộ tinh thần của lão cũng biến đến nghiêm túc. Lúc trước kia, vào hàng
năm, thời điểm mùa đông giá rét như thế này đến, chỉ là một trận tuyết
rơi thôi cũng đủ diệt đi không biết bao nhiêu bộ lạc lớn nhỏ, nay lại là một trận bão tuyết lớn, cái này thật chẳng phải muốn mạng bọn hắn hay
sao?
Ý thức được điểm này, lão Đình nào còn dám buông lỏng chủ
quan? Hắn liền vội vàng đem những gì mà Trần Nguyên vừa giao phó nhanh
chóng an bài xong xuôi.
Mà một bên khác, Trần Nguyên cũng một tay
đỡ lấy trán mình ngồi ở trên ghế làm việc, cả người hắn nhanh chóng rơi
vào trầm tư. Hắn đang không ngừng tự hỏi, những kiến thức kiếp trước của hắn có thể làm được gì vào lúc này?
Tại suy nghĩ một lúc lâu về
sau, Trần Nguyên yên lặng nhìn tờ giấy trước mắt mà hắn vừa viết lên hai chữ “Cảm cúm” này. Ngoại trừ cần chuẩn bị một lượng lớn than đá cùng
lương thực dự trự ra, Cảm cúm cũng chính là thứ làm hắn vô cùng đau đầu
vào lúc này.
Bão tuyết một khi bao trùm tới, sợ là dù có co lại ở
trong phòng cũng đều muốn bị đông cứng đến phát cả bệnh. Đáng sợ nhất
cũng không phải là cái giá lạnh từ ngoại giới ăn mòn tới, mà là theo từ
trong bản thân truyền đi ra.
Loại lạnh từ bên trong truyền ra kia, cho dù là mặc thêm vô số áo quần lên đi chăng nữa thì cũng đều vô dụng. Vì để đề phòng cảm lạnh, Trần Nguyên cũng đã hao hết tâm tư vắt óc suy
nghĩ.
Vừa không ngừng liên tục phát ra nhắc nhở tất cả con dân Đại Việt phải chuẩn bị thật tốt tâm lý cùng biện pháp giữ ấm cho bản thân.
Trần Nguyên lại còn yêu cầu tất cả mọi người dân phải ngày ba bữa phải
bổ sung thêm “Canh gừng” để trừ lạnh.
“Lão Đình, ngươi giúp ta suy nghĩ một chút xem còn sự tình nào bỏ sót hay không?”, Trần Nguyên ngã
người tựa lưng vào sau ghế, tay không ngừng xoa xoa mi tâm hỏi.
Nghe nói như vậy, lão Đình cũng nhanh chóng lật xem cuốn vở trong tay mình
mà Trần Nguyên vừa đưa. Trên quyển vở ghi chép kia ghi đầy đủ những gì
mà từ Chính sự điện ban xuống mệnh lệnh trong hai ngày vừa qua, lít nha
lít khoảng chừng hai trang đầy chữ là chữ.
Nhìn thấy từng cái mệnh lệnh kia, lão Đình không thể không tán thưởng tâm tư vô cùng cẩn mật
của Trần Nguyên, có thể nói là hắn đã đem hầu hết những phương cách có
thể nghĩ ra đến ban hành.
Sau khi nghiêm túc tra xét về sau, lão
Đình chậm rãi mở miệng, “Chúng ta có thể nói là đã đem tất cả cách bố
trí đi ra, có thể nói là chúng ta đã cố gắng hết sức, những thứ mà chúng ta làm được cũng đều đã làm hết”
“Chỉ nghe thiên mệnh sao?”, nghe lão Đình nói như vậy, Trần Nguyên cũng nặng nề thở ra một hơi.
Nếu cái giá lạnh này đến với bọn hắn lúc trước kia, có lẽ là Trần Nguyên
phải bó tay chịu chết. Nhưng giờ đây, đất nước Đại Việt của bọn hắn đã
xưa đâu bằng nay.
Tất cả nền nhà đều được lót bằng gạch ngăn cách với mặt đất.
Bọn hắn còn nắm giữ trong tay mình vô số quần áo mùa đông lấy được từ trận chiến dịch vừa qua.
Lại cùng đại lượng than đá và lương thực dự trữ.
Bộ quân y cũng có những bước tiến bộ vô cùng đáng kể
Coi như bây giờ bạo phát bệnh truyền nhiễm cảm cúm, hắn cũng có cơ sở năng lực để đối ứng lấy.
Dần dần, tinh thần căng thẳng vừa nãy của Trần Nguyên cũng một chút thư thoáng.
Không sai! Hắn có thể chịu được!
Bão tuyết thì thế nào?
Đối mặt với những thiết bị đã được hoàn thiện cùng tư nguyên sung túc, coi
như bão tuyết có bao trùm tới, hắn cũng có thể chống đỡ được!
Ở
cái thời đại thô sơ này, tất cả mọi thứ đề phụ thuộc vào tự nhiên, đây
chính là quy luật sinh tồn vô cùng tàn khốc. Nhưng Trần Nguyên hắn không muốn cam chịu số phận một cách dễ dàng như vậy được.
Bằng mọi
cách, hắn muốn tự hắn phải nắm bắt và hiểu được tự nhiên, thậm chí là
biến tự nhiên thành điều thuận lợi đối với đất nước Đại Việt của hắn. Để làm được điều này, không phải là một điều đơn giản, đặc biệt là trong
cái thời đại này.
Nhưng hắn vẫn không từ bỏ tham vọng của mình! Ở
thời đại kiếp trước kia của hắn, người ta đã có thể tạo mưa, tạo gió,
thậm chí là ngay cả mặt trời nhân tạo cũng có thể làm ra được. Hắn đây
chỉ làm muốn nắm bắt được tự nhiên chẳng lẽ là không thể làm được hay
sao?
Hắn không tin! Ít nhất cũng phải có biện pháp nào đó! Cho dù
là hắn không có thể nắm giữ được hoàn toàn tự nhiên, nhưng ít nhất cũng
phải đoán biết được xu hướng và quy luật vận động của tự nhiên. Biết
được lúc nào có thiên tai, lúc nào có đại dịch, lúc nào có nguy hiểm
đang đe dọa đất nước thì hắn mới có thể an tâm lo chuyện khác được.
Cứ ăn rồi ngồi lo mỗi chuyện bão lũ, thiên tai, dịch bệnh không thôi cũng
đủ khiến cho đất nước của hắn càng ngày càng trì trệ, càng ngày càng đi
thụt lùi rồi! Còn nói gì đến chuyện quốc gia đại sự, còn nói gì đến tham vọng muốn bá chủ thế giới này?
Tuy vậy, hắn vẫn biết rằng không
hề dễ dàng gì có thể làm được điều này, nên hắn cũng phải đành tạm gác
nỗi lòng này qua một bên, đợi khi khoa học kỹ thuật của bọn hắn có bước
phát triển vượt bậc thêm nữa, thì lúc đó, hắn sẽ tiếp tục ngồi xuống nói lại kế hoạch của hắn ngày hôm nay.
Tạm không suy ghĩ đến những
vấn đề xa xôi này, những ngày kế tiếp, Trần Nguyên không ngừng đi khắp
tất cả mọi ngóc ngách trong đất nước Đại Việt để kiểm tra và đôn thúc
đám người Trần Vương đẩy nhanh tốc độ làm việc.
Số lượng than đá
vận chuyển về Đại Việt cũng càng ngày càng nhiều. Dưới những cái lạnh tê tái như thế này, để có thể vận chuyển được một số lượng than đá lớn
trên một quãng đường xa là biết bao nhiêu thử thách.
Nguồn động
lực chính để vận chuyển những chuyến hàng như thế này vẫn phải phụ thuộc vào sức của những con trâu. Nhưng thời tiết chuyển biến càng ngày càng
lạnh, những con trâu lớn cũng không tài nào có thể tự mình chống chọi
với giá rét được.
Để đảm bảo sức khỏe cho những con trâu, và cũng
nhằm giúp những chuyến hàng chở than đá không bị trì trệ, bọn hắn còn
phải để dành một phần áo quần buộc chung với một đống vải bố cùng rơm ra quanh thân thể của những con trâu này để giữ ấm cho chúng.
Chưa
dừng lại ở đó, bọn hắn còn phải chế thêm những chậu than lớn để vừa đi
vừa đốt lên, nhằm xua tan đi một phần nào khí lạnh xung quanh đoàn xe
bọn hắn. Qua biết bao nhiêu nỗ lực và cố gắng của tất cả mọi người, từng đoàn xe chở hàng lớn cũng vì thế mà không bị trì trệ, bọn hắn thuận lợi chở hàng hóa không ngừng về Đại Việt.
Không chỉ chú trọng đến sức khỏe của tất cả mọi người dân, sức khỏe của tất cả động vật nuôi cũng
được Trần Nguyên quan tâm không kém. Chúng chính là tiềm lực để phát
triển đất nước, nếu bọn chúng vì thiên tại đợt này mà chết đi, thì chẳng phải nền kinh tế của đất nước sẽ rơi vào tình trạng kiệt quệ, hắn sẽ
phải quay làm lại từ đầu hay sao?
Chính vì vậy, hắn nhanh chóng
ban bố mệnh lệnh, không chỉ con người mà ngay cả các loài động vật nuôi
trong đất nước Đại Việt cũng phải được giữ ấm. Bao nhiêu vải bố, rơm khô tất cả đều được lấy ra trang bị giữ ấm cho bọn chúng.
Trần Nguyên thậm chí còn cho đào những hố đất lớn, sau đó đổ than đá xuống rồi đốt
lửa lên để sưởi ấm cho tất cả động vật nuôi trong những chuồn trại chăn
nuôi lớn của hắn. Đất nước Đại Việt bây giờ không tiếc tất cả nhằm chống chọi lại trận thiên tai lớn sắp tới này! Đối với bọn hắn bây giờ, đây
đã không còn là một trận thiên tai, đây chính là một cuộc chiến!