Đại Việt Chúa Tể

Chương 177: Bí mật


trướctiếp

Trong một góc thành Họa Hạ lúc này, tiếng quân sĩ không ngừng tập luyện vang lên không ngớt. Tiếng quân lệnh, tiếng đao kiếm vang lên như đang có chiến tranh xảy ra.

Đây chính là một trong bốn doanh trại lớn của bộ lạc Họa Hạ! Những binh lính không ngừng rèn luyện kia chính là bọn hắn đang tổ chức thao luyện chiến thuật cùng đấu luyện. Bọn hắn đã nhận được lệnh là sẳn sàng cho mọi tình huống chiến tranh có thể xảy ra.

Đây là mệnh lệnh từ trước đến nay chưa từng được ban ra. Cũng chính là vì bộ lạc của bọn hắn đã quá lâu rồi chưa từng ngửi được mùi vị của chiến tranh là gì. Nhiều người trẻ tuổi trong đám binh lính bọn hắn thậm chí còn chưa thấy chết chóc trên chiến trường là như thế nào.

Nên bọn hắn lúc này đây càng phải không ngừng luyện tập, không ngừng nâng cao khả năng chiến đấu của bản thân. Có như vậy, bọn hắn mới có hy vọng bảo vệ được bộ lạc của bọn hắn, bảo vệ được tất cả con dân của bọn hắn.

Mặc kệ những chiến sĩ đang không ngừng la ó, hò hét thao luyện đổ mồ hôi sôi nước mắt ở ngoài kia. Tại vị trí trung tâm doanh trại lúc này, trong một đại sảnh lớn, năm người thanh niên cường tráng đang không ngừng chúc tụng, cạn chén, cười đùa với nhau.

Bọn hắn như chẳng thèm để vào mắt những cuộc đấu luyện tẻ nhạt ở ngoài kia. Chỉ có rượu chè mới thực sự là thú vui chính của bọn hắn. Năm người này không ai khác, mà chính là Trần Tô đang cùng chè chén với bốn vị tướng quân trẻ tuổi của bộ lạc Họa Hạ.

Thời gian hắn ở bộ lạc Họa Hạ cũng đã vô cùng lâu, hắn cũng chẳng xa lạ gì đám người này nữa. Thậm chí, bọn hắn còn vô cùng thân mật, thường xuyên tổ chức chè chén với nhau quên cả ngày đêm.

Tuy nói là ở trong quân đội, quân lệnh như sơn, không một tên lính lác nào dám có hành động ăn chơi bê tha như thế này. Nếu bắt được, bọn hắn chắc chắn sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt vô cùng nghiêm khắc của quân luật.

Nhưng đám người này lại khác, bọn hắn đều chính là tướng quân, chính là người đứng đầu quân đội bây giờ. Tộc trưởng của bọn hắn không mở miệng thì thôi, còn ai dám đứng ra trách phạt bọn hắn?

Ngồi ở vị trí trung tâm bàn tiệc chính là Vương Bân tướng quân, hắn chính là người đứng đầu trong doanh trại này, cũng chính là người được Đại lão vô cùng yêu mến. Hắn nâng chén rượu của mình lên sảng khoái cười lớn nói.

“Các vị, anh em chúng ta không phải dễ dàng gì để có thể tụ họp như thế này! Chiến tranh không biết lúc nào sẽ xảy ra, đến lúc đó người còn người mất, nào còn có được những cơ hội tụ họp quý giá như thế này! Anh em, cạn!”

Nói xong, hắn tự mình nâng chén rượu lên một hơi sảng khoái nốc cạn. Trần Tô cùng ba người còn lại cũng cười ha hả sảng khoái lần lượt nốc cạn chén rượu của mình. Đoàn Hưng lúc này cũng đã ngà ngà say cười nói,

“Biết đâu, đến lúc đó, ta chính lại là người nằm xuống trước thì sao? Hahaha… đến lúc đó, các ngươi nhớ đến mang rượu đến thăm mộ ta thường xuyên là ta đã mãn nguyện lắm rồi”



Nói xong, hắn lại tự rót cho mình một chén rượu rồi không một chút chần chừ mà một hơi nốc cạn. Cạn xong chén rượu của mình xong, hắn quay sang Trần Tô đưa ngón tay cái của mình lên cười nói,

“Đời này, ngoài Vương Bân tướng quân là người ta khâm phục nhất vì nghị lực phấn đấu phi thường của hắn ra, thì ngươi chính là người thứ hai mà ta khâm phục. Người mà ta yêu thương nhất trên cuộc đời này, ấy vậy mà lại bị một tên lạ mặt mới đến như ngươi không không cướp đi.

Lại còn không tốn bao nhiêu sức lực đã đánh bại ta. Ta thật lúc đó muốn tìm một cái lỗ để chui đầu mình xuống cho đỡ nhục. Hahaha… nói thì nói vậy thôi! Lúc trước, thực sự ta rất hận ngươi, nhưng bây giờ, dù sao chúng ta cũng đã là anh em! Đây, ta kính ngươi một chén”, Nói rồi, Đoàn Hưng tự tay quay sang rót rượu cho Trần Tô.

“Hưng Tướng quân không thù ghét ta là ta đã vui mừng lắm rồi! Ta lúc trước thắng được Hưng tướng quân cũng chỉ là ăn may mà thôi! Nếu trận đấu tiếp tục kéo dài, e rằng ta sẽ không phải là đối thủ của Hưng tướng quân ấy chứ! Ta nào dám đem mình ra so sánh với Vương Bân tướng quân được! Hưng tướng quân, cạn! Hahaha”, Trần Tô hai tay bưng lấy chén rượu của mình khiêm tốn đáp.

Mấy tuần rượu sau đó cứ thế trôi qua, mấy người ngồi trên bàn tiệc đều bàn đến đủ thứ chuyện trên đời, nào là nhân sinh, tình nghĩa, anh em, vợ chồng, rồi quay sang đến cả chuyện gái gú… Đám người đang không ngừng huyên náo thì bất chợt Vương Bân quay sang Trần Tô cười hỏi.

“Tô huynh, lần trước ta nghe nói là huynh đến từ một bộ lạc tên là Điền Việt?”

“Đúng vậy, chúng ta chỉ là một bộ lạc nhỏ, sợ rằng Bân huynh đây chưa từng nghe đến cũng là điều bình thường”, Trần Tô cũng chẳng quan tâm mà vừa gắp thức ăn cho vào miệng vừa cười nói.

“Tô Huynh nói bộ lạc của mình đây trước là bị bọn Dạ Lang kia chém giết đến mức phải trốn chạy, nhưng sau đó bộ lạc của bọn huynh đã quay trở lại chém giết được bọn chúng. Trong chuyện này ta cứ lấy làm kỳ lạ, chẳng lẽ bộ lạc của huynh không có sự trợ giúp từ một bộ lạc hay một thế lực nào khác hay sao?

Từ một bộ lạc bị đuổi giết, sau đó lại có thể quay trở lại giết ngược lại bọn Dạ Lang kia, đây là điều không thể à?”, Vương Bân nhìn chằm chằm Trần Tô cười nói.

Trần Tô lúc này đang nâng bình rượu lên tính rót cho mình một chén thì cũng vì câu nói hỏi này của Vương Bân mà phút chốc làm cho hắn khựng tay lại. Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt, hắn lại trấn tĩnh mà từ từ rót rượu vào chén của mình.

Nâng lấy chén rượu trong tay của mình lên, hắn ngà ngà say cười nói, “Hahaha… Bân huynh hỏi đúng vấn đề à! Đây chính là điều làm ta tự hào nhất về tộc trưởng của bọn ta”

Nốc xong chén rượu của mình, hắn còn dừng lại “Khà” ra một tiếng vô cùng sảng khoái rồi hắn mới lâng lâng nói tiếp, “Tộc trưởng của bọn ta cũng chính là đại ca của ta, đại ca của ta đã vô cùng thông minh, nhân cơ hội bọn súc vật Mãnh Long kia đang ngủ say trong chiến thắng mà quên đi sự có tồn tại của chúng ta.

Chúng ta đã nhân cơ hội ban đêm mà dẫn người mang theo vô số củi lửa đã chuẩn bị từ trước đến đốt sạch bộ lạc của bọn hắn. Bọn hắn vì người chết trong trận lửa kia cũng quá nhiều nên lại càng đâm ra hoảng loạn.

Tên tộc trưởng của bọn Dạ Lan kia cũng nhân cơ hội chúng ta không thể vào được bên trong đám lửa lớn kia mà đã dẫn theo tất cả người còn lại trốn thoát. Đợi khi lửa tàn, chúng ta vào kiểm tra thì đã không thấy bất kỳ bóng dáng nào của bọn hắn”, Trần Tô nói xong thì thở dài chán nản.



Nghe Trần Tô nói như vậy thì Vương Bân cũng rơi vào trầm tư, một lúc sau hắn tiến lên ngồi cạnh Trần Tô, tự tay hắn lại rót rượu vào chén của Trần Tô và chén của hắn rồi nói,

“Tô huynh, cạn!”

“Cạn!”

Trần Tô cũng sảng khoái nâng chén rượu lên mà nốc cạn. Lại cứ như thế liên tiếp mấy tuần rượu, cả Trần Tô và Vương Bân lúc này ai nấy cũng đều ngà ngà, hai người cứ thế mà khoác vai nhau không ngừng tâm sự đủ thứ chuyện trên đời. Người ngoài nhìn vào còn nghĩ rằng bọn hắn chính là một đôi tri kỷ.

“Ta nghe Đại lão nói rằng bộ lạc của Tô huynh yêu cầu bọn Khựa kia cung cấp rất nhiều vũ khí cùng chiến giáp. Ta còn nghĩ bọn huynh tính cung cấp cho thế lực phía sau lưng nữa chứ! Thì ra là ta đã lầm rồi! Hahaha”, Vương Bân nghĩ Trần Tô đã say rồi mà tiếp tục vấn đề khi nãy nói tiếp.

Trần Tô lúc này đang nằm gục đầu trên bàn khi nghe Vương Bân nói đến lời này thì ánh mắt đang đờ đẫn kia của hắn đột nhiên toát ra một tia sắc bén. Hắn thẫn thờ ngồi dậy tiếp nốc thêm một chén rượu nữa, đánh một cái “Ợ” dài, hắn đáp lại,

“Ta nói cho Bân huynh một bí mật, huynh phải hứa là không được tiết lộ cho ai nghe đấy nhé!”

“Bí mật?”, Trần Tô vì như đã quá say mà không nói rõ nên lời kia nhắc đến hai chữ này khiến cho ánh mắt đờ đẫn của Vương Bân cũng như sáng cả lên. Hắn liền nhanh chóng vỗ ngực nói,

“Tô huynh yên tâm, ta hứa sẽ không nói bí mật này với bất kỳ ai”

“Không… không được! Bân huynh phải thề thì ta mới tin”, Trần Tô gãi gãi đầu bộ dáng khờ khạo nói.

“Được ta thề! Tô huynh, nhanh nói cho ta biết bí mật mà huynh nhắc đến kia đi”, Vương Bân nghe Trần Tô nói như vậy thì nôn nóng trong lòng không thôi, hắn không thể chờ được nữa mà liên tục thúc dục Trần Tô nói ra bí mật.

“Bân huynh biết chúng ta yêu cầu bọn Khựa kia cung cấp cho chúng ta một số lượng lớn vũ khí cùng chiến giáp như vậy là để làm gì không?”, Trần Tô lúc này liền lấp lửng hỏi lại.

“Cái này là bộ lạc Tô huynh suy tính, ta làm sao có thể biết được? Ta chỉ suy đoán rằng bộ lạc có hai khả năng có thể xảy ra. Thứ nhất, bộ lạc của Tô huynh lấy để cung cấp cho một thế lực lớn đứng đằng sau lưng mình. Còn khả năng thứ hai, đó chính là dùng những thứ này để đổi lấy tài nguyên từ những thế lực lớn khác”, Vương Bân nghe Trần Tô hỏi ngược lại hắn thì hắn cũng nhanh chóng nói ra suy đoán của mình.

trướctiếp