Cảm giác khác hoàn toàn với sự đau đớn khiến Lục Cốc có chút sợ hãi,
phản ứng của thân thể y rất kỳ lạ, ngay cả tiếng rên rỉ khẽ phát ra từ
trong cổ họng cũng mang một tầng nghĩa khác.
Trước kia y chỉ biết làm chuyện này rất đau đớn, chờ sau khi đau đớn qua đi thỉnh thoảng có
thể cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, đến giờ đã thành thói quen với y, nhịn
một lát là xong.
Khi nghe được tiếng rên rỉ của mình trở nên khác thường, Lục Cốc lập tức cảm thấy sợ hãi, cắn chặt môi dưới, đau đớn
trên môi khiến y giữ được một ít tỉnh táo, đề phòng không dám phát ra
một chút tiếng động nào.
Thẩm Huyền Thanh cũng nghe được, hơi
dừng lại trong bóng tối, hắn khom lưng xuống, như một chú báo ẩn núp
trong bóng đêm chuẩn bị hành động. Sau khi nghe được thanh âm của Lục
Cốc, cơ bắp rắn chắc bỗng chốc căng chặt, ngọn lửa kìm nén trong lòng
"phừng" một cái rực cháy.
Nhưng thanh âm đó chỉ phát ra một chút, sau đó hắn không còn nghe thấy nữa, vậy nên Thẩm Huyền Thanh không quan tâm đến gì khác, dùng tay trái sờ má Lục Cốc.
Nhận ra Lục Cốc
đang cắn môi dưới, hắn sợ hô hấp dồn dập của mình dọa sợ phu lang nhát
gan, dường như nín thở lại, chỉ có lồng ngực đang phập phồng cho thấy
hắn đang thực sự nôn nóng, kích động.
Thẩm Huyền Thanh rút tay phải ra, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Lục Cốc, hai má y bị hôn, nụ hôn nhẹ nhàng và kiềm chế.
Dần dần, Lục Cốc được an ủi, không còn quá căng thẳng, cũng không cắn môi
nữa. Trong chuyện này, người duy nhất y có thể dựa vào chỉ có Thẩm Huyền Thanh, vì thế y dần bị cuốn vào dòng xoáy đó, đến khi y nhận ra có điểm khác thường đã không còn kịp nữa rồi.
Màn đêm dai dẳng, bóng tối bao trùm vạn vật, khiến người ta không thể biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì.
***
(Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @nepenthe168)
Sáng sớm, trong rừng thỉnh thoảng có sương rơi xuống, chim sẻ nhỏ mập mạp
nhảy vài cái trên cành cây, lông vũ dính sương hơi run rẩy, líu lo kêu
hai tiếng.
Núi rừng bên ngoài đã thức tỉnh, trong viện vây bằng
tường bùn cao cũng có chút động tĩnh. Thẩm Huyền Thanh mở mắt, khí lạnh
khiến hắn xoay người ôm lấy Lục Cốc, quấn chặt chăn quanh thân hai
người.
Nằm một lát, hắn không nhịn được mà hôn lên gò má mềm mại
của Lục Cốc vài cái, sau đó mới đứng dậy mặc quần áo. Lúc xuống giường
hắn nhét áo lót tối qua ném lung tung ở cuối giường vào chăn cho Lục
Cốc, đến lúc Lục Cốc dậy thì áo sẽ không còn lạnh nữa.
Cửa phòng
mở ra rồi đóng lại, Lục Cốc mới chậm rãi mở mắt ra, vốn y đã tỉnh từ nãy rồi, nhưng không dám nhìn Thẩm Huyền Thanh nên vẫn nhắm mắt lại.
Trên môi dường như còn vương lại chút hơi ấm sau khi được hôn qua, y không
kìm được mà dùng mu bàn tay lau miệng, không phải do dính nước miếng,
chỉ là y cảm thấy nụ hôn này quá xấu hổ, theo bản năng muốn dấu đi.
Tối qua khi Thẩm Huyền Thanh hôn y, y không dám nhúc nhích, không dám cả
khép miệng, khi không thở nổi cũng chỉ có thể hơi giãy dụa. Cả hai đều
còn quá ngây ngô, dù Thẩm Huyền Thanh đã cố hết sức học theo, nhưng vẫn
có mấy lần va vào răng y.
Mãi đến khi ngoài cửa vang lên tiếng
bước chân, còn có tiếng cún con sủa, Lục Cốc nằm lúc lâu mới nhớ ra cần
phải mặc xiêm y, khẩn trương tới mức ngay cả bản thân y cũng không biết
sao y lại lần nữa nhắm chặt hai mắt.
Thẩm Huyền Thanh đẩy cửa đi
vào, giữa hai hàng lông mày đã không còn vẻ sầu não như trước, vẻ mặt
tươi cười tràn đầy ý xuân, chỉ là thấy Lục Cốc còn chưa tỉnh, hắn gãi
gãi đầu có chút lúng túng, nước đã đun xong, bánh dầu hôm qua mang lên
đều đã hấp nóng lại rồi.
Hắn đứng bên giường do dự xem có nên
đánh thức người dậy không, lại nhìn qua phát hiện Lục Cốc dùng sức nhắm
mắt lại, hai má ửng đỏ, lỗ tai cũng hơi đỏ, hoàn toàn không giống đang
ngủ say, hắn hơi sửng sốt rồi đôi mắt sáng như sao lại chan chứa ý cười.