Sở Nghiêu Nghiêu vốn đang bất mãn với Tạ Lâm Nghiễn, nhưng bây giờ nhìn
thấy tu vi của mình tăng lên nhiều như thế, lời chuẩn bị nói ra lập tức
bị nghẹn ở trong cổ họng, hồi lâu cũng nói không nên lời. Nàng không
được tự nhiên, một lúc sau mới nói: "Thương thế của ngươi sao rồi?"
"Tốt rồi."
"Vậy chúng ta..."
"Giết ra đi." Tạ Lâm Nghiễn cong mắt cười: "Chân Vân Hành không đáng sợ."
Đối diện với ánh mắt của hắn, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy có chút
quẫn bách, mình bây giờ còn ngồi ở trên người hắn. Nàng muốn đứng dậy,
cánh tay Tạ Lâm Nghiễn đang ôm nàng lại siết chặt.
"Ngươi thả ra ta." Sở Nghiêu Nghiêu trừng mắt nhìn hắn. Tạ Lâm Nghiễn bắt đầu vô lại: "Không bỏ."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Hai người giằng co một lát, cánh tay Sở Nghiêu Nghiêu có chút mỏi, nàng vận động một chút.
"Nếu cảm thấy mệt, có thể choàng tay lên."
"Không mệt." Sở Nghiêu Nghiêu mạnh miệng. Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy Tạ Lâm
Nghiễn quả thực làm cho người ta khó có thể lý giải, không phải đã song
tu xong rồi sao? Còn ôm nàng không buông tay làm cái gì? Nàng hùng hổ
trừng Tạ Lâm Nghiễn, đột nhiên hỏi: "Rốt cuộc vì sao ta lại nhìn thấy
quá khứ của ngươi?"
"Điều này nên hỏi bản thân ngươi."
"Làm sao ta biết được?" Thần sắc Tạ Lâm Nghiễn có vài phần khác thường: "Quá khứ của ta cũng không phải bí mật, người biết được rất nhiều, nếu ngươi xuất hiện ở đây thì hẳn là đã biết từ lâu mới đúng."
Sở Nghiêu Nghiêu cau mày, trong khoảng thời gian ngắn không thể hiểu được lời này của hắn là có ý gì.
Tạ Lâm Nghiễn không biết nghĩ tới điều gì mà buông nàng ra, nói với nàng: "Đứng lên đi."
Sở Nghiêu Nghiêu như được đại xá, nhanh nhẹn đứng dậy, lại nhanh chóng dời đến bên giường cách xa hắn, cuối cùng còn căng thẳng nhìn hắn một cái,
xác định mình cách hắn đủ xa mới thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Lâm Nghiễn chống cằm đầy hứng thú nhìn nàng: "Trốn cái gì, ngươi cũng đã cùng ta
song tu. Tuy rằng giữa ngươi và ta không ký khế ước, nhưng đã có phu thê chi thực."
Sở Nghiêu Nghiêu thấy tức cười: "Ngươi đang nằm mơ sao?"
Tạ Lâm Nghiễn cũng chống giường ngồi dậy, thần sắc hắn có chút cổ quái
nhìn Sở Nghiêu Nghiêu nhưng không nói tiếp, mà chậm rãi tới gần nàng. Sở Nghiêu Nghiêu thấy nguy hiểm vội vàng xoay người muốn rời giường thì
một cánh tay từ phía sau duỗi tới ôm chặt vai nàng, kéo nàng trở lại.
Sở Nghiêu Nghiêu nhất thời chưa chuẩn bị, trực tiếp ngã vào trong lòng Tạ
Lâm Nghiễn, ngã phịch một cái còn không dậy nổi. Cánh tay kia của Tạ Lâm Nghiễn ôm hông của nàng, dễ dàng đè nàng xuống giường.
"Ngươi
thả ra ta!" Sở Nghiêu Nghiêu bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, nàng bị Tạ Lâm Nghiễn đè nặng căn bản không dậy nổi, có nguy
cơ mặc cho người làm thịt.
Tạ Lâm Nghiễn không biết đang làm gì,
tay hắn đặt sau lưng nàng vuốt ve, dường như đang đo đạc gì đó. Ngay sau đó, Sở Nghiêu Nghiêu chỉ cảm thấy bờ vai chợt lạnh, quần áo trên người
bị hắn lột xuống. Lần này thật sự làm cho người ta chấn kinh, Sở Nghiêu
Nghiêu quên cả giãy giụa.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Dây áo mảnh dài treo ở trên vai, tựa hồ nhẹ nhàng xé ra liền tuột xuống. Tạ Lâm
Nghiễn nhìn bờ vai trắng muốt mượt mà của nàng, tựa hồ là suy tư cái gì. Rất nhanh, bàn tay ấm áp lại đè lên, nhẹ nhàng đặt trên xương cánh bướm chậm rãi lướt dọc theo xương sống. Sở Nghiêu Nghiêu thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng đường chỉ tay của hắn.
Hắn chậm rãi cúi người
xuống, tóc theo đó rũ xuống quét nhẹ trên da nàng, giọng nói của Tạ Lâm
Nghiễn lại vang lên bên tai: "Nghiêu Nghiêu, chúng ta làm chút chuyện
thú vị đi."
Sở Nghiêu Nghiêu không làm, nàng lại bắt đầu giãy
giụa: "Ngươi thả ra ta! Tạ Lâm Nghiễn, ta cho ngươi biết, nếu ngươi, nếu ngươi dám làm gì ta, ta sẽ cùng ngươi đồng quy vu tận!"
Tạ Lâm
Nghiễn cười lớn, tay hắn đặt trên vai Sở Nghiêu Nghiêu dễ dàng ấn nàng
xuống: "Sở cô nương có phải đã hiểu lầm tại hạ rồi không?"
Tạ Lâm Nghiễn vén tóc nàng sang một bên để lộ cổ mảnh khảnh của nàng. Sở
Nghiêu Nghiêu đang muốn mở miệng liền cảm thấy một đồ vật mềm mại ướt
lạnh nhẹ nhàng chạm vào vai nàng, cả người nàng đều run lên.
Đó là thứ gì? Từ xúc cảm mà thấy thì hình như là... Bút?
Nàng quay đầu nhìn ra phía sau, nhìn thấy cặp mắt đang cười của Tạ Lâm
Nghiễn. Một tay hắn đặt trên vai nàng, tay kia chẳng biết từ lúc nào cầm một cây bút lông sói, ngòi bút dính chu sa, đang vẽ gì đó trên lưng
nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
Ngòi bút lại rơi xuống, cảm xúc ẩm ướt hơi lạnh di chuyển trên vai, từng nét phác hoạ, hơi ngứa còn có chút run lên.
"Sở cô nương vừa tu tập trận pháp chi đạo, nên chắc là biết tại hạ đang làm gì."
Sở Nghiêu Nghiêu xác thật biết hắn đang làm gì, vẽ trận pháp trên cơ thể
người, phương thức này có trận pháp chi đạo xen lẫn phù lục chi đạo.
Nàng không làm được không phải vì khó, mà là phương pháp này yêu cầu
người thi thuật phải có tu vi cao. Nói là vẽ trận pháp nhưng sức mạnh
của trận pháp lại không có bao nhiêu, mà giống như đưa tu vi của người
thi thuật tan chảy theo từng nét vẽ trên thân thể.
Trước đây Tạ
Lâm Nghiễn luôn dùng giấy khôi lỗi xuất hiện ở trước mặt nàng, giấy khôi lỗi không thể thi triển được kỹ năng này. Tuy rằng Sở Nghiêu Nghiêu
biết Tạ Lâm Nghiễn muốn dùng trận pháp này bảo vệ nàng, nhưng bây giờ
nàng bị hắn đè dưới thân, y phục nửa người trên còn bị hắn lột xuống để
lộ lưng, dáng vẻ mặc hắn muốn làm gì thì làm... Thật sự là quá xấu hổ
đi!
"Tạ Lâm Nghiễn..." Hồi lâu, Sở Nghiêu Nghiêu có chút không
được tự nhiên lên tiếng: "Giường quá cứng... Ngươi đè ta không thoải
mái."
Dưới người là giường đá, trên giường lại không lót gì, Tạ
Lâm Nghiễn sợ Sở Nghiêu Nghiêu giãy giụa nên vẫn luôn đè chặt vai nàng,
đúng là cực kỳ không thoải mái.
"Thật yếu ớt." Tạ Lâm Nghiễn đầy ghét bỏ, nhưng vẫn bỏ tay đặt trên vai nàng ra chống bên tai nàng, tiếp tục vẽ trận pháp.
Trong phòng rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, ngòi bút nhẹ nhàng hạ xuống
giống như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, cảm giác ngứa ngáy khó diễn tả
thành lời từ đáy lòng dâng lên. Mặt Sở Nghiêu Nghiêu càng ngày càng đỏ,
vừa quẫn bách vừa xấu hổ. Ngòi bút theo lưng trượt tới đốt sống cuối
cùng* thì cả người nàng không kìm được khẽ run lên, hô hấp cũng trở nên
dồn dập.
* Chỗ này nằm trên xương cụt
Tạ Lâm Nghiễn dừng lại một lát: "Rất nhột sao?"
Sở Nghiêu Nghiêu rầu rĩ "ừm" một tiếng. "Nhịn một chút, rất nhanh là tốt rồi."
Tạ Lâm Nghiễn lấy tay giữ hông của nàng, giọng nói có chút bất mãn: "Đừng có lộn xộn."
Nét bút khó khăn, bút lông sói mềm mại làm lưng Sở Nghiêu Nghiêu nổi da gà.
Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng: "Ngươi sợ nhột như thế?"
"Sợ nhột thì làm sao?"
"Không sao cả, chỉ là cảm thấy..." Trong giọng nói Tạ Lâm Nghiễn nhiễm vài phần ý cười: "Rất thú vị."
Trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ có dự cảm không lành. Quả nhiên ngay sau
đó, ngón tay hơi lạnh chạm vào hông nàng, lực không mạnh không nhẹ, vừa
vặn khiến nàng không thể chịu nổi.
Sở Nghiêu Nghiêu kêu "A" một tiếng, cả người điên cuồng vặn vẹo.
"Rồi rồi, ta không đùa nữa, đừng nóng giận." Tạ Lâm Nghiễn nói như vậy nhưng trong giọng hắn vẫn đầy ý cười. Hắn xoa tóc Sở Nghiêu Nghiêu một phen:
"Nằm đi, ta vẽ tiếp."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
Không biết
nhịn bao lâu, Tạ Lâm Nghiễn cuối cùng cũng dừng bút buông nàng ra. Sở
Nghiêu Nghiêu vẫn không nhúc nhích nằm sấp trên giường đá, dáng vẻ sống
không còn gì luyến tiếc.
Tạ Lâm Nghiễn ngồi xuống mép giường, vỗ vai nàng: "Đứng dậy mặc y phục tử tế vào."
Sở Nghiêu Nghiêu vẫn không nhúc nhích, nàng quay đầu sang, mặt khó diễn tả bằng lời nhìn Tạ Lâm Nghiễn hỏi: "Có phải ngươi vẽ lưng của ta cực kì
xấu hay không?"
Mặt Tạ Lâm Nghiễn có vài phần khinh thường, hắn
lấy ra hai cái gương, một cái đưa cho Sở Nghiêu Nghiêu, giơ cái còn lại
lên để ngay sau lưng nàng. Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng nâng cái gương
kia lên nghiêm túc quan sát lưng của mình. Nhưng nhìn qua gương chỉ thấy bóng loáng, không có gì cả. Nàng bối rối một chút, giọng nói của Tạ Lâm Nghiễn liền vang lên bên tai: "Ngươi lại dùng thần thức nhìn xem."
Sở Nghiêu Nghiêu nghe theo thả thần trí của mình ra nhìn sau lưng, lúc này mới nhìn thấy những linh văn bên trên. Nhìn bằng mắt thường không nhìn
thấy, chỉ có dùng thần thức mới có thể nhìn thấy, như vậy sẽ không ảnh
hưởng đến mỹ quan, Sở Nghiêu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm. Tạ Lâm Nghiễn cất gương, thúc giục: "Mau mặc y phục vào đi, chúng ta giết ra."
Sở
Nghiêu Nghiêu cũng không làm kiêu, nhanh chóng kéo chặt quần áo ngồi
dậy, nàng đang cúi đầu sửa sang lại y phục của mình liền cảm thấy tóc bị người cầm. Ánh mắt nàng lay động, cảnh giác ngoái đầu lại nhìn thì Tạ
Lâm Nghiễn đã nhanh chóng đem nàng tóc búi lên.
Tạ Lâm Nghiễn rũ mắt nhìn lại, sau khi bốn mắt nhìn nhau thì "hừ" một tiếng: "Ngươi khẩn trương cái gì?"
"Ai biết ngươi lại muốn làm gì?"
Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, hắn đứng dậy nói với Sở Nghiêu Nghiêu: "Đi thôi."
Sở Nghiêu Nghiêu cũng không do dự nữa, nàng sửa sang lại y phục, đeo giày xuống giường.
Không biết Tạ Lâm Nghiễn nhét thứ gì nhét vào trong lòng nàng, Sở Nghiêu Nghiêu cúi đầu mới phát hiện đó là Trảm Uyên.
"Giúp ta cầm kiếm." Tạ Lâm Nghiễn nói thật đương nhiên, không chút khách khí làm Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy hắn rất đáng ăn đòn.
Nàng nổi nóng, trực tiếp ném kiếm của hắn ra ngoài: "Kiếm của ngươi tự ngươi cầm!"
Trảm Uyên bị nàng ném đi không hề rơi xuống đất mà trôi lơ lửng trên không,
vòng quanh nàng một vòng, thân kiếm rung rung, thậm chí có chút ủy khuất cọ cọ nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Sở Nghiêu Nghiêu."
Tạ Lâm Nghiễn vô cùng đau đớn nhìn nàng: "Không ngờ lòng dạ ngươi độc ác như vậy, ngươi không thấy Trảm Uyên rất thích ngươi sao?"
"Vì sao nó lại thích ta?"
"Ngươi không biết sao?" Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn ý vị thâm trường: "Kinh mạch, đan điền của ngươi đều là khí tức của ta."
Mặt Sở Nghiêu Nghiêu lập tức đỏ lên, nàng mấp máy môi nói: "Vậy nó trực tiếp thích ngươi không phải hơn sao?"
"Ta đã giết quá nhiều người, trên người nhiều sát khí, Trảm Uyên lại không
phải sát kiếm, nó thích ngươi như vậy... Ai ngờ ngươi lại vứt nó đi."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Đây là kiếm của ngươi, ta cũng không cần nó thích."
Tạ Lâm Nghiễn nhướn mày, hắn đưa tay Trảm Uyên liền bay về trong tay hắn.
Hắn có chút bất đắc dĩ sờ sờ thân kiếm, nói: "Nghiêu Nghiêu không thích
ngươi, ta cũng không có cách nào, ngươi tốt nhất nên ở chỗ ta đi."
Trảm Uyên vù vù một tiếng, Tạ Lâm Nghiễn quay đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, lại nói với Trảm Uyên: "Ngươi cáu kỉnh gì với ta? Nàng không thích ngươi
thì có liên quan gì tới ta?"
Trảm Uyên lại chấn động một chút. Tạ Lâm Nghiễn lại quay đầu nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, sau đó nói: "Chúng ta đi thôi."
Dứt lời, hắn liền đi ra ngoài. Tuy Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy rất không tự
nhiên, nhưng vẫn đi theo hắn ra ngoài. Trời bên ngoài đã sáng, tiểu viện tử này vô cùng đơn giản, nhìn vào ban ngày ngoài trừ vị trí địa lý đặc
biệt, hết thảy đều trông rất bình thường.
Sở Nghiêu Nghiêu đang
quan sát lại bắt đầu nghe thấy Tạ Lâm Nghiễn quở trách kiếm của hắn:
"Thật không có tiền đồ, theo ta lâu như vậy lại vì nữ nhân cáu kỉnh với
ta."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Đừng si tâm vọng tưởng, một thanh kiếm như ngươi thì có thể làm gì? Nàng có thế nào cũng không phải là của ngươi."
Sở Nghiêu Nghiêu: "..."
"Trảm Uyên, ngươi hiện thực một chút, kiếm thuật của nàng kém như vậy, cho dù ngươi bỏ ta chạy tới làm kiếm bản mệnh của nàng, nàng cũng sẽ không
dùng ngươi."
Sở Nghiêu Nghiêu: "?"
Không phải chứ, nàng
còn đang đứng ở đây này, sao có thể không coi ai ra gì mà cười nhạo nàng như thế? Có thể cho nàng chút tôn trọng tối thiểu không???
Trảm
Uyên lại vù vù, lần này cũng không biết truyền đạt cái gì với Tạ Lâm
Nghiễn, thần sắc của hắn đột nhiên trở nên cực kỳ cổ quái, quay đầu nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu đang muốn lên tiếng
nói cái gì đó, hắn lại quay đầu lại, nói với trường kiếm ở trong tay:
"Ngươi cũng thấy được thái độ của nàng đối với ta... Ta rất sẵn lòng,
nhưng người ta rõ ràng ghét bỏ ta."
Hắn đang nói gì thế? Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác mình có thể đoán được gì đó...
Lúc này Tạ Lâm Nghiễn đã đi tới cửa sơn động, hắn quay đầu thúc giục: "Nghiêu Nghiêu, đi nhanh lên, chúng ta ra ngoài."
Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ cảm thấy không đúng lắm, nhưng lại không nghĩ ra,
thấy Tạ Lâm Nghiễn thúc giục nên nàng buộc phải áp chế cảm giác quái dị
trong lòng, bước nhanh theo.
Trảm Uyên "tranh" một tiếng ra khỏi
vỏ, hàn quang lóe lên, Tạ Lâm Nghiễn kéo tay Sở Nghiêu Nghiêu lên trên
đứng. Có lẽ là bởi vì trảm uyên đang cáu kỉnh, Sở Nghiêu Nghiêu còn chưa đứng vững kiếm liền "vút" một tiếng vọt ra ngoài, nếu không phải Tạ Lâm Nghiễn kịp thời đỡ nàng, nàng cảm giác mình có thể trực tiếp bị lắc
rơi. Sở Nghiêu Nghiêu bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.
"Trảm Uyên." Tạ Lâm Nghiễn nghiêm khắc nói: "Ngươi càng gây sự, Nghiêu Nghiêu lại càng không thích ngươi."
Dứt lời, hắn còn quay đầu sang hỏi Sở Nghiêu Nghiêu: "Đúng không?"
Sở Nghiêu Nghiêu theo bản năng phụ họa mà gật đầu. Ý cười chậm rãi lan ra
trong mắt Tạ Lâm Nghiễn. Sở Nghiêu Nghiêu và hắn nhìn nhau vài giây, một lúc nàng rốt cuộc cũng phát giác ra không thích hợp chỗ nào.
Cách xưng hô của Tạ Lâm Nghiễn với nàng cũng quá... thân mật? Trước kia
không phải hắn chưa từng gọi nàng là "Nghiêu Nghiêu", nhưng đều là thời
điểm hắn cố ý khiêu khích nàng, rất ít khi gọi nàng như vậy khi nghiêm
túc. Tuy rằng không khí bây giờ cũng không đứng đắn cho lắm, nhưng Sở
Nghiêu Nghiêu nghe như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp.
"Ngươi có thể đừng gọi ta như vậy không?"
"Vì sao?"
"Ta nghe không thoải mái."
"Nhưng mà..." Hắn kề sát vào nàng, nói bên tai nàng: "Ta muốn thân thiết với ngươi hơn."
Tốc độ kiếm bay rất nhanh, tóc Tạ Lâm Nghiễn bị gió thổi bay, hắn ôm hờ
nàng, nghiêng đầu nhìn, ánh mắt trong veo. Sở Nghiêu Nghiêu không muốn
cùng hắn nói linh tinh, dù sao nàng cũng nói không lại hắn.
"Bỏ đi, ngươi là lão đại, ngươi muốn gọi thế nào thì gọi."
Kiếm bay qua đỉnh núi, tới một hẻm núi thì xuất hiện một kết giới ngăn cách
hẻm núi đối diện thành hai cái thế giới, đó là một cấm chế phòng ngự.
"Qua đi." Tạ Lâm Nghiễn vừa nói xong, kiếm liền chở bọn họ xuyên qua màn
sáng, lúc chạm vào quầng sáng có cảm giác rất đặc biệt, giống như là
xuyên qua một tầng hơi nước mềm mại, nhưng cũng không ảnh hưởng hô hấp,
người cũng không bị ướt.
Trong thoáng chốc bọn họ đã xuất hiện ở bên ngoài màn hào quang, tiếng ồn ào hỗn loạn từ bốn phương tám hướng truyền đến.
"Tạ ma đầu! Cuối cùng ngươi cũng đi ra!" Là tiếng của Chân Vân Hành.
Tạ Lâm Nghiễn ngự kiếm xuống, Sở Nghiêu Nghiêu vừa đặt chân xuống đất, Tạ
Lâm Nghiễn liền vẫy tay cầm chuôi của Trảm Uyên. Chân Vân Hành dẫn theo
một đám đệ tử Điểm Chu Môn đứng ở trước quầng sáng, hiển nhiên trong
khoảng thời gian này bọn họ vẫn luôn cố gắng phá trận.
Tạ Lâm
Nghiễn nhìn bọn họ có vài phần không kiên nhẫn, ném vỏ kiếm cho Sở
Nghiêu Nghiêu, cầm kiếm vọt ra ngoài, mũi kiếm nhắm thẳng vào Chân Vân
Hành. Đúng là Tạ Lâm Nghiễn ở trạng thái sung sức, một câu nói nhảm cũng lười nói.
Mũi kiếm chĩa qua, Chân Vân Hành đang muốn nghênh đón
thì đồng tử đột nhiên co rụt, cả người bay ngược ra ngoài, khó khăn lắm
tránh mới thoát kiếm phong của Tạ Lâm Nghiễn, mặt hắn không thể tin nổi: "Ngươi ngươi ngươi..."
Hắn hiển nhiên là nhìn rõ lúc này Tạ Lâm
Nghiễn đã không còn là một tờ khôi lỗi tu vi giới hạn. Tạ Lâm Nghiễn lại hoàn toàn không có ý muốn cùng hắn nói nhảm, tiếp tục tấn công Chân Vân Hành.
Chân Vân Hành cũng không dám tiếp kiếm cuae Tạ Lâm Nghiễn, hắn vừa lùi vừa né tránh, nói với đệ tử Điểm Chu Môn ở phía sau: "Lui
lại!"
Danh hiệu Tạ ma đầu của Tạ Lâm Nghiễn cũng không phải là
gọi không, hắn luôn ra tay tàn nhẫn đến cực điểm. Đối chiến với hắn tất
nhiên sẽ xuất hiện thương vong rất nghiêm trọng, Chân Vân Hành hiển
nhiên không muốn cùng Tạ Lâm Nghiễn dây dưa lâu. Các đệ tử Điểm Chu Môn
càng có loại sợ hãi bẩm sinh với Tạ Lâm Nghiễn, nghe thấy chưởng môn hạ
mệnh lệnh như vậy liền nhanh chóng lui về phía sau, mỗi một người đều
khởi động pháp bảo, bay lên không chuẩn bị chạy trốn.
Chân Vân
Hành lúc này cũng bay lên trời, trong mắt hắn lóe lên độc ác. Lòng bàn
tay hắn đột nhiên bay vụt ra một tấm phù lục, mục tiêu rất rõ ràng bay
thẳng đến chỗ Sở Nghiêu Nghiêu.
Động tác của hắn thật sự quá
nhanh, Sở Nghiêu Nghiêu căn bản không kịp trốn tránh. Tạ Lâm Nghiễn cách nàng khá xa, hiện tại đuổi qua chắc chắn không còn kịp rồi. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn phù lục tấn công về phía nàng.
Tạ Lâm Nghiễn
đảo mũi kiếm, quay đầu lại nhìn, thần sắc cũng không hiện ra chút hoảng
sợ nào. Rất nhanh, phù lục liền bay tới trước mặt Sở Nghiêu Nghiêu, linh quang nháy mắt nổ tung, đồng thời sau lưng Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên
hiện ra một pháp trận to lớn, bao phủ cả người nàng bên trong. Linh
quang mang theo lực nổ lớn giống bị lực lượng nào đó hấp dẫn mà tách ra, vòng qua nàng bị pháp trận sau lưng nàng hút vào. Ngay sau đó, một đạo
linh quang còn lớn hơntrong giây lát từ tron pháp trận bắn ra, mục tiêu
chính là Chân Vân Hành đứng trong đám mây.
Sau khi Chân Vân Hành
thả ra công kích liền nhanh chóng trốn đi, căn bản không dự đoán được
còn có biến số như vậy. Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên cực kỳ âm trầm, tốc độ của linh quang quá nhanh, hắn căn bản tránh không kịp,
trực tiếp bị linh quang đụng văng đi, không chịu được mà phun ra một
ngụm máu.
Tạ Lâm Nghiễn cười lạnh một tiếng, hướng tới chỗ Chân
Vân Hành, tiện tay vung kiếm, Trảm Uyên lập tức hóa thành một đạo kiếm
quang tấn công về phía Chân Vân Hành. Sắc mặt của Chân Vân Hành đại
biến, sờ soạng trong tay áo móc ra một bó phù lục huyết sắc lớn vung về
phía kiếm quang. Phù lục huyết sắc biến thành một mảng huyết quang lớn
nghênh đón kiếm quang. Dưới tiếng nổ ầm ầm, hai bên va chạm, trong không trung phát ra một hào quang chói mắt.
Sở Nghiêu Nghiêu theo bản
năng nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra thì từng điểm huyết sắc phù lục rơi xuống, nhưng một người cũng không còn. Sở Nghiêu Nghiêu không ngờ trận
pháp mà Tạ Lâm Nghiễn vẽ ở trên người nàng lại mạnh như vậy, nàng nhìn
sang Tạ Lâm Nghiễn, hắn đã bước tới bên cạnh nàng.
"Ta còn tưởng rằng ngươi định đuổi theo."
"Không cần." Tạ Lâm Nghiễn lắc đầu: "Chân Vân Hành bị trọng thương, tạm thời
hắn chẳng làm được trò trống gì, xung quanh Xích Hỏa Sơn Trang rất nguy
hiểm, hắn bị thương còn dẫn theo nhiều đệ tử như vậy thì cũng chẳng
lành."
Nói rồi, ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn rơi vào vỏ kiếm mà Sở Nghiêu Nghiêu đang cầm trên tay, nói: "Nâng lên."
Sở Nghiêu Nghiêu không biết hắn muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo lời hắn
nói nâng tay lên. Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, đưa kiếm vào vỏ, động
tác này hắn làm thật thoải mái tự nhiên, Sở Nghiêu Nghiêu trong nháy mắt không phản ứng kịp.
Nàng cầm kiếm mờ mịt một lát mới nói: "Vì sao lại đưa ta cầm."
Tạ Lâm Nghiễn cầm cổ tay không cầm kiếm của Sở Nghiêu Nghiêu, nói với
nàng: "Nó vừa mới lập công lớn, ngươi không thể khao nó một chút sao?"
Có lẽ Trảm Uyên sợ bị nàng ghét bỏ, lúc được nàng cầm trở nên vô cùng nhẹ, nhẹ đến mức nàng hầu như không cảm giác được sức nặng.
"Hôm nay
ta sẽ ở lại Xích Hỏa Sơn Trang xử lý hậu sự của đệ tử ở đó, ngày mai vừa đúng lúc Trụy Ma Uyên mở ra, chúng ta cùng đi."
"Ngươi muốn đi xử lý hậu sự?" Sở Nghiêu Nghiêu không nghĩ Tạ Lâm Nghiễn còn có thể làm những chuyện này.
"Đệ tử Xích Hỏa Sơn Trang dù gì cũng xem như thủ hạ của ta."
"Vậy ngươi sẽ báo thù cho bọn họ sao?" Sở Nghiêu Nghiêu hỏi.
"Có lẽ... Nếu khi ấy ta vẫn có năng lực đó." Không biết hắn nghĩ tới điều gì, nói chuyện có chút tối nghĩa.
Sở Nghiêu Nghiêu biết kẻ địch của Tạ Lâm Nghiễn là thiên đạo, nàng do dự
một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Ngươi định đối phó với thiên đạo như thế
nào?"
Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc dừng bước nhìn Sở Nghiêu Nghiêu,
trong ánh mắt đầy soi xét. Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng khoát tay nói:
"Không phải ta muốn thăm dò tin tức của ngươi, nếu không thể nói thì
ngươi cũng không cần phải nói cho ta biết... Ta chỉ có chút tò mò mà
thôi."
Tạ Lâm Nghiễn nhìn nàng trong chốc lát mới nói: "Cũng
không có gì không thể nói. Ngươi cũng biết nguồn gốc của Trụy Ma Uyên
chứ."