Kịch Bản Trọng Sinh Của Ảnh Đế

Chương 7: Gậy ông đập lưng ông (Trò đùa phản hệ)


trướctiếp

Bên trong hộp cơm có hai con gián! Tuy rằng đã chết, nhưng cậu vẫn không nhịn được cảm giác ghê tởm.

Gắng bình ổn cảm xúc trong chốc lát, Trình Gia Mục như không để ý mà nhìn lướt qua ánh mắt sáng quắc, vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu của Lý An Yến và trợ lý, đối phương vội vàng thu hồi ánh mắt.

‘Trò đùa dai’ này tới thật đúng lúc, mấy ngày nay đạo diễn Cao vẫn luôn cảm thấy tiến độ có chút đuối. Nếu lúc này mà mình vì tiêu chảy làm chậm trễ lịch quay, thậm chí phải dời tới ngày mai hoặc ngày kia, hoặc là bị ngộ độc thức ăn khiến thương tổn lớn hơn nữa thì…

Trình Gia Mục buông đũa xuống, khảy khảy đồ ăn rồi nhiệt tình ngồi xuống bên cạnh Lý An Yến, cười nói: “Anh Yến, thế nào?”

Lý An Yến chột dạ, né tránh hỏi: “Cái gì thế nào?”

“Đương nhiên là thức ăn, tôi biết anh không quen ăn cơm hộp tại đoàn phim.” Nói rồi sét đánh không kịp bưng tai mà gắp một đũa thịt kho tàu bỏ vào chén của hắn, giọng nói quan tâm lạ thường: “Đừng khách sáo với em, cho anh bồi bổ một chút.”

Lý An Yến lại như bị điện giật mà ném hộp cơm của mình ra thật xa. Tiếng động không nhỏ, mọi người xung quanh đều quay qua nhìn bọn họ, vừa rồi Trình Gia Mục còn cố tình nói lớn.

Chờ tầm mắt mọi người đều nhìn về đây, cậu mới dùng vẻ mặt kinh sợ mà nói: “Anh Yến, dù anh không thích em thì…” Đoạn sau bị nuốt ngược trở lại, dáng vẻ như một đứa nhỏ bị bắt nạt.

Việc này dĩ nhiên là không tốt, Lý An Yến lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị soi xét rất nhiều. Thế nhưng nhìn qua Trình Gia Mục lại thấy cậu không e dè mà lộ ra hàm răng trắng, tươi cười rạng rỡ, hắn lập tức giận tới muốn bốc khói.

Cũng do thật sự chột dạ, hắn nhìn nhìn bát cơm có đồ mà Trình Gia Mục gắp cho còn nằm yên trên mặt đất, đành phải hàm hồ xin lỗi: “Vừa rồi tôi nhất thời kích động, cũng không phải cố ý.”

Trình Gia Mục lập tức nói: “Không có gì, anh Yến.” Lại tựa như cười cười tự giễu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Em biết anh khinh thường em là con nhà nghèo.” Tỏ vẻ một cậu nhóc đáng thương miễn bàn, trong lòng lại nghĩ: Dám đấu với Ảnh đế sao!

Đám đông chị em phụ nữ hóng hớt phía bên này do Tô Bội Lam cầm đầu, nhìn thấy vậy lòng đều nhũn ra. Trình Gia Mục lại vui vẻ, thoải mái mà nhìn Lý An Yến, nhìn đối phương nghiến răng nghiến lợi vì hại mình không thành, cậu bèn rộng lượng tha thứ cho hai con gián làm mình ghê tởm kia.

Tô Bội Lam thấy Trình Gia Mục không chỉ bị tủi thân mà ngay tới cơm cũng không ăn, lập tức thấy đau lòng, bèn gọi trợ lý mua chút đồ ăn vặt tới đây. Một lúc sau cậu liền đi qua chọn lựa đồ ăn vặt, làm mặt hề với Tô Bội Lam rồi xé túi đồ ra, ăn đến là vui vẻ, không chút ngại ngùng

Ngược lại còn khiến Tô Bội Lam vui theo, đặc biệt là lúc Trình Gia Mục phồng quai hàm, chớp chớp đôi mắt to nói: “Cảm ơn chị Lam”, dáng vẻ đáng yêu càng khiến cô nàng yêu thích.

Trình Gia Mục có hơi bất đắc dĩ. Sau khi trọng sinh, vì tuổi tác nhỏ hơn nên khí chất cao lãnh trước kia của cậu không còn phù hợp. Hơn nữa cậu còn thường bất tri bất giác mà bán manh làm nũng.

Cậu ngậm miệng lại, yên lặng nhai một miệng lớn đồ ăn vặt, nghĩ thầm: ‘Tô Bội Lam, cô không cần dùng loại ánh mắt nhìn con nít này mà nhìn tôi đâu. Có thể khắc chế một chút không? Thích con nít thì tự đi mà sinh, huống hồ tôi cũng không phải đứa nhỏ miệng còn hôi sữa biết không!’

Mua đồ ăn vặt về đương nhiên không phải chỉ cho một mình Trình Gia Mục, Tô Bội Lam dặn dò trợ lý phân phát đồ ăn cho những người khác trong tổ, người trợ lý này cũng thực tâm lý, mua đủ đồ cho tất cả.

Trình Gia Mục nhân lúc mọi người không chú ý, nhịn không được lại mon men tới gần Lý An Yến, thấp giọng nói: “Thật là, sao anh lại ném cơm đi chứ? Em còn dư đồ ăn vặt này muốn ăn không” Nói xong ra còn vẻ người từng trải, không đợi Lý An Yến phản ứng đã bỏ đi.

Tuổi tác đã nhỏ hơn thì dĩ nhiên cũng không thèm kiêng nể gì. Nếu là Ảnh đế Viên Mục, loại chuyện khiêu khích hạ thấp chính mình này ngay cả tưởng tượng cũng không thể! Nhưng Trình Gia Mục không những không cho rằng đây là sỉ nhục mà ngược lại, còn có chút hoài niệm.

Vì thời niên thiếu cậu đã phải vất vả dốc sức làm việc mà gặp phải áp lực rất lâu, dẫn tới việc thiếu hụt niềm vui của tuổi trẻ, nay mới cảm nhận được khoái cảm khi đùa dai.

Phương thức giao lưu thường thấy nhất là lúc đoàn phim cùng nhau ăn uống, cho dù đều là diễn viên thì vẫn có thành phần tạp nham, mỗi người đều có phân lượng khác nhau.



Bạch Quân Ly khoa trương nói: “Được đóng phim cùng chị Lam thực quá hạnh phúc.” Tuy rằng không phải ai cũng có cảm nhận như vậy, Lý An Yến cười lạnh một tiếng: “Đồ người khác chọn dư tôi không ăn.”

Không khí lập tức đông cứng, Trình Gia Mục cũng ngây ngẩn cả người. Cùng lắm cậu cũng chỉ là hồ đồ, nhất thời lanh mồm lanh miệng, lại trăm triệu lần không ngờ Lý An Yến này lại trực tiếp nói ra?

Đầu óc có bệnh sao? Ỷ vào việc cha hắn là cấp lãnh đạo của giải trí Gia Sang, liền cho rằng mình chính là cao nhân nhất đẳng? Kia chính là Tô Bội Lam đó!

Phải biết rằng, ngay tới Hoắc Dật khi mới tiến vào giới giải trí cũng phải giữ nho nhã lễ độ đó. Chẳng qua Hoắc Dật chỉ nho nhã lễ độ trước mặt người ngoài, nhưng trên thực tế lại là kẻ ngang tàng, tùy lúc bùng nổ, loại chuyện này dĩ nhiên người khác không thể biết!

Trợ lý Tiểu Tống liền không vui: “Không ăn thì thôi, cho rằng mình là ai chứ?”

Lý An Yến vừa rồi ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo (*), nghẹn một bụng tức, huống hồ căn bản hắn không hề để trợ lý nhỏ này vào mắt, tức giận nói: “Tôi là ai, đến lượt cô hỏi sao?”

Tiểu Tống tức muốn giậm chân. Thấy tên họ Lý này muốn khai ra bản thân rốt cuộc là phú nhị đại nhà ai, Trình Gia Mục lại ngồi không yên. Nếu thực sự to chuyện chẳng phải là kéo Tô Bội Lam xuống nước ư?

Lý An Yến này không ra bài theo kịch bản, dại dột vượt qua dự đoán của cậu, vẫn nên đình chỉ trước cho thỏa đáng.

Bạch Quân Ly lại giành trước một bước, nghiêm túc nói: “Tiểu Tống, qua đây nói chuyện một chút đi.” Ánh mắt anh đảo qua Lý An Yến, mọi người đều cho rằng anh muốn quở trách trợ lý nhỏ không chút quan trọng này, nể mặt kẻ chống lưng cho Lý An Yến. Nhưng anh lại nói: “Hai cái Snickers căn bản không đủ ăn đâu!”

Sau một lát mọi người mới phản ứng lại, bật cười, không khí lập tức nhẹ nhàng trở lại, chuyện vừa rồi cũng được ăn ý bỏ qua. Trình Gia Mục không khỏi thay đổi cái nhìn với Bạch Quân Ly, không ngờ cậu thanh niên này làm việc lại thành thạo, khéo léo đưa đẩy như vậy, lại vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt chăm chú của hắn.

Không biết vì sao, Trình Gia Mục cảm thấy nhất cử nhất động của mình đều không tránh được ánh mắt của đối phương. Lập tức có chút ngại ngùng, quyết định thu liễm lại, không trêu chọc Lý An Yến nữa.

Trải qua mấy ngày sớm năm vãn chín (*) đẩy nhanh tốc độ, hơn nữa năng lực quay một lần liền qua của Trình Gia Mục quá xuất sắc, suất diễn gia tăng thế nhưng vẫn thuận lợi đuổi kịp tiến độ vốn có. Đạo diễn Cao ‘mặt rồng đại duyệt’ cho Trình Gia Mục nghỉ ngơi một ngày, bảo cậu yên tâm đi chụp ảnh tuyên truyền.

Thực ra mọi chuyện đã được chuẩn bị tốt từ sớm, studio cũng ở ngay trong tòa nhà thuộc giải trí Gia Sang. Trình Gia Mục và Hoắc Dật đều ngồi ở ghế sau, tài xế cũng không phải Triệu Khang Nhạc. Lúc này cậu mới biết Triệu Khang Nhạc là trợ lý sinh hoạt của Hoắc Dật, không phải tài xế chuyên trách, tài xế đưa đón hắn mỗi ngày đều do công ty phái đến.

Tòa nhà thuộc giải trí Gia Sang tọa lạc ở Bắc Tam Hoàn, nơi được mệnh danh là tấc đất tấc vàng. Tòa nhà này cũng không phải đi thuê mà là năm đó tự thân xuất mã Hoắc Dật, tốn không ít tâm tư góp vốn, cho vay, vận dụng không ít nhân mạch để mua lại từ một xí nghiệp quốc dân kinh doanh thua lỗ nào đó.

Không thể không nói tuy hắn còn trẻ nhưng rất biết nhìn xa trông rộng. Không đề cập tới việc công ty làm ăn có thuận lợi hay không, cứ nhìn giá nhà đất mấy năm nay liên tục tăng lên cũng biết, chỉ riêng hạng mục đầu tư này thôi cũng đã kiếm được đầy bồn đầy chén.

Trải qua sửa chữa, trong ngoài tòa nhà đều mang khí khái cao cấp, phải tận mắt nhìn thấy cậu mới thực sự ấn tượng với phương diện đại tài này của đối phương. Đi theo một vị “Kim cương vương lão ngũ” như vậy, trong lòng cậu không khỏi rối rắm: ‘Bất luận là đời trước có kỹ thuật diễn xuất tốt, nghiền áp đối phương ra sao, thì chung quy tài chính vẫn không hề tương xứng’.

Đây là phòng làm việc của ban nhiếp ảnh trực thuộc Gia Sang, phim điện ảnh, truyền hình do Gia Sang tham gia đầu tư, cơ bản đều chụp tạo hình tuyên truyền ở đây. Ở nơi này có thể thấy được rất nhiều người nổi tiếng, giờ nhận được ủy thác của Cao Nhậm, còn phải dốc sức quay chụp cả ngày.

Theo lý mà nói thì hẳn là địa vị của đối phương cũng không nhỏ, hoặc là tân binh được công ty tận lực phủng trên tay, thế nhưng chưa có ai nghe qua tên Trình Gia Mục.

Mấy trợ lý nhiếp ảnh cũng không biết Trình Gia Mục, nhỏ giọng lén lút trò chuyện: “Là tân binh công ty đưa vào sao? Thế mà tôi chưa từng nghe nói.”

“Lại còn hẹn cả ngày, thầy Don bận rộn như vậy, ước chừng hai giờ cũng phải vài chữ số!”

Một người trong đó nhún vai nói: “Nghe nói lần này Hoắc tổng tự mình hẹn, tiền thầy Don kiếm còn không phải là kiếm cho công ty hay sao?”



Mà đây cũng là lần đầu tiên Trình Gia Mục bước vào tòa nhà giải trí Gia Sang. Cùng là ‘top 3 công ty giải trí đầu sỏ’ nhưng so sánh với Gia Sang, thì khả năng duy trì tài chính của truyền thông Thụy Ảnh mà đời trước cậu ký hợp đồng còn kém xa.

Bước vào cửa chính, tiếng hô cung kính “Chào buổi sáng, Hoắc tổng” vang lên hết đợt này đến đợt khác, Hoắc Dật vẫn giữ vẻ mặt cao lãnh, ngẫu nhiên gật đầu. Trình Gia Mục yên lặng cộng thêm một điểm cho nhân cách của Hoắc Dật. Hiện tại hắn là kẻ Thần tượng ôn nhu + Làm người ngang tàng + Bá đạo tổng tài. Cậu chửi thầm, nhưng trên mặt lại cực kỳ bình tĩnh.

Dọc đường đi, cậu bị đủ loại ánh mắt nhìn theo như đang trong lễ rửa tội, thế nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một chút ác ý. Hoắc Dật là thần tượng quốc dân, trên Weibo các fan đều gọi hắn một tiếng ‘lão công’, được người ấy cầm tay cứ như được đi dạo một vòng địa cầu. Liệu có nữ cấp dưới xinh đẹp nào muốn nhào vào trong ngực hắn không? Các cô có biết thật ra vị sếp lắm tiền nhà mình là gay không?

Cậu ảo tưởng lấy thân phận tình nhân ngầm mà xé rách mặt nạ cao lãnh của Hoắc Dật, khiến hắn làm trò yêu thầm tại công ty, bộc lộ tính hướng trước mặt các mỹ nhân này.

Hoắc Dật liếc mắt nhìn cậu: “Cười cái gì?”

Trình Gia Mục lập tức thu liễm thần sắc, nghiêm túc nói: “Phải chụp ảnh tuyên truyền nên có chút căng thẳng.”

Hiển nhiên là Hoắc Dật không tin, hắn nhàn nhạt nói: “Được người ta chú ý, cảm giác rất tốt phải không? Đặc biệt là có rất nhiều mỹ nữ?”

Trình Gia Mục nhạy bén phát hiện đối phương không vui, làm sao mình có thể đoạt mất sự nổi bật của kim chủ được chứ? Cậu liền nói: “Sao có thể, rõ ràng là họ nhìn Hoắc tổng nha!”

Hoắc Dật vẫn cứ đen mặt, Trình Gia Mục tiếp tục nghiền ngẫm, dù sao đối phương cũng là một minh tinh, hẳn là có chút tự luyến với vẻ ngoài nhỉ? Vì vậy cậu lại nói: “Mỹ nữ ở đâu ra chứ, tôi thấy người đẹp nhất ở đây chính là Hoắc tổng, haha.”

Nói xong thiếu chút nữa tự tát mình một cái, bất tri bất giác lại thực sự xem Hoắc Dật là sếp của mình, chân chó nịnh bợ thuận miệng như vậy!

Lúc này Hoắc Dật lại có vẻ rất hưởng thụ, sắc mặt tốt hơn rất nhiều.

Trình Gia Mục âm thầm giật giật khóe miệng.

Studio đã chuẩn bị ổn thỏa, Hoắc Dật tự mình đưa người đến tay nhiếp ảnh gia Don. Don là người nước ngoài mắt xanh tóc vàng, nhưng mở miệng lại nói tiếng Đài cực kỳ lưu loát: “Hoắc tổng, giao người cho tôi thì cứ yên tâm, nhất định sẽ chăm sóc tốt!”

Rồi lại nhìn qua Trình Gia Mục, chớp mắt một cái hai mắt liền sáng ngời: “Perfect! Đây là tân binh của công ty chúng ta?” Hắn dùng đôi mắt sáng quắc đánh giá cậu: “Thoạt nhìn có chút quen mắt… Ồ, giống vị Viên Mục mới bất hạnh qua đời kia.”

Vẻ mặt Hoắc Dật liền trầm xuống, Trình Gia Mục cũng chú ý tới. Tuy đã sớm biết hắn chán ghét mình biết bao, nhưng tình cảnh này lặp đi lặp lại nhiều lần, tâm trạng của cậu vẫn có chút lắng xuống.

Các trợ thủ gấp gáp dùng mắt ra hiệu cho Don, rốt cuộc hắn cũng muộn màng nhận ra, xin lỗi Hoắc Dật: “I am so sorry, Herbert.” Đã thế còn vỗ vỗ bả vai hắn như an ủi.

Trình Gia Mục thay Don đổ mồ hôi lạnh, sợ Hoắc Dật sẽ ngang tàng mà bùng nổ giữa đường.

.

.

(*) đại khái là làm chuyện xấu không thành còn phải chịu thiệt.

(*) Làm việc từ sáng sớm tới tối muộn mới nghỉ.

trướctiếp