"Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi cũng quá ngu xuẩn, từng bị hắn giết một lần mà
còn có thể yêu hắn." Phù Niệm Chi không thèm che giấu sự giễu cợt trong
mắt.
Bởi vì trên đất đều là cát vàng nên Sở Nghiêu Nghiêu cùng
không ngã đau. Nàng khởi động cơ thể, nhìn Phù Niệm Chi đang đứng. Trông hắn như biến thành một người khác, hắc y trên người làm hắn càng gai
góc, bởi vì tóc buộc cao, mặt mày lẫn dáng vẻ hắn đều đầy tính công
kích.
Người này tuyệt đối là người giống nhân vật phản diện nhất
mà Sở Nghiêu Nghiêu từng thấy kể từ khi xuyên thư tới nay... Hơn nữa lời hắn vừa nói, hắn nói mình bị giết một lần, còn có thể yêu...
Tim Sở Nghiêu Nghiêu đập dồn dập, hắn nói đúng, nàng quả thật từng bị Tạ
Lâm Nghiễn giết một lần, nhưng không phải đã khởi động lại từ đầu sao?
Sao Phù Niệm Chi lại biết, nếu hắn biết, vậy có phải có nghĩa... Hắn
biết hệ thống!
Sở Nghiêu Nghiêu không lên tiếng, nàng chậm rãi siết chặt nắm đấm đánh giá Phù Niệm Chi.
Tạ Lâm Nghiễn nói Phù Niệm Chi cùng phe với Liễu Như Dịch, vậy thì hệ thống thật sự đến từ thiên đạo sao?
Sở Nghiêu Nghiêu nhớ rõ nàng từng nhìn thấy trong ký ức của Tạ Lâm Nghiễn, Tạ Lâm Nghiễn phản bội Thánh Đạo Cung vì bị vu oan hãm hại, mà một
trong những điều hắn bị vu oan chính là hắn giết hại đồng môn.
Nhưng chân tướng kỳ thật là nhóm đệ tử kia gặp Phù Niệm Chi gần Trụy Ma Uyên nên mới bị ma hóa.
Trước đó nàng còn tưởng chỉ là trùng hợp, nhưng hiện giờ đến nước này rồi,
nàng đột nhiên hiểu ra. Có lẽ ngay từ đầu đã là âm mưu, âm mưu mà thiên
đạo và Phù Niệm Chi đã thông đồng với nhau.
Chỉ có một điểm khiến nàng nghĩ không thông, Phù Niệm Chi vì sao phải giúp thiên đạo, hệ
thống trên người nàng xuất phát từ mục đích gì, bọn họ cuối cùng muốn
làm gì? Bọn họ muốn dùng nàng để làm gì?
Nàng chậm rãi ngồi dậy, trấn định nhìn Phù Niệm Chi, hỏi: "Các ngươi muốn ta làm gì?"
Trước đây, nàng còn tưởng rằng Phù Niệm Chi đơn thuần là một kẻ điên, nhưng hiện tại xem ra, dường như còn có thể khai thông.
Phù Niệm Chi dường như bị Sở Nghiêu Nghiêu chọc cười, trong mắt hắn có chút nghiền ngẫm, hắn cúi xuống, nắm cằn Sở Nghiêu Nghiêu: "Ngươi không sợ
sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn hắn không hề giãy giụa, nàng nói: "Chẳng lẽ ngươi bắt ta đến đây để giết ta?"
Phù Niệm Chi buông cằm Sở Nghiêu Nghiêu ra, ngước mặt lên trời cười phá
lên, cười đến càn rỡ điên cuồng, cười xong, hắn lại nhìn Sở Nghiêu
Nghiêu nói: "Không hổ là đồ đệ của Lý Vãn Trần, cũng không đến mức
ngốc."
"Ngươi nói cái gì?" Sở Nghiêu Nghiêu ngây người, nàng ngạc nhiên nhìn Phù Niệm Chi, thậm chí cho rằng chính mình nghe lầm.
Ánh mắt Phù Niệm Chi nhìn nàng nhưng có chút thần bí, hắn giơ tay lên, bàn
tay chĩa về phía Sở Nghiêu Nghiêu nhấn xuống. Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm
thấy đầu đột nhiên cứng đờ, suy nghĩ cũng càng lúc càng mờ mịt, nàng
miễn cưỡng chống, trừng mắt nhìn Phù Niệm Chi.
Lời hắn nói là có ý gì? Cái gì gọi là đồ đệ của Lý Vãn Trần? Nàng mất trọng tâm ngã quỵ
sang một bên,m. Khi ý thức mơ hồ, nàng nhìn thấy một góc áo màu trắng.
Men theo góc áo nhìn lên, gương mặt kia nàng rất quen thuộc. Người kia
nàng từng thấy trong ký ức của Tạ Lâm Nghiễn, hắn chính là Lý Vãn Trần.
Lúc này Lý Vãn Trần vẫn mặc môn phục bạch y khảm kim biên của Thánh Đạo
Cung, chỉ khác ở chỗ, trong tay hắn có thêm một cây phất trần, vẻ mặt
cũng không còn sự bộp chộp của thế tục, trông chững chạc hơn rất nhiều,
nhưng không che giấu được u ám, như là hàng năm đều sống trong áp lực,
mi tâm có một vết nhăn của người thường xuyên nhíu mày.
Lý Vãn
Trần thản nhiên nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, hắn lập tức nói chuyện nhưng lại
là nói với Phù Niệm Chi, giọng nói rõ ràng nghiêm khắc xen lẫn cảnh cáo: "Khách khí với nàng chút."
Phù Niệm Chi lại khinh thường cười ha hả: "Ta lại quên mất, nàng ta là Liên Tịnh Thánh nữ của Thánh Đạo Cung
các ngươi, cam nguyện hi sinh bản thân, tự niêm phong linh thức, lấy
thân hàng ma, cũng xem như anh hùng của Thánh Đạo Cung các ngươi."
"Đáng tiếc ôi đáng tiếc." Phù Niệm Chi tiếc hận lắc đầu: "Ta thấy Thánh nữ
này có lẽ đã bị vấy bẩn, nàng ta vậy mà thật sự yêu Tạ Lâm Nghiễn, còn
trao thân cho hắn ha ha ha ha ha..."
Nói rồi, hắn lại phá lên cười.
"Lý Vãn Trần, Liên Tịnh Thánh nữ bị vấy bẩn thì làm sao bây giờ? Ha ha ha ha ha..."
"Phù Niệm Chi!" Lý Vãn Trần quát lớn một tiếng: "Tốt nhất ngươi nên thu liễm một chút!"
"Thu liễm? Vì sao ta phải thu liễm?" Phù Niệm Chi không nhịn được cười lớn:
"Ta chỉ đang giúp Liễu Như Dịch, Thánh Đạo Cung các ngươi chẳng qua là
chó săn của Liễu Như Dịch mà thôi! Chẳng lẽ ta còn phải nhìn sắc mặt của ngươi làm việc?"
Sở Nghiêu Nghiêu thật sự chống đỡ không nổi, ý
thức của nàng mờ mịt, khoảnh khắc trước khi hôn mê, nàng nghe thấy Phù
Niệm Chi nói: "Ta đường đường là Ma Tôn, vì kế hoạch của các ngươi, hạ
mình ở chỗ này, nếu không phải ma khí của ta rất mạnh có năng lực tự
lành thì đã bị Tạ Lâm Nghiễn tra tấn đến chết từ lâu rồi..."
Sau
đó, là một mảnh hắc ám, Sở Nghiêu Nghiêu ngất đi, nàng mang theo nghi
hoặc tràn đầy chìm vào hỗn độn. Hình như nàng đã hôn mê rất lâu, lại
hình như chỉ là ngủ mà thôi. Hình như nàng mơ một giấc mơ, chỉ là cảnh
tượng trong mơ lại vô cùng xa xôi, xa xôi đến mức bất kể nàng cố gắng mở to mắt thế nào cũng không nhìn rõ.
"Thánh nữ..."
"Liên Tịnh Thánh nữ..." Một giọng nói từ xa truyền đến, từ xa lại gần, rất nhanh đã đến bên tai.
Sở Nghiêu Nghiêu giật mình, mở choàng mắt. Cảm giác đầu tiên là nóng, tiếp đó nàng liền nghe thấy tiếng nước.
Khi ý thức quay về hoàn toàn thì Sở Nghiêu Nghiêu phát hiện nàng đang ngâm
mình trong nước, là một nơi bên trong suối nước nóng xây trong cung
điện. Cung điện lộng lẫy nhưng cũng không xa hoa, ngược lại tiên khí
xuất trần.
Sở Nghiêu Nghiêu ngơ ngác ngồi trong bồn, mờ mịt nhìn xung quanh, trong giây lát, nàng thậm chí hoài nghi mình đang nằm mơ.
Sau khi tỉnh táo, phản ứng đầu tiên của Sở Nghiêu Nghiêu là kêu gọi hệ
thống ở trong đầu, nàng muốn đổi "Túi gấm chân tướng", nhìn xem rốt cuộc chân tướng là gì. Ít nhất cũng phải để nàng biết, nàng đang trong hoàn
cảnh nào.
Nhưng nàng kêu trong đầu nửa ngày cũng không ai phản
hồi nàng... Hệ thống thật giống như hoàn toàn biến mất, không có bất kỳ
phản ứng nào. Chẳng lẽ là vì nàng đi đến Thánh Đạo Cung, hệ thống đã bị
lấy ra?
"Liên Tịnh Thánh nữ?" Giọng nói kia lại vang lên.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn qua, bên cạnh hồ có một tiểu cô nương mặc bạch y
đang đứng, trông tầm mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt tròn xoe, mặt cũng
tròn, trông rất đáng yêu.
"Cuối cùng người cũng tỉnh rồi!" Tiểu cô nương nhìn Sở Nghiêu Nghiêu đầy vui mừng.
Sở Nghiêu Nghiêu ngẩn người, không lên tiếng. Cuối cùng tình huống hiện
tại là gì? Căn cứ theo cuộc đối thoại nàng nghe được trước khi hôn mê,
cùng những điều đang chứng kiến, trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu có một suy
đoán đại khái.
"Liên Tịnh Thánh nữ" trong miệng tiểu cô nương này hiển nhiên chính là Sở Nghiêu Nghiêu nàng, hoặc là nói hẳn là thân phận thật sự của thân xác "Sở Nghiêu Nghiêu" này. Thân phận của Liên Tịnh
Thánh nữ Thánh Đạo Cung có lẽ không thấp, còn là đồ đệ của Lý Vãn Trần.
Về phần hệ thống trên người nàng chắc chắn có liên quan đến thiên đạo.
Thánh Đạo Cung và Phù Niệm Chi đều đang làm việc cho thiên đạo, mà mục
đích của hệ thống là... Công lược Tạ Lâm Nghiễn?
Dù gì thì Phù Niệm Chi cũng dùng hai câu "hi sinh bản thân" và "lấy thân hàng ma" để hình dung "nàng".
Điều nàng thắc mắc là chuyện nàng xuyên thư là sự kiện ngẫu nhiên hay tất
nhiên, đám người kia có biết nàng căn bản không phải là Sở Nghiêu Nghiêu nguyên bản. Nhưng nếu bọn họ không biết, vậy thì vì sao hệ thống dùng
phương thức nhiệm vụ xuyên thư xuất hiện?
Thật kỳ lạ...
Sở Nghiêu Nghiêu trái lại có ấn tượng với Thánh nữ Thánh Đạo Cung, lần đầu tiên nàng nghe nói người này là ở Xích Hỏa Sơn Trang, Xích Cửu phu nhân nói trong lưu ảnh thạch, Thánh nữ Thánh Đạo Cung diệt đệ tử Xích Hỏa
Sơn Trang, còn lấy nguyên thần của nàng ta chế tạo ảo trận. Nghĩ đến
đây, Sở Nghiêu Nghiêu kinh ngạc!
Cho nên nói, người tàn sát Xích Hỏa Sơn Trang, còn bố trí ảo trận trong Xích Hỏa Sơn Trang... chính là nàng??
Chẳng trách sau khi tiến vào ảo trận, chỉ có nàng không bị ảnh hưởng...
Lúc trước khi Tạ Lâm Nghiễn chưa phản bội Thánh Đạo Cung, vị Thánh nữ Thánh Đạo Cung này, theo bối phận nên gọi hắn một tiếng "Sư thúc".
Thánh nữ là đồ đệ của Lý Vãn Trần, Tạ Lâm Nghiễn và Lý Vãn Trần lại cùng thế hệ, vậy không phải chính là sư thúc sao?
Nếu Tạ Lâm Nghiễn biết nàng là Thánh nữ sẽ không trả thù nàng chứ?
"Thánh nữ, ta đến để thay y phục cho người."
Khi Sở Nghiêu Nghiêu đang suy nghĩ, tiểu cô nương kia vớt nàng ra khỏi
nước, dùng vải bọc lại, kéo nàng vào trong một gian phòng, lại lấy một
bộ quần áo cho nàng thay.
Sở Nghiêu Nghiêu hơi kháng cự, nhưng dù sao người ở dưới mái hiên... Nàng vẫn mặc kệ tiểu cô nương mặc quần áo cho nàng.
Quần áo màu trắng, vải mỏng giống bố, khi ống tay áo lay động, mơ hồ có kim
quang chuyển động, môn phục Thánh Đạo Cung điển hình.
Tiểu cô
nương lại dẫn nàng đến trước gương đồng, cầm lược bắt đầu chải đầu cho
nàng. Sở Nghiêu Nghiêu mất tự nhiên nhìn mình trong gương, cau mày. Hiện tại mặc dù thái độ của Phù Niệm Chi đối với nàng cực kém, nhưng Thánh
Đạo Cung dường như không có địch ý với nàng...
Thánh Đạo Cung là
diện cho ý chí của thiên đạo, bọn họ hiển nhiên là muốn lợi dụng nàng để đối phó Tạ Lâm Nghiễn. Cho nên bọn họ định làm gì, đặt đao lên cổ nàng, uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn? Nói với hắn nếu hắn không bó tay chịu trói sẽ
giết nàng?
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Có lẽ sẽ không đơn giản như vậy, nếu thiên đạo muốn giết Tạ Lâm Nghiễn, căn bản không cần chờ
đến bây giờ, nếu thiên đạo có thể có "đồng sinh cộng tử chú" khiến người bị chú thuật trói định với Tạ Lâm Nghiễn tự sát, không phải trực tiếp
hơn sao?
Lúc này, tiểu cô nương đã giúp nàng búi xong tóc. Sở
Nghiêu Nghiêu nhìn mình trong gương chớp mắt, xuyên thư lâu như vậy, đâu là lần đầu tiên nàng búi kiểu tóc phức tạp như vậy.
Nửa dưới tóc xõa, nửa trên chia sang hai bên, chảy thẳng lên, cố định phía
sau đầu, mỗi bên dùng hai cây trâm bạch ngọc cố định, có chút đoan trang và thần thánh kỳ lạ.
Vừa nhìn thấy, Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy
kiểu tóc này không hợp với nàng, nhưng nhìn chăm chú trong chốc lát,
nàng đột nhiên cảm thấy tạo hình này rất hợp với ngoại hình của nàng.
Chỉ vì khí chất và tạo hình như hai người, mới khiến cái nhìn đầu tiên
có cảm giác khó chịu.
Nhìn trong chốc lát, nàng đột nhiên phát
hiện bốn cây trâm bạch ngọc trên đầu có kiểu dáng giống như cây trâm lúc trước Tạ Lâm Nghiễn đưa nàng. Hơn nữa thỉnh thoảng Tạ Lâm Nghiễn cũng
sẽ dùng. Hoá ra đây là trang sức đặc thù của Thánh Đạo Cung.
Sở
Nghiêu Nghiêu chậm rãi siết chặt tay áo. Nếu bây giờ Tạ Lâm Nghiễn thấy
nàng như vậy sẽ phản ứng như thế nào? Kẻ thù của hắn là thiên đạo, cả
đời hắn theo đuổi con đường nghịch thiên, kết quả nàng lại xuất hiện
trong doanh trại đối lập với hắn...
Có lẽ, ban đầu hắn sẽ cảm
thấy bị phản bội mà oán hận nàng, nhưng hắn cũng sẽ không bận tâm lắm,
có lẽ không chút do dự xem nàng là kẻ địch, sẽ không lưu tình với nàng
chút nào.
Sở Nghiêu Nghiêu thở dài, tình yêu không phải là tất
cả, nàng cũng không thể yêu cầu Tạ Lâm Nghiễn vì tình yêu mà từ bỏ mục
đích...
Nhưng trước khi Tạ Lâm Nghiễn đi nàng đã đồng ý sẽ ở lại, mặc dù không phải nàng quyết định rời đi, nhưng sự thật là nàng đã
không làm được...
Sở Nghiêu Nghiêu không khỏi mất mát, nhưng nghĩ kỹ lại, ít nhất nàng vẫn đang sống khoẻ mạnh, tình cảnh cũng không quá
nguy hiểm, nghĩ một cách lạc quan, có lẽ nàng cũng xem như may mắn?
Đang nghĩ ngợi lung tung, tiểu cô nương kia không biết lấy một cây bút nhỏ
từ đâu, chấm chu sa liền muốn vẽ lên trán nàng, Sở Nghiêu Nghiêu theo
bản năng rụt về sau, cảnh giác hỏi: "Đây là cái gì?"
"Thánh nữ
chớ sợ, vẽ cái này lên mới xem như coi xong." Tiểu cô nương kéo đầu nàng lại, khi nàng đang cứng đờ, dùng bút vẽ gì đó trên trán nàng, hồi lâu
mới xong.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn gương đồng, không giống như dự
đoán chỉ chấm một chấm đỏ, mà là vẽ một đồ án, giống như Âm Dương Ngư
đơn giản.
Tiểu cô nương lại lấy một tấm mạng che mặt đeo lên cho
nàng, che hơn nửa khuôn mặt. Nàng chỉ còn thấy mắt và vình vẽ màu đỏ
trên trán ở trong gương.
Cách trang điểm này khiến Sở Nghiêu
Nghiêu cảm thấy vô cùng xa lạ, nhưng lại mơ hồ thấy quen thuộc. Nàng
nhìn bản thân trong gương chằm chằm, có cảm giác đang nhìn một người
khác. Trong nháy mắt, nàng có cảm xúc rất bi thương, đó là sự bi tráng
hiên ngang lẫm liệt, cam nguyện chịu chết.
Sở Nghiêu Nghiêu theo
bản năng vươn tay ra muốn chạm vào người trong kính, tiểu cô nương bên
cạnh lại lên tiếng: "Thánh nữ, đi thôi. Nhị cung chủ nói chờ người tỉnh
thì đi gặp ngài ấy. Ngài ấy có chuyện muốn nói với người."
Nàng
sửng sốt một chút mới bừng tỉnh từ trong cảm xúc khó hiểu kia, ngẩng đầu nhìn tiểu cô nương, nàng thật sự rất thắc mắc: "Nhị cung chủ?"
... Là ai thế? Lý Từ Tuyết? Không phải hắn đã chết rồi sao?
Tiểu cô nương cười nói: "Đương nhiên sư phụ người rồi! Lý Vãn Trần, Lý sư thúc!"
Lý Vãn Trần là nhị cung chủ hiện tại của Thánh Đạo Cung? Sở Nghiêu Nghiêu
có hơi rối loạn, giống như một giây trước mới nhìn thấy hồi ức 500 năm
trước của Tạ Lâm Nghiễn thì lập tức đi đến năm trăm năm sau, mọi thứ đều biến hoá nghiêng trời lệch đất.
Sở Nghiêu Nghiêu muốn hỏi Lý Vãn Trần tìm nàng làm gì, đầu óc nàng còn rất rối bời, rất nhiều thứ chưa
suy nghĩ rõ ràng, nhưng thoáng suy tư, nàng liền đứng dậy nói với tiểu
cô nương: "Đi thôi, làm phiền ngươi dẫn ta đi gặp nhị cung chủ."
Cũng khéo, nàng cũng có thể đi thăm dò thái độ của Lý Vãn Trần đối với nàng như thế nào, từ đó ứng phó cho thích hợp.
Rời khỏi phòng, trước mặt là hành lang trang nghiêm được làm từ đá cẩm
thạch màu trắng, kiến trúc có màu trắng thuần, trông như không nhiễm
trần thế. Hành lang chạm rỗng một nửa, nhìn ra ngoài mới phát hiện hành
lang này xây trên lưng chừng núi, bên cạnh là vách núi dốc đứng lạnh
băng, xa xa là tầng tầng lớp lớp mây mù, tuyết lớn bay từ không trung
xuống như lông ngỗng, trông có vẻ thanh lãnh mà tịch liêu.
Nhìn
thấy bầu trời tuyết lớn này, Sở Nghiêu Nghiêu hơi giật mình. Nơi này quả nhiên là Thánh Đạo Cung, chỉ có Đông Lê Sơn mới có tuyết lớn rơi bốn
mùa như thế. Nàng còn nhận ra nàng không hề thấy lạnh.
Tuyết ở
Đông Lê Sơn không giống nơi khác, cho dù là tu chân giả cũng sẽ cảm thấy rét lạnh. Chỉ khi uống tuyết liên đặc biệt được ngâm thành trà ở Đông
Lê Sơn thời gian dài mới không bị gió rét nơi này ăn mòn. Nếu nàng không cảm thấy lạnh, nói rõ một điều ít nhất thân thể này quả thật có quan hệ sâu xa với Thánh Đạo Cung.
Băng qua hành lang dài, trên đường
thỉnh thoảng gặp đệ tử Thánh Đạo Cung, họ thấy nàng đều sẽ cúi người
hành lễ, tôn kính xưng "Thánh nữ".
Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu
cảm thấy vô cùng kỳ lạ, nàng có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong mắt họ sự tôn trọng, không chỉ là tôn trọng, thậm chí có thể nói là sùng kính,
kính nể.
Từ lúc xuyên sách tới nay, lần đầu tiên Sở Nghiêu Nghiêu được người ta đối xử như thế.
Quẹo qua hành lang là một phòng ở.
"Thánh nữ, mời." Tiểu cô nương đẫn đường cho nàng đưa tay ra hiệu "mời", không có ý cùng nàng vào trong.
Sở Nghiêu Nghiêu do dự một chút, cuối cùng vẫn tiến lên gõ cửa. Rất nhanh, tiếng của một nam nhân phát ra từ trong phòng.
Hắn nói: "Vào đi."
Sở Nghiêu Nghiêu hít sâu một hơi, cuối cùng thấp thỏm đẩy cửa ra, đi vào.
Trong phòng cũng trang trí bằng màu nhạt, lụa mỏng màn trướng, tiên khí
phiêu phiêu. Thánh Đạo Cung này giống như Tiên cung xây trên tuyết sơn,
tuy lộng lẫy tinh xảo, nhưng không có chút hơi người nào.
Cạnh bàn trà có một thanh niên đang ngồi, chính là Lý Vãn Trần, cũng chính là nhị cung chủ Thánh Đạo Cung đương nhiệm.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút căng thẳng. Người này là sư phụ "nàng", mặc dù
nàng không quen hắn, nhưng có lẽ cũng nên chủ động chào hỏi hắn... Nhưng nếu chủ động gọi "sư phụ" lại có chút mất tự nhiên.
Sở Nghiêu Nghiêu đang cân nhắc, Lý Vãn Trần lại lên tiếng trước, hắn nói: "Lại đây ngồi đi."
Nàng cẩn thận dè dặt ngước mắt nhìn Lý Vãn Trần, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi qua ngồi bên cạnh hắn.
Thực ra, Lý Vãn Trần khác xa ký ức của nàng, trong trí nhớ của Tạ Lâm
Nghiễn, tuổi hắn không lớn nhưng ganh đua háo thắng, tính tình cực kém.
Nhưng Lý Vãn Trần hiện tại lại hoàn toàn mất hết dấu vết thời niên
thiếu, sự gai góc dường như đều đã được mài dũa, thậm chí có thể mơ hồ
nhìn ra vẻ mặt hắn để lộ vẻ buồn rầu. Rất hiển nhiên, mấy năm nay hắn
cũng sống không tốt, hoặc là nói hắn sống không vui vẻ, từ lâu đã không
còn dáng vẻ tuỳ ý, kiêu ngạo của thiếu niên lúc trước.
... Có lẽ, ai cũng sẽ trưởng thành.
Sở Nghiêu Nghiêu đang tự hỏi nàng nên hỏi nghi hoặc trong lòng nàng như
thế nào, nàng không xác định Lý Vãn Trần đến cùng có biết nàng thật ra
là người xuyên thư hay không, không phải là đồ đệ của hắn. Nàng không
dám tùy tiện nói ra, trời biết đến lúc đó liệu Lý Vãn Trần có cảm thấy
là nàng hại chết nguyên thân, nên báo thù cho đồ đệ hay không.
"Sở Nghiêu Nghiêu, ta biết con có rất nhiều vấn đề muốn hỏi."
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt, ngước mắt nhìn Lý Vãn Trần, nàng không tiếp
lời, lại nghe hắn nói: "Có lẽ con nên nghe ta nói trước, sau khi nghe
xong con có thể hỏi lại."
Sở Nghiêu Nghiêu vừa nghe thấy lời này
thì nhanh chóng gật đầu, không cần nàng tốn sức đi lời nói khách sáo, dễ dàng hơn trong tưởng tượng nhiều.
Lý Vãn Trần không biết nghĩ
tới điều gì, vậy mà thở dài, sau đó mới nói: "Ta biết, bây giờ con rất
nghi ngờ thân phận của mình, nhưng ta muốn nói với con, con không cần
hoài nghi, con chính là đồ đệ của ta, Liên Tịnh Thánh nữ của Thánh Đạo
Cung, Sở Nghiêu Nghiêu."
Sở Nghiêu Nghiêu chớp mắt không phản
bác, lòng nói ngươi nói cái gì thì chính là cái đó vậy, dù sao nàng là
người xuyên thư Sở Nghiêu Nghiêu, xem ra bọn họ không biết gì về chuyện
xuyên thư cả.
Nàng đang nghĩ ngợi, Lý Vãn Trần lại lên tiếng:
"... Cho nên có rất nhiều ký ức của con là giả, hoặc... Cũng không thể
nói là giả, mà là cố ý tạo dựng... ví dụ như thân phận người đến từ dị
thế của con."
Lời này vừa nói ra, Sở Nghiêu Nghiêu cả kinh xém chút ngã xuống ghế, nàng trố mắt nhìn Lý Vãn Trần: "Ngươi nói cái gì?!"
Thân phận người dị thế, giải thích dễ hiểu chút không phải là thân phận người xuyên thư của nàng sao?!
Lý Vãn Trần thờ ơ với sự giật mình của nàng, giống như đã sớm dự liệu
trước, hắn tiếp tục nói: "Ta biết nói như vậy con sẽ không tin, nhưng
nếu không tạo dựng chân thật, không lừa gạt được chính con thì sẽ bị Tạ
Lâm Nghiễn nhìn thấu." Hắn nói, thần sắc bình tĩnh nhìn Sở Nghiêu
Nghiêu.
Hiện tại trong đầu Sở Nghiêu Nghiêu chỉ có bốn chữ "làm sao có thể".
"Dựa theo của ý của người, thân phận xuyên thư của ta chính là giả?? Ký ức
hiện đại trước khi ta xuyên việt cũng là giả??" Sở Nghiêu Nghiêu cảm
thấy mình sắp điên rồi. Mặc dù nàng họ Sở, nhưng không thể viết cho nàng toàn bộ kịch bản «Thế giới Sở Môn» chứ!
"Không thể nói là giả."
Lý Vãn Trần lại lắc đầu: "Chỉ có thể nói là, trước đó, con vốn có một
đoạn ký ức khác, chỉ là bị chính con che giấu."
"Ta che giấu ký
ức của mình?? Vì sao ta phải làm vậy?! Ta điên rồi sao?!" Sở Nghiêu
Nghiêu lập tức đứng dậy, nàng cảm thấy mình hơi mất khống chế cảm xúc,
giọng nói cũng càng lúc càng lớn, giọng điệu đầy chất vấn.
Ánh
mắt của Lý Vãn Trần đột nhiên trở nên sắc bén: "Làm như vậy đương nhiên
là vì đắp nặn Sở Nghiêu Nghiêu hiện tại, đây là sự lựa chọn của con,
cũng là do chính con kiến nghị... Là quyết định hy sinh chính mình mà
con đưa ra để duy trì quy tắc của thiên đạo."
Lồng ngực Sở Nghiêu Nghiêu phập phồng kịch liệt, nàng trừng mắt nhìn Lý Vãn Trần, vậy mà có chút không biết nên nói gì.
Vớ vẩn! Thật sự quá hoang đường!
"Ta biết ta nói như vậy, con sẽ không tin, có lẽ con nên xem cái này." Nói rồi Lý Vãn Trần liền móc trong lòng ra một thứ.
Sở Nghiêu Nghiêu nhìn kỹ, đó là một túi gấm lớn cỡ bàn tay, túi gấm màu
tím nhạt, bên trên thêu hoa tử đằng, có hơi trừu tượng, nhưng có ý cảnh
khác.
Đây chẳng lẽ là... "túi gấm chân tướng"?
"Trong đây là gì?" Sở Nghiêu Nghiêu nhìn Lý Vãn Trần hỏi.
Lý Vãn Trần đặt túi gấm vào trong tay nàng, sau đó nói: "Bên trong này
chứa ký ức của con, ký ức của Liên Tịnh Thánh nữ Thánh Đạo Cung."