Đại Việt Chúa Tể

Chương 168: Tiền cung hậu thuẫn


trướctiếp

Một màn đêm u ám cùng tràn đầy máu tanh chết chóc bao trùm khắp cả vùng đất, nơi từng là bộ lạc Hồng Giang hùng mạnh ngày hôm qua, cũng dần dần qua đi. Thay vào đó là một làn sương trắng lạnh lẽo bao phủ khắp mảnh rộng lớn núi rừng vào lúc trời đang còn tờ mờ sáng.

Phía trên đài cao kia, Trần Nguyên đứng nghiêm nghị nhìn lấy tất cả các chiến sĩ ở phía dưới. Dưới chân bọn hắn lúc này vẫn còn chen chúc, dẫm đạm lên những xác chết ngổn ngang, những dòng máu vẫn còn chưa nguội lạnh hẳn kia. Ánh mắt bọn hắn lúc này tràn đầy sự kiên định, cùng đâu đó sự sùng kính đến mức mù quáng nhìn lên phía trên, vị Đại đế tối cao của bọn hắn kia.

“Hỡi tất các các chiến sĩ của ta. Thời khắc mà chúng ta chờ đợi bấy lâu cuối cùng đã đến. Ngày hôm nay, chúng ta sẽ đánh dấu một thời khắc quan trọng của đất nước Đại Việt chúng ta.

Thời khắc mà chúng ta thống nhất mảnh đất này, dành lại thứ vốn dĩ thuộc về chúng ta. Thời khắc này, tên của các ngươi sẽ mãi mãi được lưu danh thiên cổ. Con cháu ngàn vạn đời sau sẽ phải ghi nhớ tên của các ngươi.

Ngày hôm nay, máu của chúng ta chắc chắn sẽ đổ xuống ở mảnh đất này, và mảnh đất này sẽ phải ghi nhớ tên của tất cả các ngươi. Ngày hôm nay, chúng ta sẽ chiến đấu vì con cháu ngàn vạn đời sau của chúng ta. Chúng ta sẽ dùng máu của mình để viết nên một trang sử vàng Đại Việt”

Lời Trần Nguyên phía trên cao như vang vọng khắp mảnh núi rừng. Tiếng chim chóc đi kiếm ăn đêm cũng phải vì tiếng sấm truyền kia làm rung động mà im bặt. Những cơn gió lạnh lẽo cũng như không còn dám lướt qua, ngay cả những hạt sương sớm cũng như ngay lập tức dừng lại giữa không gian, để lắng nghe lời sấm truyền tuyên thệ thiêng liêng ấy.

Từng lời, từng lời nói ấy lúc này như khắc sâu vào tâm trí của tất cả các chiến sĩ. Dòng máu nhiệt huyết đang chảy trong cơ thể của bọn hắn cũng ngay lập tức mà bùng cháy cả lên. Tay bọn hắn lúc này cũng đều đã siết chặt vũ khí, bọn hắn đã sẵn sàng dùng máu của mình để viết nên một trang sử mới, một trang sử huy hoàng của dân tộc Đại Việt.

Trần Nguyên nâng bát rượu trong tay của mình cung kính giơ lên phía trời cao, sau đó hắn liền từ từ nghiêng bát rượu lớn tưới một vòng xung quanh, “Bát thứ nhất, tất cả con dân Đại Việt kính Trời cao, trời cao nếu có thần linh hạo khí thì hãy nhận rượu của tất cả con dân Đại Việt. Tất cả con dân Đại Việt cầu mong Trời cao có mắt, ban cho con dân Đại Việt được mưa thuận gió hòa”

Xong bát rượu thứ nhất, Trần Nguyên lại sai người tiếp rót bát thứ hai. Hắn hai tay cung kính dâng chén rượu lên khắp bốn phương, sau đó lại rưới rượu một vòng xung quanh, “Bát thứ hai, tất cả con dân Đại Việt kính Đất hiền. Tất cả con dân Đại Việt cầu mong Đất hiền ban phước, ban cho con dân Đại Việt được mùa màng bội thu”

Trần Nguyên lại sai người tiếp rót bát thứ ba. Hắn hai tay một lần nữa cung kính dâng chén rượu lên khắp bốn phương, sau đó lại tiếp tục tưới rượu một vòng xung quanh,

“Bát thứ ba, tất cả con dân Đại Việt kính Chư vị Ttiên tổ cùng bốn phương tám hướng chư vị thần linh hạo khí. Tất cả con dân Đại Việt cầu mong Chư vị Tiên tổ cùng bốn phương tám hướng chư vị thần linh hạo khí dẫn dắt cùng bảo vệ, ban cho con dân Đại Việt được tinh thần đoàn kết cùng ý chí kiên cường để xây dựng nên một Đại Việt hùng mạnh, làm vẻ vang dòng máu Việt của chúng ta”



Sau ba đợt rượu tế trời, đất cùng chư vị thần linh, Trần Nguyên lại cho người rót thêm rượu vào bát. Hắn hai tay nâng bát rượu đưa lên trước mắt mình, trước tất cả các binh sĩ đang sôi sục dòng máu nóng ở phía dưới kia,

“Chén cuối cùng, Ta thay mặt tất cả con dân Đại Việt, kính tất cả các chiến sĩ của đất nước Đại Việt ta một chén. Máu của các ngươi ngày hôm nay đổ xuống đây sẽ không vô ích. Nó chính sẽ góp phần viết lên một trang sử huy hoàng của đất nước Đại Việt chúng ta.

Chúng ta thề rằng, ngày hôm nay, chúng ta sẽ dùng chính dòng máu nóng của chúng ta, để con cháu đời sau của chúng ta được an bình, được ấm no, hạnh phúc”, hắn sau lời rống lớn liền một hơi nốc cạn, tay hắn sau đó liền vung cao bát rượu đã cạn đập mạnh xuống đất.

“Chúng ta thề rằng, ngày hôm nay, chúng ta sẽ dùng chính dòng máu nóng của chúng ta, để con cháu đời sau của chúng ta được an bình, được ấm no, hạnh phúc”, âm thành của mấy ngàn chiến sĩ cũng xúc động mà đồng loạt hô vang.

Từng tiếng tu ừng ực, từng tiếng bát vỡ liên tiếp vang lên. Dòng máu phấn chiến trong người của bọn hắn lúc này cũng đã dâng cao đến tột cùng. Trên mắt ai nấy cũng bắt đầu huyết hồng cả lên, và đâu đó trên những khuôn mặt thanh tú tràn đầy gió sương kia, bọn hắn nhìn lấy nhau như muốn nói lời chào tạm biệt. Bọn hắn lúc này không hề cảm thấy đau thương mất mát, mà phảng phất đâu đó là một nụ cười mãn nguyện.

Dù ngày hôm nay bọn hắn có nằm xuống ở mảnh đất này đi chăng nữa, thì bọn hắn vẫn luôn tràn đầy tự hào trong trái tim mình. Bởi dòng máu của bọn hắn đã đổ xuống nơi đây, không hề có lấy một sự vô ích nào, mà đó hoàn toàn là một điều có ý nghĩa vô cùng lớn lao và thiêng liêng đối với con cháu đất nước Đại Việt bọn hắn sau này.

“Xuất phát”, tiếng Trần Nguyên rống lớn.

Vâng theo tiếng truyền lệnh của Trần Nguyên, mấy ngàn chiến sĩ tràn đầy tinh thần phấn chiến nối thành hàng dài nhanh chóng lao lên thuyền. Chỉ trong phút chốc, bộ lạc Hồng Giang lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ với vô số xác chết cùng mùi máu tanh lan tràn khắp nơi.

Đoàn thuyền lao nhanh về phía trước, những màn sương đêm lạnh lẽo như cắt da cắt thịt kia cũng không thể ngăn cản được đoàn thuyền đang hừng hực khí thế chiến đấu lao nhanh về phía kẻ địch của mình.

Mà bên phía núi rừng, nơi đóng quân của bọn Hung nô kia, bọn hắn lúc này vẫn như chưa hề biết chuyện gì đang xảy ra. Chỉ một vài tên lính canh loáng thoáng nghe được từ trong màn đêm vừa vang vọng lại những tiếng rống lớn của Trần Nguyên kia, nhưng cũng vì không nghe rõ nên bọn hắn cũng chẳng chú tâm vào làm gì.

Phía trên vừa truyền đến tin tức, lệnh ngừng chiến đã được hai nước ký kết. Bọn hắn không tin rằng đám người kia lại ngang nhiên dám xé bỏ ký kết đình chiến vào lúc này.

Vừa chủ động gửi thư xin đình chiến xong lại ngay lập tức xé bỏ hiệp ước giữa hai bên, như vậy chẳng phải là chỉ thẳng mặt sỉ nhục bọn hắn hay sao? Bọn Khựa kia chẳng lẽ không sợ vị thiền vu tối cao của bọn hắn phẫn nộ hay sao?



Phải biết rằng, nếu vị thiền vu tối cao của bọn hắn phẫn nộ, bọn Khựa kia chắc chắn sẽ hậu quả lãnh đủ. Lúc đó, đất nước Khựa kia sẽ rơi vào tình cảnh ba mặt đất nước đều bị kẻ địch giáp công. Không sớm thì muộn, đất nước bọn Khựa cũng sẽ bị xâu xé thành trăm ngàn mảnh.

Vì tin tưởng rằng bọn Khựa kia không dám làm gì bọn hắn vào lúc này, nên đám binh lính Hung nô cũng chẳng còn đoái hoài gì đến những tiếng rống kỳ lạ trong đêm khi nãy. Việc bọn hắn cần làm bây giờ là chờ người đổi phiên trực để được đi ngủ một giấc cho thật đã mới thôi.

Nhưng không đợi cho bọn hắn kịp đổi phiên trực, bỗng từ đâu như có vô số âm thanh xé gió với tốc độ kinh khủng đang điên cuồng lao về phía bọn hắn. Ánh sáng lửa từ những ngọn tháp canh cao lớn soi rõ cảnh những ngôi nhà phút chốc bật tung ngay trước mắt bọn hắn.

“Víu… víu…”

“Rầm… rầm…”

Bọn lính canh vừa kịp định thần lại chuyện gì xảy ra thì đã muộn. Liên tiếp những tiếng thét trong đêm vang lên không ngừng, cùng xen lẫn vào đó là tiếng của những ngôi nhà gỗ bị bật tung cả nốc, những mảnh tường gỗ bị bắn đổ sập, văng tung tóe, vương vãi khắp nơi.

Từ ngay vị trí trung tâm, một tên thân hình cao lớn, vai rộng cùng bộ râu dài cấp tốc lao ra. Thân hình của hắn khoác một bộ chiến giáp sắt, xen lẫn vào đó là chùm lông thú viền hai bên cổ đặc trưng. Hắn lúc này nhanh như cắt nhảy lên trên lưng con chiến mã của mình hét lớn.

“Mọi người chú ý, có kẻ địch tấn công, tất cả lên ngựa cho ta, chuẩn bị chiến đấu, giết sạch đám súc vật kia”

Nghe được hiệu lệnh từ vị chỉ huy của mình, tất cả binh sĩ của hắn cũng ngay lập tức lấy lại tinh thần chuẩn bị chiến đấu. Chỉ trong nháy mắt, ngàn người ngàn ngựa được trang bị trang bị, vũ khí đầy đủ đã chuẩn bị tinh thần lao vào chém giết kẻ địch của mình.

Nhưng đáng buồn thay cho bọn hắn, vô số những mũi tên lớn vẫn từ bốn phương tám hướng lao đến vị trí của bọn hắn không ngừng. Đám người ngựa vừa tập hợp thì phút chốc lại bị những mũi tên khổng lồ kia bắn xé cho tan rã cả ra.

Chưa dừng lại ở đó, vừa hết đợt Diệt Thần Tiễn kia, Trần Giang ngay lập tức ra lệnh phóng tên. Hàng ngàn mũi tên cứ thay phiên nhau như mưa trút mà đổ ập xuống doanh trại của bọn Hung nô kia.

trướctiếp