Trái tim của Sở Nghiêu Nghiêu đập loạn nhịp, Yến Đạo An lại lấy nàng uy hiếp Tạ Lâm Nghiễn.
Thần sắc của Tạ Lâm Nghiễn không có chút biến hóa nào, hắn thậm chí còn nở
nụ cười: "Chết thì chết, bất quá là một nữ nhân mà thôi, nàng ta chết,
ta lại đổi người khác."
Hắn dừng lại một chút, hình như hắn nghĩ
tới chuyện gì đó buồn cười, ngước mắt nhìn về phía Yến Đạo An: "Yến đạo
hữu sẽ không cho rằng như vậy có thể uy hiếp được ta đấy chứ, tại hạ chỉ thấy nàng ta là thuần âm chi thể ngàn năm khó gặp, cảm thấy chết đi thì có chút đáng tiếc mà thôi."
Sở Nghiêu Nghiêu bởi vì khẩn
trương, toàn thân đều căng thẳng, Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc có biết bản
thân đang nói cái gì không, nếu Yến Đạo An dưới cơn nóng giận thật sự
giết nàng thì làm sao bây giờ?
Thần sắc Yến Đạo An rất âm trầm, nhưng không động thủ.
Tay Tạ Lâm Nghiễn hơi dùng sức ấn xuống, lưỡi kiếm lạnh băng lập tức cắt trên cổ Yến Hồng Nhi một vệt máu.
"Tạ ma đầu!" Đôi mắt Yến Đạo An như muốn phun lửa.
"Yến đạo hữu chớ khẩn trương, trước đó tại hạ đã nói rồi, ta chỉ muốn làm
giao dịch mà thôi, không phải thật sự muốn đả thương người."
"Ngươi muốn cái gì?" Yến Đạo An kìm nén cơn giận, trầm giọng hỏi.
Tạ Lâm Nghiễn khẽ cười một tiếng: "Tại hạ cũng không phải người không phân rõ phải trái, chẳng qua gần đây nghiên cứu trận pháp, đột nhiên sinh ra hứng thú với hộ sơn đại trận thượng cổ của quý phái, muốn có cổ ngọc
trấn áp trận mà thôi, chỉ cần Yến đạo hữu giao cổ ngọc cho ta, ta có thể không so đo chuyện lệnh thiên kim mạo phạm."
Tạ Lâm Nghiễn không đòi Ngưng Ngọc Thúy, Sở Nghiêu Nghiêu không đoán ra hắn nghĩ như thế nào.
"Ma đầu nhà ngươi cũng quá được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Một kiếm tu trung niên đứng ở trong kiếm trận mặt đầy phẫn nộ nhìn Tạ Lâm
Nghiễn: "Đại trận hộ sơn của Ngọc Hành Sơn là do tổ sư gia để lại! Sao
có thể dễ dàng cho ngươi!"
"A, hóa ra là vậy."
Tạ Lâm Nghiễn mặt đầy tiếc nuối lắc đầu: "Ta chỉ có thể giết vị tiểu cô nương xinh đẹp này giải buồn."
"Chậm đã!" Yến Đạo An sắc mặt âm trầm đến cơ hồ muốn nhỏ ra nước, nhưng hắn vẫn lên tiếng ngăn cản.
Quả nhiên Tạ Lâm Nghiễn thu tay lại: "Yến đạo hữu nghĩ thông suốt?"
Yến Đạo An híp mắt nhìn chằm chằm Tạ Lâm Nghiễn trong chốc lát, sau đó lấy
ra một cái truyền âm phù bóp nát, nói với đệ tử bên kia: "Đóng hộ sơn
đại trận, lấy cổ ngọc ở mắt trận đưa đến Thanh Vân Phong."
Đệ tử bên kia cũng không nhiều hỏi, chỉ đáp một cái "Vâng".
"Chưởng môn!"
Trưởng lão Chấp Sự đường Lục Hà Thiên cũng tới, tức giận nói: "Cổ ngọc là tổ
sư gia để lại! Sao ngươi có thể tùy ý đưa cho ma đầu kia!"
"Chẳng lẽ bắt ta nhìn nữ nhi của ta chết trong tay hắn sao?!" Yến Đạo An nghiến răng nghiến lợi nói.
Lúc Sở Nghiêu Nghiêu nghe Yến Đạo An nói đóng hộ sơn đại trận cũng hiểu
được một chút mục đích của Tạ Lâm Nghiễn, tuy rằng hộ sơn đại trận của
Ngọc Hành Sơn không cần ngọc trấn trận vẫn có thể vận hành, chẳng qua
không mượt như trước mà thôi, nhưng nếu tắt hộ sơn đại trận đi mà muốn
mở ra lại thì cần phí chút thời gian, ít nhất cũng phải bốn canh giờ,
cũng chính là tám tiếng.
Trong quá trình này, Tạ Lâm Nghiễn chỉ
cần nghiêm túc đối phó với mấy vị này trưởng lão này là được rồi, không
cần lo lắng hộ sơn đại trận cản lại.
Yến Đạo An hiển nhiên không hề nghĩ đến điểm này, theo hắn, Tạ Lâm Nghiễn để một tờ khôi lỗi đến
đây, kể cả khôi lỗi thật sự bị hủy, cũng không có uy hiếp nào với tính
mạng của Tạ Lâm Nghiễn.
Hắn không biết mục đích của Tạ Lâm Nghiễn là lấy được Ngưng Ngọc Thúy và cứu Sở Nghiêu Nghiêu, cho nên hao tâm
tổn trí chỉ để tắt hộ sơn đại trận vô cùng không có ý nghĩa.
Tốc độ ngự kiếm của kiếm tu thật nhanh, mới qua thời gian một chén trà đệ tử thủ trận đã đưa cổ ngọc đến Thanh Vân Phong.
Đó là một nam tu Trúc cơ hậu kỳ, hắn nhìn Tạ Lâm Nghiễn một chút, liền cung kính đưa cổ ngọc cho Yến Đạo An.
"Tạ ma đầu, ta lấy cổ ngọc đến rồi, ngươi mau thả người."
"Được thôi." Tạ Lâm Nghiễn vui vẻ đồng ý: "Ngươi đưa cổ ngọc cho Sở Nghiêu
Nghiêu, để nàng ấy đi về phía ta, đi đến giữa, ta liền thả lệnh thiên
kim."
Yến Đạo An do dự một chút, vẫn đưa cổ ngọc đặt trong tay của Sở Nghiêu Nghiêu.
Sở Nghiêu Nghiêu cảm giác tứ chi của mình không thuộc về chính mình, sức mạnh nào đó điều khiển nàng đưa tay nhận cổ ngọc.
Đó là một cái cổ ngọc màu vàng nhạt, nhỏ bằng tay, chạm vào tay có chút ấm áp. Còn không đợi Sở Nghiêu Nghiêu tinh tế cảm thụ, nàng chỉ thấy tay
cầm chủy thủ kia của nàng cũng tự chủ động vung lên, nàng thấy hoa mắt,
"Phụp" một tiếng, cả thanh chuỷ thủ sắc bén đâm vào bụng Yến Đạo An ngay chính giữa đan điền.
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người không kịp phản ứng, bao gồm Sở Nghiêu Nghiêu.
Yến Đạo An khống chế nàng đâm hắn?
Điều này sao có thể?!
Sở Nghiêu Nghiêu hoàn toàn bối rối, Yến Đạo An tựa hồ cũng không phản ứng
kịp, mất một lúc, hắn mới đầy khiếp sợ nhìn về phía Sở Nghiêu Nghiêu, vẻ mặt không thể tin nổi.
Như vậy xem ra, tình huống hiện tại là do Tạ Lâm Nghiễn thiết kế ra.
Sau đó, Sở Nghiêu Nghiêu liền cảm giác tay cầm chủy thủ của mình bị khống
chế mà cắt mạnh một nhát, rạch bụng Yến Đạo An ra, máu lập tức phun ra
ngoài, toàn bộ cánh tay của Sở Nghiêu Nghiêu đều bị máu làm ướt, không
khí tràn ngập mùi máu tươi.
Chủy thủ thuận thế rút ra, lượng máu lớn cùng thịt nát cùng tuôn ra ngoài, mũi thanh chủy thủ đâm vào đan
điền của Yến Đạo An một đường dài cỡ bàn tay trẻ con.
Một đao
kia vô cùng chuẩn xác, vậy mà trực tiếp đâm xuyên Yến Đạo An Nguyên anh
kỳ, không biết có phải vì sự tình xảy ra quá đột ngột hay không, Yến Đạo An thậm chí không kịp dùng hào quang hộ thân, một tu sĩ Nguyên Anh hậu
kỳ toàn năng, vậy mà chết trong tay một tiểu tu sĩ mới Trúc cơ.
Một viên hoàn nhỏ màu xanh biếc dính đầy máu tươi văng ra từ trong đan điền rách nát, Yến Đạo An ngã rầm xuống đất.
Một khắc cuối cùng trước khi hắn chết, hắn nghe được Tạ Lâm Nghiễn cười đến thoải mái: "Yến đạo hữu, ta đã nói thủ đoạn của ngươi vụng về, cũng
không phải nói việc ngươi uy hiếp ta, mà là việc ngươi sử dụng khống
linh thuật quá vụng về...
Yến đạo hữu có lẽ không biết khống
linh thuật vốn là là một nhánh của khôi lỗi thuật, trước mặt Tạ mỗ dùng
khống linh thuật đúng là múa rìu qua mắt thợ."
Lúc này sắc mặt
Sở Nghiêu Nghiêu tái nhợt, theo máu tươi phun ra, mỗi tấc trên người
nàng đều đau đớn, cảm giác bị người khác điều khiển chậm rãi biến mất,
nàng dường như có thể tự do hành động, nhưng nàng không nhúc nhích nổi,
nàng cảm thấy rất ghê tởm, ngay ở một giây trước, nàng tự tay giết
người.
Loại cảm giác nóng ướt dính nhớp kia tựa hồ còn ở trên da nàng, mùi máu tươi cơ hồ bao vây nàng, ép cho nàng không thở nổi, trái
tim không kìm được nhảy lên.
Nàng chưa từng giết người, cũng
không nghĩ tới mình sẽ giết người, trên tay nàng dính máu tươi, máu đã
nguội, dính dính trên tay nàng, thậm chí ngay cả tay áo cũng bị máu thấm ướt.
Bốn phía tựa hồ lâm vào hỗn loạn, Sở Nghiêu Nghiêu nghe được có người kinh hô, có người tức giận mắng chửi.
Sở Nghiêu Nghiêu có chút choáng váng, có lẽ do thiếu dưỡng khí tạo thành, nàng hé môi nhẹ nhàng thở hổn hển.
Lúc nàng nhận ra mình cần phải phản ứng thì cổ tay nàng bị giật mạnh, Tạ
Lâm Nghiễn không biết khi nào tới đây kéo nàng sang bên cạnh, cơ hồ là
cùng lúc đó, một đạo kiếm quang sắc bén chém ngay chỗ nàng vừa mới đứng.
"Không muốn sống nữa sao!"
Tiếng của Tạ Lâm Nghiễn vang lên bên tai, hắn lần đầu dùng giọng điệu nghiêm nghị như vậy trách cứ nàng.