Đại Việt Chúa Tể

Chương 153: Con cá vàng


trướctiếp

“Không có gì phải lo lắng, ngươi từ từ nói cho ta nghe. Ngươi thuộc đất nước nào? Ngươi họ tên là gì? Cha của ngươi là ai, làm chức quan gì trong triều? Để ta còn biết tính mạng của ngươi đáng giá bao nhiêu để mà trao đổi”, Trần Nguyên nhìn lấy Nhâm Công tử mỉm cười nói.

“Nếu ta nói thật, các ngươi…” Nhâm công tử đang giải thức thì ngay lập tức bị Đại Lực cướp lời.

“Gọi là Ngài, cẩn thận cái lưỡi của ngươi đấy”, Đại Lực lạnh giọng đáp.

Cũng giống như Đại Vũ, hắn cũng chính là người của bộ lạc Đại Ngưu. Cũng chính vì vậy mà hắn bình thường trông đã vô cùng nghiêm túc và hung dữ, nay đối diện với kẻ thù của mình hắn trông càng dữ tợn hơn gấp trăm lần.

Hắn nãy giờ đã hận không thể lao lên băm vằm bọn súc vật này thành trăm ngàn mảnh. Cũng may là có Trần Nguyên ở đây, chứ nếu không với bản tính không phải là một người nhân từ như Đại Man, hắn đã không nhịn được mà lao lên rồi.

“Dạ dạ, Ngài nói thật chứ?”, Nhâm công tử cũng lập tức vâng lời nhưng vẫn cố gắng gặng hỏi.

“Nói thật cái gì? Ta có hứa hẹn gì với ngươi hay sao? Đại Lực”, Trần Nguyên vừa hỏi lại tên đang quỳ gối trước mặt hắn kia, vừa liếc mắt gọi Đại Lực.

Đại Lực nghe được Trần Nguyên gọi tên thì hắn ngay lập tức hiểu ý là bước lên phía vị Nhâm công tử kia. Không đợi Nhâm công tử kịp phản ứng, hắn một tay túm lấy bàn tay của Nhâm công tử, tay còn lại của hắn nhanh như cắt rút ra một con dao găm cắm ngay vào giữa bàn tay của Nhâm công tử, khiến cho cả bàn tay của hắn bị ghim chặt lên sàn thuyền.

“A…”, một tiếng hét thảm thiết từ miệng của Nhâm công tử cấp tốc vang lên.

“Câm mồm, Đại đế của chúng ta hỏi cái gì ngươi phải trả lời cái đấy. Chỉ cần chúng ta biết ngươi dám nói dối bất kỳ lời nào, thì mỗi lời nói dối của ngươi, ta sẽ cắt đi một bộ phận trên cơ thể của ngươi”, Đại Lực vung cho hắn một cái tát thật mạnh vào mặt lớn tiếng quát.

Nhâm công tử cũng vì cú tát cực mạnh của Đại Lực mà lập tức câm cái miệng của mình lại. Dù bàn tay của hắn đang không ngừng truyền đến những đợt vô cùng đau đớn, nhưng hắn biết rằng, nếu hắn dám thốt ra thêm một lời nào thì chắc chắn cái mạng của hắn cũng không thể giữ được chứ đừng nói gì đến một bàn tay.

“Nói”, Đại Lực thấy Nhâm công tử ngoan ngoan nghe lời thì hắn lại tiếp tục quát lên.

“Dạ dạ, đất nước của chúng ta có tên là Mãnh Long, ta tên là Chu Nhâm, là con của Chu Bình, cha ta làm chức Ngự Sử trong triều đình. Còn ông nội của ta thì làm chức Tể tướng, ông nội của ta chắc chắn sẽ thỏa mãn những điều kiện của Ngài.

Chỉ cần Ngài thả ta ra, thì dù Ngài có yêu cầu gì cũng được, ông nội của ta chắc chắn cũng sẽ mang đồ đến để cứu ta ra”, Chu Nhâm không ngừng run rẩy nói. Hắn lúc này chỉ cầu mong rằng đám người trước mắt hắn này sẽ vì tham lam mà ra điều kiện để thả hắn ra.

Tể tướng? Trần Nguyên cũng kinh ngạc không thôi khi nghe tên Chu Nhâm kia nói hắn là cháu của tể tướng.



Phải biết rằng, tể tướng là một người vô cùng quyền cao chức trọng ở trong triều đình. Cũng có thể nói một cách đơn giản dễ hiểu, ngoài vua ra thì tể tướng chính là người có chức quyền cao nhất.

Mà tên đang không ngừng run lẩy bẩy trước mắt hắn này lại là một tên cháu của tể tướng. Trần Nguyên trong lòng vui mừng như từ đâu bất chợt ập đến. Hắn cảm nhận được chuyến đi này, hắn đã câu được một “con cá vàng”.

“Làm sao ta có thể tin lời nói của ngươi được. Đặc biệt là ngươi nói ông nội của ngươi làm chức Tể tướng? Ông nội của ngươi tên gì? Hắn làm sao lại để một tên như ngươi đến vùng đất này?”, Trần Nguyên vẻ mặt không tin hỏi.

“Không, ông nội của ta thật sự làm chức Tể tướng, nếu các Ngài không tin thì có thể sai người đến đất nước của ta để tra hỏi, không một người nào không biết đến tên ông nội của ta.

Ông nội của ta tên là Chu Tín, ta chẳng qua là nhân cơ hội đi theo đoàn thuyền tiếp tế để mà xin cơ hội đi theo đến đây để học tập kinh nghiệm mà thôi”, Chu Nhâm thấy Trần Nguyên nghi ngờ liền vỗ ngực chắc nịch đáp.

“Đi học tập, ta thấy ngươi đi chơi thì đúng hơn! Nhưng ta cũng chưa thể tin tưởng ngươi được! Ta đâu thể biết được ông nội của ngươi sẽ bằng lòng đem đến những thứ ta yêu cầu để mà cứu ngươi ra.

Ta đoán hắn làm ở vị trí đó chắc chắn cũng sẽ có vô số thê tử cùng con cháu. Có chết một tên như ngươi chắc cũng chẳng đáng là gì đối với hắn”, Trần Nguyên vẫn giữ nụ cười nhìn Chu Nhâm nghi ngờ nói.

“Chắc chắn ông nội của ta sẽ cho người đến cứu ta vì ta chính là cháu trai duy nhất của hắn. Hắn tuy thê thiếp rất nhiều nhưng những đứa con kia của lão cũng chỉ là con gái mà thôi. Chỉ có ta và cha ta là con cháu nối dõi duy nhất của ông nội ta. Ngài hãy tin ta”, Chu Nhâm sợ Trần Nguyên không tin tưởng mà liên tục giải thích.

“Thôi được, thấy ngươi thành thật như vậy, ta cũng tạm tin tưởng ngươi. Hiện tại đất nước của ngươi có bao nhiêu binh sĩ, bọn Khựa kia có bao nhiêu binh sĩ?”, Trần Nguyên vừa gật đầu vừa tiếp tục tra hỏi Chu Nhâm.

“Cái này, cái này ta không biết được”, Chu Nhâm ấp úng hoảng sợ nói.

Nhìn tên cháu tể tướng bộ dáng ăn chơi sợ chết trước mắt mình, Trần Nguyên cũng đoán biết được tên này chắc chắn sẽ không thể biết được những tin tức quan trọng như thế này.

Mà dù những tin tức này có không quan trọng đi chăng nữa, thì Trần Nguyên e rằng, tên chỉ biết ăn chơi trước mắt hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện như thế này.

“Không biết? Vậy ta hỏi ngươi, lần này các ngươi ngoài đến bộ lạc Đại Ngạc để tiếp tế, các ngươi còn ghé qua bộ lạc nào khác nữa hay không? Các ngươi ngoài mục đích đến tiếp tế ra thì còn mục đích gì khác nữa?”, Trần Nguyên lúc này bất chợt âm trầm nhìn lấy Chu Nhâm tra hỏi.

“Chúng ta trước khi đến đây thì cũng có ghé qua bộ lạc Hồng Giang ở phía trên kia để tiếp tế cho bọn hắn. Chúng ta đến đây lần này, ngoài mục đích tiếp tế ra thì chúng ta cũng muốn nhanh cơ hội sự kiện lần này xảy ra để triển khai kế hoạch thu phục tất cả những bộ lạc khác đang tồn tại xung quanh bị bàn rộng lớn này”

Chu Nhâm nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Trần Nguyên thì liền vội vàng trả lời, không dám chậm trễ một chút nào. Trần Nguyên nghe Chu Nhâm nói đến đây thì cũng nhíu mày như có điều gì suy nghĩ.



“Bộ lạc Hồng Giang kia hiện tại có bao nhiêu binh sĩ? Đừng nói với ta là ngươi lại không biết chuyện này”, Trần Nguyên ánh mắt lạnh lùng như dao nhìn lấy Chu Nhâm.

“Cái… cái này… A! ta nhớ ra rồi, buổi tối hôm nọ uống rượu tộc trưởng bộ lạc Hồng Giang, ta nghe nói được là bộ lạc của hắn đang có khoảng đâu đó gần năm ngàn binh sĩ”, Chu Nhâm chợt nhớ ra được liền nhanh chóng trả lời.

“Gần năm ngàn binh sĩ?”, Trần Nguyên nhíu mày hỏi lại.

“Đúng vậy, ta chắc chắn không nhớ lầm vì lúc đấy hắn còn nói với ta muốn ta trở về xin điều thêm quân cho hắn để hắn có thể đánh giết bọn người kia”, Chu Nhâm hốt hoảng đảm bảo.

Trần Nguyên nghe vậy thì cũng âm trầm một hồi lâu không nói gì. Chu Nhâm thấy Trần Nguyên như vậy thì cũng không ngừng cầu khẩn trong lòng mình. Một lúc sau, Trần Nguyên mới lên tiếng.

“Ta tạm thời tin tưởng ngươi. Nhưng ngươi cần phải viết một bức thư gửi về cho ông nội của ngươi, bảo hắn mang theo những thứ ta cần đến thì ta mới đồng ý thả ngươi ra”

“Vâng vâng, xin Ngài cứ nói, ta sẽ viết, ta sẽ viết. Chỉ cần Ngài thả ta ra thì Ngài muốn ta viết gì cũng được cả”, Chu Nhâm nghe thấy Trần Nguyên nói vậy thì cũng quên đi cơn đau trên bàn tay của mình mà mừng như điên nói.

“Du Thiên, lấy giấy mực cho hắn”, Trần Nguyên liếc Du Thiên ra lệnh.

Ngay lập tức, giấy viết đều đã được Du Thiên chuẩn bị đầy đủ. Hắn còn bưng thêm ra một cái bàn nhỏ cho Chu Nhâm ngồi dưới đất mà viết theo yêu cầu của Trần Nguyên.

“Nói với ông nội của ngươi rằng, lần này ngươi đến bộ lạc Hồng Giang, ngươi đã học được vô số kiến thức, vì vậy ngươi muốn tiếp tục ở lại đây một thời gian dài để học tập và tiến hành kế hoạch kia.

Bảo rằng lần này bọn ngươi đã vô tình thu thập được hai bộ lạc rất lớn, tổng dân số lên đến gần mười ngàn người. Nói ông nội của các ngươi nhanh chóng mang thêm đồ để cứu trợ bọn hắn vượt qua được sự kiện lần này. Nếu bọn hắn có thể vượt qua được sự kiện lần này, các ngươi chắc chắn sẽ có được một thế lực vô cùng hùng mạnh”

Nghe Trần Nguyên nói đến đây, Chu Nhâm không khỏi há mồm trợn mắt. Cái gì mà bảo ông nội của hắn gửi đồ tiếp tế cho mười ngàn người? Đùa hắn à?

“Viết đi, nhìn cái gì?”, Đại Lực liếc nhìn Chu Nhâm lạnh lùng nói.

Chu Nhâm thấy Đại Lực đang lăm lăm con dao trong tay thì rụt cả cổ lại mà cắm đầu hý hoáy viết theo như những gì mà Trần Nguyên nói. Trần Nguyên cũng chẳng thèm quan tâm đến biểu cảm của Chu Nhâm mà tiếp tục nói.

“Bảo với ông nội của ngươi, lần này bộ lạc Hồng Giang lập được đại công lớn trong chuyện thu phục được hai bộ lạc lớn này, nên bọn hắn cũng cần được ban thưởng. Bảo ông nội của ngươi cho gửi trăm ngàn tấn lúa cùng mười ngàn con ngựa đến thưởng cho bọn hắn”

trướctiếp