Anh Chiêu không nghĩ tới Văn Nhân Minh vậy mà lại chủ động nhắc đến « Thanh Nguyên Quyết », nhíu mày nhìn hai người.
Quả nhiên, Nam Tranh đã không kìm nén nổi, vội vàng hỏi Văn Nhân Minh.
" Hiền chất nói không sai, chúng ta đều là người một nhà nếu cần hỗ trợ
ngươi cứ việc nói ra. Có bất kỳ khó khăn nào ta nhất định đều sẽ giúp đỡ hết sức."
Văn Nhân Minh nghe được Nam Tranh nói như thế, trên mặt lập tức lộ ra cảm kích, mấp máy môi.
" Không dối gạt Các chủ, mặc dù « Thanh Nguyên Quyết » được Văn Nhân gia
đời đời truyền lại, nhưng lại không phải là trong tay người trong
gia tộc, mà bị giấu ở bên trong một bí cảnh. Chỉ có huyết mạch người Văn Nhân gia mới có thể nhận được chỉ dẫn để tìm tới chỗ ẩn giấu « Thanh
Nguyên Quyết ».
Nhưng bên trong bí cảnh thập phần nguy hiểm. Cho
nên nhiều năm như vậy Văn Nhân gia đều không thể chân chính đến chỗ sâu
trong bí cảnh lấy « Thanh Nguyên Quyết ». Đây cũng là vì sao nhiều năm
trôi qua Thanh Lưu Tông vẫn luôn là tiểu môn phái bình thường. Những
điều hậu nhân biết về bí tịch cũng chỉ là được các đời truyền lại mà
thôi."
Nói đến chỗ này, Văn Nhân Minh thở dài, trên mặt xuất hiện một tia ảo não.
" Các chủ ngài cũng nhìn thấy, ta trời sinh có tật, không thể thấy vật.
Mặc dù được gia phụ ưu ái, đem chức vụ Tông chủ Thanh Lưu Tông truyền
lại cho ta, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Thanh Lưu Tông bị hủy hoại
trên tay mình. Nhưng nếu có thể đem về « Thanh Nguyên Quyết », tuyên
truyền rạng rỡ, nhất định có thể chấn hưng Thanh Lưu Tông, để Thanh Lưu
Tông có chỗ đứng vững chắc tại Tu Chân Giới."
Nam Tranh nghe được tới đây càng thêm kích động, nhìn Văn Nhân Minh rõ ràng một mặt phấn
khởi. Lại còn phải cố gắng để ngữ khí bình tĩnh, giả vờ như không biết
nói ra:
" Hử? Không nghĩ tới Thanh Lưu Tông còn có bí mật này,
nếu lấy được bí tịch « Thanh Nguyên Quyết », ta tin tưởng Thanh Lưu Tông nhất định sẽ trở thành đệ nhất tông môn tại Tu Chân Giới."
Văn Nhân Minh nghe được lời Nam Tranh, lộ ra vẻ mặt chua sót mà lắc đầu.
" Nhưng bây giờ tu vi đệ tử Thanh Lưu Tông đều quá mức thấp kém, không
chịu nổi chức trách lớn. Cho nên tại hạ hi vọng Các chủ có thể khẳng
khái giúp đỡ, chọn lựa vài đệ tử Phiêu Miểu Các cùng ta tiến vào bí
cảnh. Mặc dù bí tịch là bí mật của Văn Nhân gia không thể cho bên ngoài
biết. Nhưng bên trong bí cảnh cũng có không ít thiên tài địa bảo, Các
chủ nếu có hứng thú, cũng có thể cầm đi. Nếu là thật có thể lấy về «
Thanh Nguyên Quyết », toàn bộ Thanh Lưu Tông đều sẽ ghi nhớ ơn tình
này."
Nghe đến đó, Nam Tranh chỉ cảm thấy đây là kiếm lời mà không lỗ vốn. Không chút do dự đáp ứng, vui vẻ nói:
"Văn Nhân hiền chất, ngươi yên tâm, Phiêu Miểu Các tuyệt đối hết sức giúp
đỡ! Bất quá, như lời ngươi nói bí cảnh dù sao cũng nguy hiểm trùng điệp, cho chúng ta một chút thời gian chuẩn bị. Ba ngày sau lập tức lên
đường, thế nào?"
Văn Nhân Minh gật gật đầu cảm kích.
" Rất tốt, vậy làm phiền Các chủ!"
Nam Tranh cảm thấy đây quả thực là cái niềm vui ngoài ý muốn, không nghĩ
tới tên ngu này vậy mà chủ động đem « Thanh Nguyên Quyết » đưa đến
trong tay mình.
Cùng đối phương quyết định tốt ngày xuất phát,
Nam Tranh liền không kịp chờ đợi mà rời khỏi, sốt ruột đi bố trí phía
dưới chuẩn bị tốt để tiến vào bí cảnh.
Anh Chiêu nhìn thấy Nam
Tranh hứng thú bừng bừng mà rời đi, có chút nhíu mày nhìn về phía Văn
Nhân Minh. Văn Nhân Minh cảm nhân được ánh mắt Anh Chiêu, quay đầu, mỉm
cười hỏi cậu.
" Vân Bình, sao đệ vẫn luôn nhìn chằm chằm ta vậy?"
Anh Chiêu nhớ rõ lúc mới tiến vào đây, được Tiểu Bạch nhắc nhở Văn Nhân
Minh mở ra thần thức, hẳn đã biết được cậu cùng Tiêu Liệt nói những lời
gì, tự nhiên cũng phải biết suy tính của Nam Tranh.
Hắn chủ động
nhắc tới « Thanh Nguyên Quyết » tuyệt đối có mưu kế riêng, cậu vẫn là
nên yên lặng dõi theo. Tiến đến đến tai Văn Nhân Minh, nói nhỏ:
" Không có gì, chỉ là, Văn Nhân đừng quá tin tưởng tên Nam Tranh này."
Văn Nhân Minh không nghĩ tới Anh Chiêu sẽ nói thế, sửng sốt một chút. Vân
Bình vậy mà gọi thẳng tên sư phụ, còn nhắc nhở hắn không nên quá tin
tưởng người này. Có lẽ quan hệ của cậu với lão cũng không tốt đẹp như
bên ngoài đồn đại.
Văn Nhân Minh khóe miệng mỉm cười nhẹ, sau đó ý cười chậm rãi mở rộng. Hắn nắm chặt tay Anh Chiêu, cũng không nói
lời nào, chỉ bóp nhẹ lòng bàn tay của cậu.
Anh Chiêu biết đây là
nụ cười thật lòng của Văn Nhân Minh, cũng là lần đầu tiên cậu chân chính nhìn thấy hắn cười từ khi tiến vào tiểu thế giới. Anh Chiêu trong lòng
khẽ động, nhịn không được tiến tới gần mặt Văn Nhân Minh hôn chụt một
cái.
Nhìn thấy ý cười trên mặt hắn càng tăng lên, Anh Chiêu cũng cong cong mặt mày. Nghĩ thầm vô luận đối phương muốn làm cái gì, mình ở một bên nhìn xem là được rồi cũng không còn lo lắng nữa, hai người cứ
tay trong tay như vậy mà rời khỏi hoa viên.
Ba ngày rất nhanh
liền đi qua, kỳ thật Anh Chiêu cũng không nghĩ tới Nam Tranh lại vội vã như vậy. Muốn tiến vào một bí cảnh nguy hiểm trùng điệp thời gian chuẩn bị chỉ có 3 ngày chắc chắn là không đủ.
Nhưng Nam Tranh cấp thiết muốn có được « Thanh Nguyên Quyết », lại coi thường lời nhắc nhở nguy hiểm của Văn Nhân Minh.
Không biết Nam Tranh cho Tiêu Liệt ăn bảo bối gì mà có thể khiến gã vào ban
đêm hôm đó tỉnh dậy. Tu vi của đối phương không chỉ không có lui bước,
mà còn nhảy lên đến Kim Đan hậu kỳ.
Tất nhiên là Tiêu Liệt không
nhớ rõ đêm hôm đó xảy ra chuyện gì. Hắn tỉnh lại biết được bản thân sẽ
tiến vào bí cảnh lấy Thanh Nguyên Quyết kích động không thèm quan tâm
tại sao bản thân lại bị thương.
Mấy ngày nay Nam Chủ đều gấp gáp
chuẩn bị tiến vào bí cảnh, nên không có thời gian đến làm phiền Anh
Chiêu, khiến Anh Chiêu trong lòng có chút vui vẻ.
Nhìn toàn bộ Phiêu Miểu Các bị huy động, Anh Chiêu cong cong khóe miệng, ánh mắt châm chọc lóe lên một cái rồi biến mất.
Mặc dù không biết Văn Nhân Minh muốn làm cái gì, nhưng chỉ cần là đối
phương quyết định, mình liền sẽ làm theo. Dù sao có cậu ở đây, nhất định sẽ không để kẻ nào tổn thương đến hắn.
Buổi đêm trước khi tiến
vào bí cảnh, Nam Tranh còn lặng lẽ gọi Anh Chiêu vào bên trong phòng
lão. Nhìn thấy Tiêu Liệt cũng đã sớm ở trong phòng, Anh Chiêu nhíu mày.
Nam Tranh một mặt từ ái đối với cậu cười cười.
" Vân Bình, lần
này tiến vào bí cảnh đối với chúng ta hết sức quan trọng. Vi sư cần ở
bên ngoài thay các con trấn thủ, phòng trường hợp bên trong bí cảnh phát sinh chuyện không hay. Lần này, con cùng sư huynh của con dẫn đội, nhất định phải cẩn thận. Con gần đây biểu hiện rất tốt, tiếp cận Văn Nhân
Minh, lấy được tín nhiệm của hắn, hắn mới có thể đem « Thanh Nguyên
Quyết » nói ra như vậy."
Nam Tranh vừa nói, còn một bên vươn tay
vỗ vỗ bả vai Anh Chiêu. Nhìn gương mặt thanh lệ xinh đẹp ngay trước mặt, Nam Tranh ý cười nơi đáy mắt càng tăng lên.
Trong lòng suy nghĩ « Thanh Nguyên Quyết » sắp tới tay, đợi đến đạt được bí tịch này, Anh Vân Bình cũng mất đi giá trị lợi dụng. Không uổng phí mình nuôi hắn nhiều
năm như vậy, đến lúc đó còn không phải tùy ý mình xử trí sao.
Anh Chiêu cảm nhận được ác của ý Nam Tranh, rủ xuống tầm mắt, làm bộ đảng ngoan ngoãn thuận theo.
Nam Tranh nhìn dáng vẻ nhu thuận của cậu trong lòng mười phần hài lòng. Một bên giả vờ giả vịt nói cới Tiêu Liệt.
" Liệt Nhi, con lúc ở trong bí cảnh nhất định phải chiếu cố thật tốt Vân Bình, sư phó ngóng trông các con sớm ngày trở về."
Quay đầu, ngữ khí Nam Tranh liền thay đổi.
" Có điều lúc ở trong bí cảnh, đến khi lấy được « Thanh Nguyên Quyết ».
Tên Văn Nhân Minh kia phải xử trí thế nào các con cũng hiểu đi.". ngôn tình sủng
Dứt lời, Tiêu Liệt liền gật đầu, ôm quyền nói ra:
"Sư phó ngài yên tâm, đồ nhi hiểu rõ. Bên trong bí cảnh dù sao cũng nguy
hiểm trùng điệp, có chuyện gì xảy ra trong đó không ai biết trước được.
Mà Vân Bình là Phu nhân tông chủ Thanh Lưu Tông đến lúc đó tiếp quản
toàn bộ Thanh Lưu Tông cũng là chuyện đương nhiên."
Dứt lời, Nam Tranh cùng Tiêu Liệt trên mặt đều lộ ra nụ cười ác liệt. Anh Chiêu phụ
họa nhẹ gật đầu, không để ý những lời nói giả nhân giả nghĩa cùng quan
tâm lo lắng của lão.
Đợi đến lúc rời khỏi phòng, cùng Tiêu Liệt
sau khi tách ra. Bộ dáng ngoan ngoãn của Anh Chiêu liền biến mất ánh mắt cũng trở nên lạnh băng.
Khóe miệng cậu cong lên, nhìn lên bầu trời đã chuyển tối.
" Sư huynh nói không sai, bên trong bí cảnh xác thực nguy hiểm trùng
điệp. Cho nên, đến lúc đó Phiêu Miểu Các thật sự xảy ra vấn đề gì, cũng
là chuyện hợp tình hợp lý."