Ma Tôn Hối Bất Đương Sơ
Editor: Alice
Ngoài trời mây đen phủ kín dày đặc nứt ra
một kẽ hở, ánh trăng lạnh lẽo len lỏi rọi sáng Huyết Chủng Đài, chiếu
lên bóng dáng cô tịch của Dạ Quân Ly.
Trong tay hắn đang nắm lấy
một chiếc khoá Đồng Tâm màu sắc rực rỡ, phía trên một mặt khoá khắc hoạ
một đôi uyên ương, mặt còn lại khắc dòng chữ nho nhỏ: Muôn đời đồng tâm
cùng Quân.
Đây là chữ viết của Vân Thiển.
Khoá Đồng Tâm
vốn dĩ có một cặp, một chiếc khác đang ở trong tay Vân Thiển, dòng chữ
xinh đẹp kia là do chính y khắc cho Dạ Quân Ly.
Vạn năm trước tình cảm mặn nồng, phu thê hoà hợp, hoá ra đều là giả dối.
Thế nhưng vừa rồi, khi hắn nhìn thấy trên mặt Vân Thiển phủ kín một tầng u
ám, đôi mắt kia thiếu chút nữa không mở lại được, Dạ Quân Ly suýt nữa đã sụp đổ...
Hắn ở ác ngục chịu khổ hình vạn năm, vô số lần tưởng
như không thể chống đỡ được nữa, nhưng chỉ cần nhớ đến những lời hứa hẹn với Vân Thiển, hắn nghĩ đến Vân Thiển một thân một mình khổ sở, hắn sẽ
lại cắn răng tiếp tục kiên trì.
Nào ngờ sau khi hắn ra khỏi ác ngục, Vân Thiển liền thay đổi, ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn.
Khi đó Dạ Quân Ly mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Nhưng hắn chỉ cho rằng là do Vân Thiển ghét bỏ con đường ma đạo sau khi ra tù của hắn, ghét bỏ thân phận thấp kém của hắn, không xứng với y, cho đến
sau này hắn vô tình biết được, Hoả Viêm Châu trong cơ thể hắn là do Vân
Thiển cướp mất, lúc này hắn mới tỉnh ngộ, hoá ra từ đầu đến cuối đều là
một âm mưu.
Dạ Quân Ly thu hồi khoá Đồng Tâm, lệ khí trên người thu liễm bớt một ít, cả người phong trần mỏi mệt trở lại Dạ Thương Cung.
Vân Thiển đang co người ngủ gục trong góc tường, thoạt nhìn vô cùng mệt nhọc.
Không biết y đang mơ thấy cái gì, đôi lông mày nhíu chặt, miệng nỉ non mấy tiếng không rõ lời.
Dạ Quân Ly ngồi xổm xuống trước mặt y, mặt hắn không cảm xúc nhìn chằm
chằm gương mặt đang say ngủ của Vân Thiển, y thoạt nhìn thiên chân vô tà như vậy, ai mà ngờ được, đằng sau gương mặt thiên thần vô hại này là
một tâm địa tàn độc.
"Quân Ly ca ca..." Vân Thiển bỗng nhiên thốt ra, cho dù đang ngủ, cũng có thể cảm nhận được sự bi ai cùng thê lương
lộ ra trong giọng nói kia.
Dạ Quân Ly cho rằng bản thân hắn sinh
ảo giác, hàng mi run rẩy, trong giọng nói trầm thấp mang theo sự hoảng
loạn: "Ngươi, gọi ta là gì..."
"Quân Ly ca ca..." Vân Thiển thì
thào lẩm bẩm, thanh âm rất nhẹ, tựa như xuyên qua khoảng thời gian rất
lâu mới đến được tai của Dạ Quân Ly, nhưng lại rõ ràng từng chữ.
Vân Thiển nói mê một tiếng, liền khiến cho Ma giới Chí tôn luôn luôn trầm tĩnh vứt bỏ lớp giáp cứng rắn, thành luỹ tan rã...
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, ánh mắt mở to không dám tin, suýt chút nữa hắn đã ôm lấy người nọ mà khảm sâu vào lòng, hai cánh tay khắc chế
không ngừng run rẩy cùng trái tim đang kịch liệt nhảy nhót trong lồng
ngực.
Cuối cùng hắn vẫn là bỏ chạy mất dạng.
Từ nhỏ Vân
Thiển vẫn luôn bám theo sau Dạ Quân Ly, trái một câu Quân Ly ca ca phải
một câu Quân Ly ca ca, tận cho đến lúc bọn họ yêu nhau, xưng hô này cũng chưa từng thay đổi.
Dạ Quân Ly cũng thích được y gọi như vậy, thậm chí còn rất hưởng thụ, tiếng gọi kia mềm mại tràn đầy sự ỷ lại.
Trước đây chỉ cần y gọi hắn như vậy, Dạ Quân Ly sẽ dốc hết tâm tư để hoàn thành yêu cầu của y mà không thể cự tuyệt.
Giờ khắc này, hắn càng không thể không thuyết phục chính mình, hắn không thể lại mắc mưu người kia, hắn không cho phép.
......
Qua một lúc lâu, Kiến Tà đi tới bẩm báo: "Thánh quân, Hư Không Trì đã khôi phục hiện trạng ban đầu."
"Vì sao như vậy?" Dạ Quân Ly lời ít ý nhiều, vẻ mặt nghiêm trọng.
Hư Không Trì chưa từng xảy ra sự cố ngoài ý muốn như vậy, ngoại trừ có kẻ động tay, hắn không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác.
"Là bị người thiết lập Phong Ma Ảo Thuật, nhưng không tra ra được ngọn
nguồn." Kiến Tà thấp thỏm lo sợ đáp, nếu truy ra Lục Thần Điện có phản
đồ, dù là ai cũng không thoát khỏi liên can.
Mà thủ đoạn của Dạ Quân Ly, trên dưới Lục Thần Điện đều biết rõ.
Kiến Tà nói tiếp: "May mắn có Hoả Viêm Châu che chở, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng."
Phong Ma Ảo Thuật, một khi bị cuốn vào đó, linh hồn sẽ bị nhốt vào chốn nước sôi lửa bỏng, mãi mãi không được luân hồi.
Dạ Quân Ly cũng không truy cứu quá nhiều, hắn phân phó Kiến Tà: "Lưu ý đám người sắp tới ra vào Hư Không Trì, trước mắt không cần làm lớn chuyện."
"Đã rõ, Thánh quân!"
Yên tĩnh lại một chút, Dạ Quân Ly trở lại Dạ Thương Cung, khi vừa nhìn thấy Vân Thiển, sự gai góc âm hiểm trên người hắn hơn phân nửa đều tan biến.
Hắn bước nhanh đến ôm Vân Thiển lên giường, mỹ nhân bé nhỏ có lẽ ngủ rất sâu, chỉ hơi nhíu nhíu mày mà không tỉnh lại.
Hắn tiện đà thay đi bộ y phục ướt đẫm trên người y, tầm mắt di chuyển dọc
từ mắt cá chân hướng dần lên phía trên, cuối cùng dừng lại trên khuôn
mặt đẹp đẽ, hắn không khỏi thất thần.
"Vì sao ngươi phải đối xử với ta...." Rõ ràng đã từng tốt đẹp như thế, rõ ràng bọn họ yêu nhau như vậy.
Vì sao hết thảy đều là giả dối.