Trương Chính Tử còn quá trẻ lại không có con nối dõi, tang sự không nên
làm lớn, mọi thứ đều giản lược bớt, nhưng không phải không có ai tới
thăm viếng khóc thương.
Trong ba ngày đặt linh cữu* ở đây, Lục Cốc có thể nghe được tiếng kêu khóc từ Trương gia tuyền tới. Tiếng
khóc của thân thích tới viếng thường xuyên vang lên. Y cứ nghĩ rằng
Trương gia nhiều họ hàng thân thích nên mới vậy, lúc sau nghe Vệ Lan
Hương nói mới hiểu ra. Hóa ra Trương Chính Tử mất rồi thì chẳng khác nào sau khi nhà gã tuyệt hậu, gia sản ruộng đất kia có rất nhiều thân thích cùng dòng họ nhìn chằm chằm, thậm chí cả họ hàng cũ mấy năm không gặp
cũng tụ tập tới.
*Đặt linh cữu (停灵): Đặt tạm quan tài ở một nơi để viếng trước khi đưa đám và đi chôn cất.
Mồ mả của thôn Thanh Khê nằm ở phía nam núi hoang, cây cối thưa thớt, mặt
đất mọc đầy những ngôi mộ nhấp nhô, bình thường ít ai lui tới đó. Hai,
ba ngày nay Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh phải cùng những hán tử trong thôn hỗ trợ đào một ngôi mộ mới theo luật lệ của thôn.
Cũng bởi vậy, Vệ Lan Hương không có ai để nói chuyện cùng mà chuyện tang lễ
này thì không tiện tán gẫu với Kỷ Thu Nguyệt, nên ngồi thêu thùa nói với Lục Cốc vài câu.
"Có lão Trương tẩu còn đỡ, vai vế vẫn ở đó, sao có thể để một lão nương mất con bị đuổi ra ngoài." Bà nói xong lại thở
dài, nói: "Chỉ sợ có kẻ nhẫn tâm, người vừa chôn xuống đã muốn phân chia đồ vật."
Quả phụ xưa nay thân phận nhỏ bé dễ bị khinh bạc, những người chưa sinh con đẻ cái như Lý Uyển Vân lại càng dễ bị họ hàng bắt
nạt. Hiện giờ gia sản ruộng đồng của Trương gia không có ai thừa kế, mấy tên họ hàng thân thích lòng dạ xấu xa sẽ tìm cách chiếm lấy, dù tạm
thời không chiếm được hết, cứ ba ngày lại tìm tới cửa uy hiếp ép bức,
nàng là một phụ nhân, sao có thể chịu được nỗi khổ này.
"Những kẻ đó, tâm đen miệng độc, những phụ nhân, phu lang như chúng ta không còn
nam nhân bên cạnh, làm lụng trong gia tộc hơn hai mươi năm không ai thèm ngó ngàng, nam nhân của ta vừa mất đã tới bắt nạt cô nhi quả phụ. Ngoài miệng thì nói dễ nghe là sợ gia nghiệp rơi vào tay người khác, còn
không bằng cho họ hàng thân thích như bọn họ."
Vệ Lan Hương gần
như nghiến răng nghiến lợi khi nhắc tới hai chữ "thân thích". Bà "hừ"
một tiếng lại phẫn nộ nói: "Làm việc mười mấy năm, không nói may vá giặt rũ, mà nuôi gà, dệt vải đều bán được tiền, gả tới đây rồi đâu phải ăn
không ngồi rồi. Bọn họ thì hay rồi, nói gia nghiệp Thẩm gia không có
liên quan gì tới ta."
Lục Cốc thấy bà nói xong còn muốn tức giận, vội múc nước trong bình gốm rót vào chén cho bà, chưa buông vá nước đã
vội đẩy chén qua, nhỏ giọng nói: "Nương, người uống chút nước đi, đừng
tức giận."
Vệ Lan Hương thấy y ngoan ngoãn, dịu giọng đáp: "Được, được, ta không tức giận."
Máy hát một khi mở ra sẽ không dừng lại, bà uống một ngụm nước nóng rồi lại tiếp tục nói: "Cốc tử con không biết đấy thôi. Năm đó sau khi cha con
mất, Đại Thanh ca con đều đã cưới tức phụ rồi, có một nhà họ hàng xa
chưa từng gặp mặt tìm tới cửa nhà ta, ngấp nghé nhà cửa và ruộng đất nhà chúng ta. Con nói xem, đây là cái đạo lý gì. Ta đã sinh hai đứa con
trai rồi cũng không thể cản nổi lũ trộm lòng dạ xấu xa kia."
"May mà lão đại và lão nhị đều đã lớn rồi nên bọn họ không được như ý." Vệ Lan Hương nói đến đây mới thấy nhẹ nhõm.
Kỳ thật nếu là trước khi xuất giá, bà sẽ không nói những lời này vì bà
luôn chứng kiến những cảnh như vậy, nhưng sau khi gả cho Thẩm Thuận Phúc bà mới dần thay đổi.
Thẩm Thuận Phúc chưa từng đi học, thô kệch
quê mùa một cục, nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhiều. Trước hết ông
luôn thành tâm đối tốt với mọi người, còn không giống những người khác
mà nhìn thấu được nỗi khổ của phụ nhân và phu lang. Vậy nên đừng nói tới đánh tức phụ, ông thậm chí còn chưa từng mắng Vệ Lan Hương một câu nào. Nếu thấy những chuyện bất công kia nhưng không giúp được gì, ông sẽ
than thở với Vệ Lan Hương, rằng cô nương và song nhi trên đời này thật
sự không dễ dàng gì.
Mưa dầm thấm đất, suy nghĩ của bà cũng dần khác trước.
Ba ngày không dài chẳng ngắn, chẳng mấy chốc đã đến lúc chôn quan tài xuống đất.
Tuyết đọng đã tan, nước tuyết chảy xuống từ trên mái hiên cứ như mưa vậy,
tuyết trong sân và ngoài đường đều đã tan chảy, mặt đất lầy lội bùn đất.
Ngoài kia tiếng kêu khóc vang lên cả một khoảng trời, ồn ào náo loạn. Lục Cốc ngồi cùng Kỷ Thu Nguyệt trong phòng không đi ra ngoài, đóng cả cửa
phòng lại.
Ở nơi này của bọn họ phải ăn một bữa cơm trưa rồi mới
nâng linh cữu đi. Những hán tử phải ăn no mới có sức lực, vậy nên hôm
nay Thẩm Huyền Thanh và Thẩm Nghiêu Thanh ăn cơm ở Trương gia. Nhà có
tang chỉ nấu đồ chay, rau mùa đông không nhiều lắm, trong bữa cơm món
đắt hơn cả là đậu phụ, những món khác chỉ có bắp cải, củ cải, thêm một
món rau dại, tổng cộng là bốn món.
"A tẩu, xong rồi này, tỷ đổi đi." Lục Cốc đưa hà bao đã thêu xong hoa văn hình hổ cho Kỷ Thu Nguyệt.
Sư tử, hổ, báo trừ tà. Vệ Lan Hương cảm thấy đai lưng đỏ chưa đủ nên bảo y làm một cái hà bao thêu hoa văn hổ, hôm qua còn tự lên chùa cầu một cái bùa hộ thân, vừa về đã đeo lên cổ cho Kỷ Thu Nguyệt.
"Đẹp quá."
Kỷ Thu Nguyệt nhận lấy. Đúng lúc hà bao của nàng đã cũ, làm bằng đầu vải cũ không thêu hoa văn gì, giờ có hà bao mới nên trên mặt nàng đầy ý
cười.
Hai người họ ở nói chuyện trong phòng, một lát sau nghe
được tiếng hai anh em Thẩm Nghiêu Thanh bên ngoài về. Không giống người
già qua đời, hôm nay không cần khóc tang diễn tấu, chỉ cần chôn là được.
Vệ Lan Hương đã chuẩn bị chậu than từ sáng sớm, thấy hai người về vội bưng đến cửa viện, để hai người bước qua rồi mới được vào nhà.
Nhà
bọn họ có thai tinh, không giống những nhà khác, người trong thôn đi
ngang qua thấy vậy sẽ biết có chuyện gì mà không bàn tán sau lưng.
Bước qua chậu than còn chưa xong, Vệ Lan Hương lại bảo hai đứa con trai rửa
tay thật sạch, đưa cho mỗi người một cái đai lưng đỏ để thay, thay xong
mới được gặp Kỷ Thu Nguyệt.
Vì mấy ngày nay Thẩm Nghiêu Thanh
phải đi đào mộ, ban đêm không được ngủ chung với Kỷ Thu Nguyệt nên bà đã kê cho anh một cái giường bằng ván gỗ trong nhà chính để ngủ tạm mấy
đêm.
Mọi người trong làng đều đã trở về, thân thích Trương gia cũng vậy.
Sau khi Vệ Lan Hương sắp xếp cho hai đứa con trai thì sang nhà Toàn tử,
không lâu sau, cách vách truyền đến tiếng ồn ào. Bà nghe thấy trong lòng khẽ nảy lên, quả nhiên, thật đúng như bà nghĩ, những người này không có ý tốt.
May mà Lâm Trung Tài vẫn đang ở Trương gia. Có ông ở đây, dù là người ngoài thôn ít nhiều vẫn phải nể mặt, không dám tự ý cướp
đoạt đồ của Trương gia. Nhưng dù có ông ở đây, Trương Chính Tử không có
con nối dõi, họ hàng cùng dòng họ Trương gia tới đây đòi phân chia gia
sản ông cũng không làm được gì, thói đời là như thế đấy.
Mấy hôm nay lão Trương thị khóc đến ngất đi mấy lần, đứa con duy nhất đã
mất, chính là muốn moi sống tâm can bà ta ra, hơn nữa chân phải lại bị
gãy, mới qua vài ngày ngắn ngủi đã già đi rất nhiều.
Hiện tại Lý
Uyển Vân đang bị rất nhiều người vây quanh, nói muốn bàn bạc với nàng
chuyện phân chia đất đai đồng ruộng. Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đã
bao giờ trải qua chuyện này. Nếu không phải có người nhà thân nương nàng đi cùng thì nàng sớm đã sợ tới mức để người ta tùy ý gây khó dễ rồi.
Trong viện ầm ĩ hỗn loạn, đã bức ép đến mức này rồi, Lý gia tức giận mắng
thân thích Trương gia không phải người, ức hiếp quả phụ. Nhà mẹ đẻ của
lão Trương thị cũng tới, ngày thường dù có chuyện gì thì hiện giờ vẫn
phải nói giúp lão Trương thị trước.
Bọn họ vừa nói, thân thích
Trương gia lấy chuyện không con nối dõi ra mà kể lể. Hai bên vừa nói vừa mắng, còn có người nói không muốn chia gia sản cũng được nhưng Lý Uyển
Vân nhất định phải nhận cháu trai Trương Chính Tử làm con thừa tự, không thể để gia sản Trương gia rơi vào trong tay người ngoài như Lý gia, nếu không chính là mưu đồ chiếm đoạt gia nghiệp làm của riêng, Lý gia đừng
hòng làm người tử tế.
Lúc sắp chôn Trương Chính Tử, lão Trương
thị đã ngất đi luôn, được người đưa vào phòng ngủ. Chôn xong về lại
không một ai nhớ tới bà ta, vẫn là bà ta nghe được tiếng động ồn ào nên
mới tỉnh lại.
Tuy bà ta đã gãy chân, sắc mặt uể oải, nhưng
nghiêng tai nghe được những người kia không thèm để ý sống chết của bà
ta, nhất định muốn chia ruộng đất nhà bà ra. Trong lòng bà ta tức giận,
được lắm, đều coi bà ta là người chết rồi đúng không, lập tức ngồi trong phòng hét lên.
Lâm Trung Tài bị đám người này ầm ĩ đến đau cả
đầu, nghe thấy lão Trương thị mắng chửi trong phòng, vội sai người nâng
bà ta ra ngoài.
Con trai lão Trương thị không còn, thân thích
nhiều năm không gặp lại tới bức bách uy hiếp, trong lòng bà ta khổ sở
không thôi, lệ rơi đầy mặt, nhưng ngoài miệng không tha một ai, vừa mắng vừa khóc lóc, kể lể, gào thét không ngừng.
Tức phụ của nhị phòng Trương gia là do bà ta cưới giúp. Bà ta hay nhắc đi nhắc lại chuyện này trong thôn nên nhị phòng Trương gia dù có hơi rục rịch, nghĩ thầm bọn
họ là gần với đại phòng nhất, nhưng giờ cũng không dám xuất đầu tranh
đoạt gia nghiệp. Người trong thôn và hàng xóm đều đang nghe ngóng trước
cửa, dù lão Trương thị không đáng làm người nhưng nếu nhà hắn mà ức hiếp tẩu tử góa chồng như vậy thì sẽ bị đâm chọc sau lưng ngay.
Không khác với những gì Vệ Lan Hương nghĩ lắm, lão Trương thị vừa đi ra, Lâm
Trung Tài lấy một chữ "Hiếu" để chèn ép thân thích Trương gia.
Tuy Trương Chính Tử bằng tuổi Thẩm Huyền Thanh, nhưng lão Trương thị lại
lớn hơn Vệ Lan Hương gần mười tuổi, con trai bà ta đã mất thì còn con
dâu báo hiếu thay. Đời này chỉ có quả phụ bị đuổi ra khỏi nhà, bị phân
chia gia sản chứ nào có lão nương nào đã mất con rồi còn bị đuổi ra khỏi nhà, vậy không phải là tạo nghiệp sao.
Còn chuyện nhận con thừa
tự, hiện giờ lão Trương thị không tin nổi một ai, đương nhiên là không
chịu, vừa khóc vừa mắng, sai người đuổi hết thân thích trong viện đi
giúp bà ta. Bản thân bà ta còn nhặt một nắm bùn lên ném tới, ném về
những người thối tha đáng ghét kia.
Một bà già tóc đã hoa râm còn gãy chân ngồi đó, tay đầy bùn đất, ai nhìn vào cũng thấy có chút điên
điên khùng khùng. Người thôn Thanh Khê đứng ngoài cửa quan sát đều thấy
mềm lòng, thầm than thật đáng thương.
Khế nhà khế đất chỉ có lão
Trương thị biết ở đâu. Bà ta không nói, đang ban ngày ban mặt không ai
dám cướp bóc. Sau khi ầm ĩ nửa ngày mà vẫn không chia được gì, họ hàng
thân thích Trương gia đã tự về trước.
Một trận náo kịch tạm thời
lắng xuống, Vệ Lan Hương ngồi nhà Toàn tử nghe rõ mười mươi, thở dài
trong lòng, ngồi cùng một chỗ với nương Toàn tử, không ngừng than thở,
tiểu Trương thị này đúng là người mệnh khổ mà.
***
Tối đến tuyết tan, chảy từ trên mái hiên xuống, nhưng lại vì quá lạnh mà
đông thành trụ băng. Thân mình Thẩm Huyền Thanh cao nhất, không cần dùng tới gậy trúc, đứng dưới mái hiên đưa tay ra đã có thể bẻ trụ băng
xuống.
Trụ băng quá nhọn, nhỡ rơi xuống khiến người khác bị
thương không nói, nếu làm Kỷ Thu Nguyệt bị thương thì sẽ thành họa lớn.
Nương hắn nói vậy nên hắn cứ vậy làm theo, đỡ để bà phải nói nhiều.
Dưới mái hiên có không ít trụ băng, Lục Cốc thấy vậy cũng tới hỗ trợ. Y
kiễng chân rỗi mà vẫn không với tới nên tìm một cây gậy gỗ, chỉ cần đập
được đoạn đầu nhọn kia là được.
"Buổi tối huynh muốn ăn
gì, ta nấu cho huynh nhé." Lục Cốc vừa đập băng vừa nói. Mấy hôm nay
Thẩm Huyền Thanh phải trợ giúp Trương gia, cơm đều ăn bên đó.
Thẩm Huyền Thanh thấy phu lang đứng cạnh mình thì nở nụ cười, lại được y hỏi muốn ăn gì, ý cười càng sâu, nói: "Ta đến chỗ Mạnh Đại Nhạc mua ít
thịt, buổi tối bảo nương làm thịt viên trụng* cho chúng ta ăn."
*Thịt viên trụng (汆丸子): món ngon nổi tiếng với đủ màu sắc, hương thơm, nước súp mềm, và có màu trắng.
Mấy ngày nay ăn toàn đồ chay, không có thịt, hắn không khỏi có hơi thèm,
canh chay trong lễ tang được nấu rất ngon làm hắn nhớ tới canh thịt
viên.
"Được, lát nữa ta sẽ băm nhỏ hành lá và gừng, xào thêm một
đĩa củ cải và chiên thêm vài cái bánh bao nữa." Lục Cốc quay đầu nhìn
hắn nở nụ cười, đôi mắt cong lên, ý cười nhẹ nhàng ngọt ngào.
Thẩm Nhạn nghe hắn nói muốn làm thịt viên, tay đan sọt tre dừng lại, ngồi
trong nhà chính hô ra ngoài: "Nhị Thanh ca, thật sao ạ?"
Thẩm Huyền Thanh bị nàng chọc cười, nói: "Tất nhiên là thật rồi, ta lừa muội bao giờ chưa hả?"
"Vậy huynh đi mua đi, băm thịt tốn công lắm đấy, để muội với Cốc tử ca ca
giã cho." Thẩm Nhạn vô cùng ân cần đi tìm một cây gỗ dài tới.
Nàng nói quả thật không sai, thịt viên phải băm thật nhỏ ăn mới ngon. Thẩm
Huyền Thanh khẽ cười, túm lấy bím tóc nhỏ của nàng một chút. Con bé này
tham ăn như vậy không biết giống ai nữa.
Thẩm Nhạn thường xuyên
bị Thẩm Nghiêu Thanh túm tóc, giờ đến cả nhị ca cũng bắt nạt nàng, lập
tức giãy nảy lên gọi Lục Cốc ra làm chỗ dựa cho nàng: "Cốc Tử ca ca,
huynh mau xem huynh ấy kìa!"
Nếu là Kỷ Thu Nguyệt và Thẩm Nghiêu
Thanh thì Kỷ Thu Nguyệt sớm đã bộp ngay vào gáy anh rồi, nhưng Lục Cốc
không có can đảm làm vậy, hơn nữa Thẩm Huyền Thanh cao hơn y nhiều lắm, y càng không dám vươn tay đánh loạn.
Vì lời nói của Thẩm Nhạn, y
theo bản năng nhìn về phía Thẩm Huyền Thanh, còn chưa nói gì, đã thấy
hán tử cao lớn ngại ngùng thu tay về, gãi đầu có chút xấu hổ, như thể sợ bị y gọi lại, nói phải đi mua thịt rồi vội vàng ra cửa.