Tạ Minh nhìn Trương Phong đang ngồi cạnh mình, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Bởi vì ông ta thật sự không hiểu, lúc nãy Trương Phong còn giữ im lặng, tại sao lại đột ngột trở nên mạnh mẽ như vậy.
Lưu Thần Vy nhìn chằm chằm Trương Phong, bởi vì cô ta có thể cảm nhận rất
rõ, bây giờ Trương Phong hoàn toàn khác so với Trương Phong trước kia,
như thể đã đổi thành người khác.
Nhưng trong lòng cô ta cũng bắt
đầu hơi lo lắng, ngộ nhỡ chuyện hôm nay thật sự trở nên ầm ĩ, đến lúc đó không thể thu hồi tàn cụộc thì làm thế nào?
Tiền Hưng Quốc do
dự, vội vàng chạy đến bên cạnh Trương Phong, khẽ nói: "Cậu Trương, không bằng hôm nay chúng ta bỏ qua chuyện này đi. Nếu cứ tiếp tục ầm ĩ sẽ
không có lợi cho bất kỳ ai. Cậu của Hứa Bác Văn không hề dễ trêu."
Rất rõ ràng, Tiền Hưng Quốc cũng cực kỳ kiêng kỵ bối cảnh sau lưng Hứa Bác Văn.
"Bỏ qua ư? Tại sao lại bỏ qua chứ?"
Trương Phong còn chưa kịp lên tiếng, Hứa Bác Văn đã giành nói trước.
"Chẳng phải cậu rất lợi hại à? Còn không để cho chúng tôi đi? Vậy thì hôm nay
tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt về sự lợi hại của nhà họ Hứa, bây giờ tôi sẽ gọi cho cậu của tôi, mấy người cứ đợi ở đấy cho tôi. Hôm nay chỉ cần ai đối đầu với tôi, tôi đều sẽ không bỏ qua."
Hứa Bác Văn cảm
thấy rõ ràng bây giờ Trương Phong đang khiêu khích mình, do đó cho dù
Trương Phong thả anh ta đi, anh ta cũng sẽ không đi.
"Đúng đó ông xã, anh đừng bao giờ bỏ qua cho đám người này, chỉ là mấy kẻ có chút
đồng tiền hôi thối thôi mà? Có gì ghê gớm đâu chứ?" Phan Diễm cũng hùa
theo.
Tiền Hưng Quốc, Lưu Thần Vy và Tạ Minh nghe Hứa Bác Văn nói thế mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẻ mặt cũng bắt đầu
trở nên căng thẳng.
Bởi vì bọn họ đều đang lo lắng, nếu Hứa Bác Văn gọi cậu của mình đến, liệu có liên lụy đến ba người hay không.
Hứa Bác Văn dứt khoát lấy điện thoại ra gọi.
"Tít tít…"
Điện thoại chỉ mới đổ chuông hai lần, đầu dây bên kia đã có người nghe máy.
"Cậu, bây giờ cháu đang ở phòng kinh doanh của khu biệt thự Bất động sản Hằng Khoa, bảo vệ ở đây đang ngăn cản không cho cháu ra ngoài..."
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Hứa Bác Văn liền tủi thân nói.
"Cháu lại gây họa ở bên ngoài đúng không?"
Người ở đầu dây bên kia trầm giọng hỏi.
"Cậu, cháu không có. Cháu chỉ đến đây tìm bạn gái của cháu, liền bị bọn họ
chặn lại không cho cháu đi, nên cháu mới gọi cho cậu..." Hứa Bác Văn vội nói.
"..."
Người ở đầu dây bên kia do dự một lát, rồi khẽ nói: "Thôi được rồi, cháu cứ đợi ở đó, bây giờ cậu sẽ đi qua xem thử."
"Vâng cậu!"
Hứa Bác Văn cực kỳ vui vẻ đồng ý, rồi cúp máy ngay.
"Các người cứ đợi đấy cho tôi, cậu của tôi sắp đến đây rồi, đến lúc đó tôi phải bắt tất cả các người đều quỳ xuống xin lỗi tôi."
Hứa Bác Văn cúp máy xong thì mặt mày dữ tợn nói với đám người Trương Phong.
"Cậu... cậu Trương, cậu mau nghĩ cách đi, tôi nghe nói cậu của Hứa Bác Văn là
đại ca ăn cả trắng lẫn đen ở thành phố Giang Thành, nếu lát nữa cậu của
Hứa Bác Văn thật sự đến đây, chắc chắn kết cục của chúng ta sẽ cực kỳ
thảm hại." Bây giờ Tạ Minh đã hoàn toàn hoảng loạn, vẻ mặt sốt sắng nhìn Trương Phong nói.
"Đại ca ăn cả trắng lẫn đen ư?"
Trương Phong nghe xong thì cười khinh bỉ, lắc đầu không nói gì.
Cho dù cậu của Hứa Bác Văn lợi hại đến cỡ nào, cũng không thể địch lại Phương Chí Hoa và Tạ Hoa Cường.
Nếu lát nữa cậu của Hứa Bác Văn không biết biết thức thời, nhất quyết muốn
xuống tay với mình, vậy thì Trương Phong sẽ gọi thẳng cho Tạ Hoa Cường,
bảo ông ta đến đây trừng trị Hứa Bác Văn một trận.
Đương nhiên,
Tiền Hưng Quốc, Lưu Thần Vy, Tạ Minh đều không biết trong lòng Trương
Phong đang nghĩ gì, bọn họ chỉ cảm thấy lát nữa nếu cậu của Hứa Bác Văn
đến thật, có lẽ mọi chuyện đều đã quá muộn.
"Trương Phong, nếu
bây giờ anh xin lỗi chị họ của tôi thì tôi sẽ đi cầu xin anh rể giúp
anh, nói không chừng hôm nay anh rể sẽ tha cho anh..."
Đúng lúc này, Tiết Vũ Nhu đột nhiên đi đến bên cạnh Trương Phong, khẽ nói.
Sau khi nghe Tiết Vũ Nhu nói thế, đám người Trương Phong, Lưu Thần Vy đều
lộ ra vẻ mặt khó hiểu, bởi vì bọn họ thật sự không hiểu đã đến nước này
rồi, tại sao Tiết Vũ Nhu còn muốn chủ động nói chuyện với Trương Phong.
Thật ra, rất rõ ràng bây giờ Tiết Vũ Nhu đang lấy lòng Trương Phong.
Chuyện hôm nay đều do cô ta gây ra, nếu Tiết Vũ Nhu không đứng trước mặt nhiều người như vậy nói Trương Phong là một kẻ nghèo hèn đi giao đồ ăn, chắc
chắn Phan Diễm sẽ không hiểu lầm Trương Phong, càng không xảy ra những
chuyện tiếp theo.
Bây giờ Tiết Vũ Nhu đã biết Trương Phong là phú nhị đại siêu cấp, vừa ra tay đã có thể mua lại căn biệt thự trị giá một trăm năm mươi tỷ, do đó trong lòng của Tiết Vũ Nhu cũng nảy sinh chút
suy nghĩ khác với Trương Phong.
Tối qua lúc ở quán bar Dạ Sắc,
Tiết Vũ Nhu đã có ấn tượng khá tốt về Trương Phong, cũng cực kỳ vui vẻ
khi tiếp xúc với Trương Phong.
Nhưng sau đó, vì sự xuất hiện của đám người Trần Văn Văn, đã vạch trần thân phận của Trương Phong.
Tiết Vũ Nhu nhất thời không thể nào chấp nhận sự thật Trương Phong là kẻ
nghèo hèn đi giao đồ ăn, nên mới lạnh lùng với anh như vậy.
Nhưng hôm nay, Trương Phong đột ngột thể hiện sức mạnh tài chính đáng kinh ngạc, khiến Tiết Vũ Nhu nhất thời sáng mắt.
Hóa ra Trương Phong này hoàn toàn không phải là kẻ nghèo, mà là phú nhị đại siêu cấp.
Vì thế Tiết Vũ Nhu cảm thấy mình hoàn toàn có thể thử qua lại với Trương Phong.
Cho nên bây giờ cô ta mới chủ động đứng ra tạo bậc thang cho Trương Phong
đi xuống, mục đích là để lấy lòng Trương Phong, mở đường cho việc sau
này cô ta vẫn có thể tiếp xúc với Trương Phong.
Trương Phong nghe Tiết Vũ Nhu nói thế thì không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Tiết Vũ Nhu.
"Trương Phong, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau đến đây xin lỗi chị họ của
tôi đi. Tôi bảo đảm chỉ cần anh có thể xin lỗi, tôi nhất định sẽ đi cầu
xin anh rể, bảo anh ấy đừng làm khó anh nữa." Tiết Vũ Nhu thấy Trương
Phong không nói gì thì sốt sắng nói với Trương Phong.
"Xin lỗi ư?"
Trương Phong cười khinh bỉ, khẽ nói: "Chuyện hôm nay tôi đâu có làm gì sai? Dựa vào cái gì mà bắt tôi đi xin lỗi?"
"Trương Phong, anh điên rồi đúng không? Anh có biết cậu của anh rể tôi là ai
không hả? Anh đừng tưởng rằng mình có chút tiền thì muốn làm gì cũng
được. Xã hội ngày nay không phải cứ có tiền là được, mà cần phải có thực lực giao thiệp bối cảnh, mà mấy thứ này anh đều không thể nào so bì với anh rể của tôi, anh có biết không hả?"
Tiết Vũ Nhu vô cùng kích động nói.
"Thực lực giao thiệp bối cảnh ư?"
Trương Phong cười khinh bỉ, giọng điệu bình tĩnh đáp: "Tôi đã có tiền rồi, cô cảm thấy tôi còn thiếu những thứ này sao?"
"Anh…"
Tiết Vũ Nhu nhìn Trương Phong, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, không biết nên nói gì mới phải.
"Ha ha, không ngờ cậu thật sự không sợ chết, tôi vốn định nể mặt Tiểu Nhu
mà bỏ qua cho cậu một lần, nhưng nếu cậu đã không biết hối cải, vậy thì
cứ đợi cậu của tôi đến, để tôi xem cậu còn có thể hống hách như vậy nữa
không.” Hứa Bác Văn lạnh lùng nói với Trương Phong.
Bây giờ Tiết
Vũ Nhu cũng cực kỳ thất vọng về Trương Phong, cô ta vốn nể mặt Trương
Phong giàu có, định chủ động lấy lòng anh, nói không chừng sau chuyện
ngày hôm nay hai người vẫn có thể chuyển từ chiến tranh sang hoà bình,
sau này Tiết Vũ Nhu vẫn tiếp tục tùy ý quyến rũ Trương Phong, lừa được
phú nhị đại siêu cấp như Trương Phong về tay.
Nhưng cô ta không
ngờ tên Trương Phong này lại không đi theo lý lẽ như vậy, hoàn toàn khác biệt với cách nghĩ của người bình thường, đã sắp chết đến nơi rồi, mà
vẫn có thể mạnh miệng như thế.
Do đó Tiết Vũ Nhu không định tiếp tục khuyên nhủ Trương Phong nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa phòng kinh doanh đột nhiên truyền đến tiếng bước chân lộn xộn.
Một người đàn ông trung niên vạm vỡ, dẫn theo mấy người đàn ông cao lớn mặc đồ đen hùng hổ xông vào phòng kinh doanh.