Anh Chiêu nhẹ nhàng nói với Lâm Nghị Đình: "Anh Nghị Đình, anh đừng nói
gì hết. Hôm qua anh đã hứa với em là sẽ cùng em tập hôn, không phải anh
quên rồi chứ? Bây giờ em chỉ muốn hôn anh thôi"
Nói xong, Anh
Chiêu lại hôn anh. Lâm Nghị Đình nhìn khuôn mặt kề sát, nhìn hàng mi run rẩy của đối phương, cuối cùng nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn.
Cứ coi như đây là giấc mơ đi. Cho dù nó có sai trái, hiện tại anh cũng chỉ muốn buông thả.
Ảo giác cũng được, hiện thực cũng được, anh nguyện ý đi vào.
Hai người cứ như vậy hôn nhau, mà sau khi Lâm Nghị Đình chủ động, Anh Chiêu rõ ràng gặp bất lợi.
Dáng người Lâm Nghị Đình so với Anh Chiêu cường tráng hơn nhiều, lúc này anh hoàn toàn ôm lấy Anh Chiêu, nhìn như Anh Chiêu đang rúc vào lòng anh
vậy.
Qua lúc lâu Lâm Nghị Đình vẫn hôn Anh Chiêu say đắm, một chút ý định dừng lại cũng không có.
Mà Anh Chiêu làm sao địch lại nổi Lâm Nghị Đình chứ, cậu muốn ngẩng đầu
hít thở. Mà lúc cậu ngẩng lên, môi vẫn còn đang bị Lâm Nghị Đình hút
lấy, một tiếng "bặc" phát ra.
Âm thanh này làm Lâm Nghị Đình cùng Anh Chiêu giật mình.
"Haha" Anh Chiêu nhịn không được cười ra tiếng, bả vai run rẩy hết lên làm Lâm Nghị Đình xấu hổ đỏ cả mặt.
Chờ đến khi cậu cười đủ rồi, ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt vẫn còn mang
theo ý cười nói: "Xem ra anh Nghị Đình rất tận tâm chỉ bảo nha, hôn em
có thích không?"
Lâm Nghị Đình nhìn xuống đôi môi sưng đỏ bóng
bẩy của cậu, nuốt nước miếng. Anh muốn phủ nhận, nhưng cuối cùng cũng
không nói gì.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lâm Nghị Đình, Anh Chiêu có chút xấu xa không muốn buông tha anh. Cậu giả vờ bình tĩnh hỏi anh:
"Anh Nghị Đình ơi, hay là, chúng mình cứ thế này mà ở bên nhau đi."
Một lúc lâu sau Lâm Nghị Đình vẫn không có phản ứng gì, cậu tiếp tục nói:
"Anh xem, không phải anh cũng thích hôn em sao? Anh Nghị Đình, chúng ta
hẹn hò nhé, được không anh?"
Lâm Nghị Đình lúc này mới phản ứng lại, Anh Chiêu vậy mà muốn cùng anh ở bên nhau.
Anh cảm thấy trong lòng rối bời, không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp từ chối
cậu: "Tiểu Chu, đừng làm loạn nữa, em biết điều này là không có khả năng mà. Em vẫn còn nhỏ, không nên đùa giỡn như vậy "
"Không có khả năng sao?" Anh Chiêu lắng nghe những lời anh nói, đôi mắt trở nên sâu thẳm*.
Nhìn Anh Chiêu như vậy, anh không khỏi rùng mình một cái. Cố gắng vắt óc suy nghĩ xem nên nói gì để xoa dịu bầu không khí khó xử.
Đúng lúc
này, điện thoại Anh Chiêu bỗng dưng vang lên. Anh Chiêu cầm điện thoại,
nhìn tên người gọi đến ánh mắt hơi động, ở trước mặt Lâm Nghị Đình giả
vờ cười nói với bên kia.
Giọng điệu thân thiết trả lời: "Tiểu Trạch, anh gọi em có việc gì không?"
Lâm Trạch có chút bối rối khi nghe Anh Chiêu xưng hô với mình, bởi vì cậu
toàn trực tiếp gọi hắn bằng tên, chưa từng gọi hắn một cách thân mật như thế.
Nhưng mà hắn cũng nhanh chóng khôi phục lại như bình
thường, lớn tiếng oán giận Anh Chiêu: "Tiểu Chu, em thật không có nghĩa
khí. Về nước mà không thèm nói với anh tiếng nào. Mau nói, giờ em đang ở đâu? Anh lập tức tới tìm em."
Anh Chiêu hiện tại vẫn còn ngồi
bên Lâm Nghị Đình, mà giọng nói Lâm Trạch lại rất to, làm Lâm Nghị Đình
nghe rõ ràng ai gọi điện thoại tới.
Anh Chiêu tất nhiên biết rõ
điểm này, nghe Lâm Trạch hỏi, ánh mắt khẽ nhìn qua Lâm Nghị Đình, cười
nhạt trả lời: "Em nha, đương nhiên là ở chỗ anh trai anh rồi. Làm sao,
em trở về mà anh cũng không biết sao?"
Nghe Anh Chiêu nói đang ở nhà cũ Lâm gia, sửng sốt một chút, nhưng việc này cũng nằm trong dự liệu của hắn. Watt.pad cakhothit
Bất đắc dĩ cười khổ với Anh Chiêu, "Anh đã dọn ra ngoài nhà cũ Lâm gia, em
cũng không nói cho anh biết, làm sao mà anh biết được đây."
Anh
Chiêu cũng đoán được như vậy, cậu không chút áy náy nới với Lâm Trạch:
"Ồ, vậy sao? Em nghĩ chỉ cần nói cho anh trai anh biết thì anh cũng sẽ
biết thôi. Em thấy trời cũng tối rồi, anh đừng tới tìm em làm gì, hôm
nào chúng ta tụ tập sau đi."
Lâm Trạch ngay lập tức nói: "Không
cần ngày khác, ngày mai có được không. Giáo sư Anh đây chẳng lẽ còn
không cho tôi chút mặt mũi này?"
Nghe những lời Lâm Trạch nói,
Anh Chiêu mỉm cười, dù sao cậu với hắn cũng lớn lên từ bé với nhau, có
quan hệ thân thiết giữa những người bạn.
Anh Chiêu biết Lâm Trạch thật tâm coi cậu là bạn bè, cũng đồng ý với hắn.
"Tất nhiên là được. Cho dù anh không phải Tổng giám đốc Công ty Khoa học kỹ
thuật, lấy giao tình của anh với Anh gia, cùng thân phận nhị thiếu gia
Lâm gia. Em cũng phải cho anh mặt mũi, vậy buổi tối mai chúng ta gặp
nhau đi."
Lâm Trạch không để ý Anh Chiêu trêu chọc, nghe cậu đồng ý mới vừa lòng cúp điện thoại.
Lâm Nghị Đình ở bên cạnh nghe thấy Anh Chiêu cùng Lâm Trạch ngài mai gặp
nhau, trái tim thắt lại. Là anh cố ý không nói cho Lâm Trạch biết chuyện Anh Chiêu về nước, nhưng không ngờ tin tức của hắn lại nhanh như vậy.
Tuổi Lâm Trạch xấp xỉ Anh Chiêu, mấy năm nay cũng rất có tiền đồ. Cho dù là
nhị thiếu gia Lâm gia, nhưng hắn không sử dụng tài sản của gia tộc, mà
dựa vào năng lực bản thân thành lập một Công ty Khoa học kỹ thuật nhỏ.
Mặc dù điều này không là gì trong mắt Lâm Nghị Đình, nhưng so sánh với
những người trẻ tuổi khác, Lâm Trạch phấn đấu rất mạnh mẽ.
Từ
nhỏ quan hệ Lâm Trạch cùng Anh Chiêu đã rất tốt, lần này còn gặp lại
nhau. Không hiểu sao trong lòng Lâm Nghị Đình dâng lên một cảm giác căng thẳng không nói nên lời.
Nhưng anh lại không có cách nào ngăn
cản hai người gặp mặt, trong lòng vô thức bực bội. Nhìn Anh Chiêu đã tắt điện thoại, Lâm Nghị Đình muốn nói cái gì đó.
Anh Chiêu đột
nhiên đứng dậy, cười với anh nói: "Anh Nghị Đình, trời cũng khuya rồi,
anh về phòng nghỉ ngơi sớm đi. Em phải đi ngủ sớm, dù sao ngày mai em
cũng còn rất nhiều công việc nghiên cứu phải làm ở trường."
Nói xong cũng không để ý Lâm Nghị Đình nữa, tự mình mình đi đến mép giường, cầm quyển sách trên tủ đầu giường, tùy ý lật xem.
Nhìn Anh Chiêu đột nhiên trở nên lãnh đạm, trong lòng hơi kinh ngạc, nhưng anh chỉ có thể im lặng rời khỏi phòng.
Lúc hắn đi tới cửa phòng liền nghe được Anh Chiêu nói với mình:
"Đúng rồi anh Nghị Đình, buổi sáng ngày mai em phải đến học viện Thánh Lâm từ sớm, sẽ không ăn sáng ở đây đâu. Bữa sáng không cần chuẩn bị cho em, em sẽ ăn ở trong trường."
Lâm Nghị Đình nghe Anh Chiêu nói, có chút không đồng ý nhíu mày, nghiêm túc nói:
"Bữa sáng ở trường sao có thể bổ dưỡng? Anh sẽ cho người chuẩn bị bữa sáng sớm hơn, em đem tới trường ăn có được không?"
Anh Chiêu hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Nghị Đình một lúc, cuối cùng
cũng gật đầu đồng ý. Lâm Nghị Đình lại dặn dò Anh Chiêu vài câu, kêu cậu nghỉ ngơi sớm đi rồi mới rời phòng.
Sau khi Lâm Nghị Đình rời
khỏi phòng, Anh Chiêu cũng không lập tức đi ngủ. Cậu trầm mặc đi tới bàn ăn kia ngồi xuống, ôm lấy bả vai mình, nhìn đồ ăn vẫn chưa ăn xong,
trong mắt hiện rõ sự mất mát.
Cậu cầm ly rượu Lâm Nghị Đình lên, lắc nhẹ hai lần, sau đó ở ngay vị trí vừa rồi anh uống nhẹ nhấp một
ngụm, như thể cậu đang thưởng thức dư vị của người đàn ông ấy.
Nghĩ đến hôm nay, lời tỏ tình như thật như giả của mình bị từ chối. Anh
Chiêu trong lòng thở dài, dù biết trước kết quả sẽ như vậy, nhưng vẫn
không nhịn được tủi thân cùng phẫn uất.
Đặc biệt là Lâm Nghị
Đình không hề nghĩ ngợi liền nói mình với anh ở bên nhau là không có khả năng, khiến Anh Chiêu kích động đến mức thiếu chút nữa đã cưỡng bức nam nhân ngay tại chỗ rồi.
Cậu không thể không thừa nhận, lúc Lâm Trạch gọi điện thoại tới, cậu bởi vì Lâm Nghị Đình trước đó từ chối, cho nên mới thể hiện thân thiết, nhưng
cũng chỉ có vậy mà thôi.
Bất quá ngày mai Anh Chiêu cũng tính
toán đi gặp Lâm Trạch một lần, không nói đến việc hai người là bạn bè
nhiều năm không gặp. Anh Chiêu hiện tại muốn tìm hiểu xem Lâm Trạch với
vai chính thụ quan hệ ra sao rồi.
Tuy rằng nguyện vọng của
Nguyên chủ không có trả thù Mạnh Giai Kỳ, nhưng Anh Chiêu rất thích vả
mặt loại người cặn bã có sở thích đổ hết mọi sai lầm lên đầu người khác.
Tiểu Bạch trong thức hải không khỏi run lên khi nhìn tia lạnh
lẽo trong mắt Anh Chiêu, nhớ tới Bạch Thuỵ từng kể cho mình nghe việc
Anh Chiêu đánh tơi bời Thần Điểu vì tội ăn thịt người.
Các vị
Thần cùng Thượng cổ thần thú có nhiều năng lực khác nhau, vì vậy thứ
hạng sức mạnh vẫn chưa quyết định được. Nhưng bất kể thế nào, Anh Chiêu
chắc chắn là một trong mười con thần thú mạnh nhất.
Thực lực Anh Chiêu có thể tưởng tượng ra được, làm sao có thể là người dễ đối phó.
Nhớ năm đó Anh Chiêu ở Thiên giới trông giữ Sổ Bách Hung Thú, nếu không
đáng sợ hơn bọn chúng gấp mười gấp trăm lần thì làm sao có thể khiến
chúng phải cúi đầu.
Thế giới trước Anh Chiêu trong lòng vẫn còn
thấy có lỗi với Chu Tước, mà Văn Nhân Minh cùng cậu là đạo lữ định ra từ bé. Cho nên, Anh Chiêu cũng không cảm nhận được Văn Nhân Minh có kháng
cự gì với cậu. Nhưng tới thế giới này, quan hệ Anh Chiêu cùng Lâm Nghị
Đình lại có điểm khác biệt.
Lâm Nghị Đình năm lần bảy lượt chống
cự cậu, khiến Anh Chiêu có phần không chấp nhận được, bản chất cường thế của Anh Chiêu đã lộ ra một chút rồi.
Nghĩ đến đây, Tiểu Bạch ở
trong lòng thở dài, có chút lo lắng cho Lâm Nghị Đình ở thế giới này.
Chỉ hy vọng đối phương không lại chọc giận Anh Chiêu thì tốt rồi.
Buổi tối ngày hôm sau, Anh Chiêu đúng hẹn đến địa điểm định ra với Lâm
Trạch. Lâm Trạch biết Anh Chiêu thích yên tĩnh, cho nên cố ý vì cậu sắp
xếp một nhà hàng tư nhân nổi tiếng.
Nơi này ngày thường có rất ít người lạ lui tới, phải có người quen giới thiệu mới có thể tới đây dùng bữa. Khiến rất nhiều người thích nơi này, thái độ phục vụ tốt lại còn
an toàn.
Tất nhiên không chỉ có mình Lâm Trach đến, còn có một
ít bạn chơi thuở nhỏ của họ. Anh Chiêu cũng bắt gặp một gương mặt không
ngờ tới, vai chính thụ thế giới này, Mạnh Giai Kỳ.
Anh Chiêu bình tĩnh ngồi xuống, cũng không tò mò hỏi đối phương là ai.
Sau khi Mạnh Giai Kỳ nhìn thấy Anh Chiêu, gã vô cùng nhiệt tình, nhưng
trong mắt vẫn có một chút căm hận cùng ghen tị không thể giấu được.
Lười cùng Mạnh Giai Kỳ lá mặt lá trái, Anh Chiêu chỉ lịch sự gật đầu với gã
rồi cùng những người xung quanh câu được câu không tán gẫu.
________
Tác giả có lời muốn nói: Bởi vì Tấn Giang trừu, tác giả hậu trường bình
luận khu bị đồ bản không thể không tay động xóa bỏ không ít bình luận,
nhưng trừu quá lợi hại tác giả tay động thao tác sau có lầm xóa, vẫn là
thực cảm tạ các bạn nhỏ nhắn lại nga
Cảnh báo spoiler: Các vấn đề của tiểu công đều sẽ được giải quyết, tiểu Chiêu nhất định cùng tiểu
công ngọt ngào đến bạch đầu giai lão ~