Đưa Cho Lão Đại Tàn Tật Ấm Áp

Chương 40: Anh trai tàn tật của nam chủ 2


trướctiếp

Anh nhìn nghiêm túc trong mắt Anh Chiêu, nuốt xuống tất cả những lời muốn phủ nhận. Môi Lâm Nghị Đình run lên, nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi, giống như đang dùng hết sức lực của đời này nói với Anh Chiêu:

"Nếu như, nếu như hai chân anh không bị tàn phế, nếu như anh là một người khoẻ mạnh, trẻ tuổi, hoàn chỉnh, có thể một mực ở bên chăm sóc em. Tiểu Chu, anh nhất định sẽ không nhường em cho bất kỳ kẻ nào! Cho dù em không muốn, anh cũng sẽ cưỡng ép em ở bên anh, vĩnh viễn giam cầm em cạnh anh. Bởi vì anh biết, anh có thể đem lại hạnh phúc cho em. Bởi vì anh biết, trên thế giới này không có ai yêu em hơn anh!"

Sau khi Lâm Nghị Đình nói xong những lời này, cả người ngã xuống giường. Anh nhắm hai mắt lại, không nói thêm bất kỳ lời nào nữa. Nhìn bộ dáng anh đau khổ tuyệt vọng, hai mắt Anh Chiêu đỏ lên.

Cậu tuy biết nam nhân nhất định yêu cậu. Nhưng đối mặt với những lời thâm tình như thế của anh, sao có thể không động lòng.

Anh Chiêu ôm cổ Lâm Nghị Đình, nhẹ nhàng hôn lên trán anh. Trong mắt chứa đầy tia sáng ấm áp, mỉm cười nói: "Anh Nghị Đình, anh có biết tại sao em nhất định phải rời khỏi đây để đến Y quốc học tập không?"

Lâm Nghị Đình gật đầu không chút do dự khi nghe Anh Chiêu hỏi, "Anh biết, là bởi vì lĩnh vực nghiên cứu máy móc vẫn luôn là ước mơ của em."

Ai ngờ Anh Chiêu lại lắc đầu, nói với anh: "Không chỉ như vậy, bởi vì em muốn nghiên cứu sinh vật cùng máy móc dung hợp. Chỉ có học viện Hào Tư ở Y quốc mới có thể làm nghiên cứu sâu hơn. Em làm việc cả ngày lẫn đêm chỉ vì muốn nghiên cứu ra một bộ phận giả cơ học không thể gây ra phản ứng bài xích với cơ thể con người, thậm chí kết nối trực tiếp với các tế bào thần kinh ”

Nghe những lời Anh Chiêu nói, Lâm Nghị Đình khiếp sợ mở lớn hai mắt, anh thế nào cũng không nghĩ tới Anh Chiêu đến Y quốc là vì mình.

Ngay sau đó, Anh Chiêu còn nói một tin chấn động hơn. Cậu nhìn Lâm Nghị Đình, đôi mắt hạnh phúc ngấn nước, mỉm cười:

"Anh Nghị Đình, em thành công rồi. Hôm qua em đã tiến hành thử nghiệm cuối cùng, chứng minh được nó không gây bài xích với con người. Còn có, em ở Y quốc biết rất nhiều thiên tài trong giới y học, chúng ta có thể từ từ điều trị những độc tố tích tụ trong cơ thể do anh uống thuốc trước đây, đem chúng bài xuất ra ngoài, cơ thể anh nhất định sẽ ngày càng tốt hơn."

Anh Chiêu vừa khóc vừa nói, hít một hơi, nghiêm túc đối mặt với Lâm Nghị Đình.

"Còn tuổi tác, anh Nghị Đình có từng nghĩ tới, mặc dù anh lớn hơn em mười một tuổi, nhưng người em yêu chính là anh. Nếu anh muốn từ bỏ em, để em ở bên một người trẻ tuổi khác, nhưng em cùng một người mình không yêu ở bên nhau, sẽ không bao giờ có được hạnh phúc mà mình mong muốn không."

Nghe đến đây, Lâm Nghị Đình không nhịn được vươn tay, run rẩy lau đi những giọt nước mắt cho Anh Chiêu, nhẹ nhàng nói:

“Cho nên, đều là vì anh? Em vất vả nghiên cứu, thử nghiệm, thế nhưng tất cả là vì anh."

Anh Chiêu gật đầu, dùng gương mặt cọ cọ lòng bàn tay Lâm Nghị Đình. Cậu nhắm mắt, hít một hơi sâu, giọng điệu buồn bã nói:

"Nếu anh Nghị Đình thực sự không muốn ở bên em, vậy cũng để em làm trị liệu cho anh đi. Em muốn anh một lần nữa đứng lên, muốn thân thể anh khoẻ mạnh. Bởi vì trên thế giới này, anh là người quan trọng nhất của em. Sau khi trị liệu kết thúc, em sẽ rời khỏi đây, trở lại Y quốc tiếp tục nghiên cứu, sau này cũng sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."

Anh Chiêu nói xong liền rũ mắt xuống, quay đầu sang một bên. Mũi cậu đỏ bừng, trong mắt còn ngậm đầy nước. Nhìn bộ dáng đau khổ nhưng vẫn phải kìm nén của cậu, Lâm Nghị Đình tràn ngập đau lòng.

Đặc biệt là lúc Anh Chiêu nói sẽ rời khỏi đây, nói vĩnh viễn không gặp lại anh nữa, làm Lâm Nghị Đình hoàn toàn hoảng sợ. Anh ngồi thẳng dậy, ôm Anh Chiêu vào lòng, vội vàng nói:

“Không được! Em không được đi đâu hết. Em đã nói lời này rồi, anh sao có thể buông tay em. Dù sau này em có hối hận, anh cũng sẽ không buông tha em, em là của anh!"

Anh Chiêu vùi đầu sâu trong ngực Lâm Nghị Đình, nghe đối phương nói, khoé miệng khẽ cong lên. Quả nhiên bán thảm giả bộ đáng thương trước mặt nam nhân nhà mình là cách tốt nhất.

Lần nữa ngẩng đầu, Anh Chiêu vẫn làm một bộ dáng ủy khuất, mím môi nói với Lâm Nghị Đình: "Nhưng trước đây anh từ chối em rất nhiều lần...."

Lâm Nghị Đình nhìn Anh Chiêu, vội vàng dỗ dành nói: “Tiểu Chu, bé cưng. Em đừng buồn, tất cả là lỗi của anh, tha thứ cho anh được không?"

(*宝贝儿: bảo bối, cục cưng, bé cưng)


trướctiếp