Người có tiền không hề quan tâm phải bỏ ra mười lượng hay tám lượng để
có thể ăn thức ăn tươi mới nơi rừng núi, những thứ đó rất hiếm thấy,
huống hồ thịt hươu kia tươi ngọt mọng nước lại bổ dưỡng, cái giá này
thật ra không tính là đắt, nếu mua ở phủ thành, có khi phải mười hai
lượng mới mua được.
Thẩm Huyền Thanh vừa đi vừa nghĩ, nếu bị ép
giá quá mức, chỉ cần không thấp hơn năm lượng là được, có năm lượng này, ít nhất có thể trả được một nửa nợ.
Mà vị hán tử trung niên kia
tuy tham tài nhưng cũng không dám quá mức, báo lên mười lượng bạc chẵn
thì thu được hai lượng, không dám báo từ tám lượng thành mười sáu lượng, nếu không bị chủ tử biết được, bị đánh một trận vẫn còn nhẹ, bị đuổi ra ngoài mới là chuyện lớn.
Trong tiệm gạo, Thẩm Huyền Thanh trả
lại cho chưởng quỹ cái cân đã mượn để cân bạc vụn, tiệm gạo cách sạp
hàng của hắn và Lục Cốc không xa, lúc này Lục Cốc đang trông sạp một
mình.
Hắn nói lời cảm ơn rồi định muốn rời đi, nhưng chưởng quầy
gọi hắn lại, hỏi thỏ bán như thế nào. Đã mượn cân của người ta, hắn liền nói một cái giá rẻ, hôm nay nhận được không ít tiền, thiếu một chút lợi nhỏ cũng không phải chuyện gì to tát.
Từ khi Thẩm Huyền Thanh vào tiệm gạo, Lục Cốc thỉnh thoảng lại nhìn sang bên đó một cái, lúc này thấy hắn đi ra mới yên tâm.
"Chưởng quỹ muốn nhìn một chút, lát nữa là có thể về rồi." Thẩm Huyền Thanh vừa tới nơi liền thu thập đồ đạc vào sọt tre.
Đối với lời nói của hắn, Lục Cốc đương nhiên là thuận theo, đi theo vào tiệm gạo.
Cuối cùng hai con thỏ nhỏ này bán được năm mươi văn tiền, nếu như là ngày
thường, hai con thỏ tầm này được bán bảy, tám mươi văn là không thành
vấn đề, tốt xấu gì cũng lài bắt được từ trong nú, không phải gà vịt
thông thường, nếu con lớn nhất kia còn ở đây, như vậy bán hai con là
được một trăm văn.
Ông chủ tiệm gạo thấy hắn bán rẻ như vậy, trên mặt vốn hòa khí lại có thêm vài ý cười, còn nói sau này nếu lại bắt
được động vật gì hoang dã, có thể đến chỗ ông chào hàng, cho dù ông
không mua, thì vẫn có thể hỏi giúp những chưởng quầy của cửa hàng khác
một chút, nếu muốn mua gạo cũng có thể tới, ông tính cho giá rẻ hơn
chút.
Thẩm Huyền Thanh vẫn biết nói thêm vài câu khách sáo. Hai
người bọn họ đều coi đối phương là khách hàng, làm quen nhau sẽ không
chịu thiệt, lại có thêm giao tình, sau khi khách sáo vài câu hắn mới
cùng Lục Cốc rời đi.
Trong ngực cất tám lượng bạc chẵn, Thẩm
Huyền Thanh không tiếng động thở phào nhẹ nhõm một hơi, đến giờ mới thấy chân thật, lập tức vui sướng hẳn lên. Đây là lần đầu tiên hắn kiếm được nhiều tiền như vậy, ngay cả những người khác trong nhà cũng không thể
kiếm được nhiều như vậy cùng lúc.
Hôm qua khi nhặt được hươu non trên núi, hắn biết lần này hắn thực sự gặp vận may, nhưng lúc đó vẫn chưa đổi được thành bạc.
Khi tiền chưa tới tay, hắn sẽ không bày bất cứ biểu tình gì, không chỉ là
không nói lời nào, mà ngay cả tâm tình vui sướng cũng không có, điều này xuất phát từ một trải nghiệm của hắn khi hắn mới mười một, mười hai
tuổi.
Đối với người bình thường mà nói, nếu có được thứ đáng giá
muốn đem đi bán, tất nhiên là sẽ vui vẻ, cho dù biết chuyện tiền nong
không nên để lộ ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn sẽ hưng phấn, trước kia
Thẩm Huyền Thanh cũng là như thế.
Khi đó hắn còn nhỏ, vóc dáng
tất nhiên là không bằng bây giờ, đi theo lão thợ săn học tay nghề được
một năm rưỡi, còn học được một chút võ nghệ quyền cước. Có một hôm rảnh
rỗi, hắn liền một mình đi đạo trên núi, không mang theo chó, lần đầu
dùng cung săn được một con thỏ.
Mới mười một, mười hai tuổi đầu
mà đã bắn trúng thỏ, hắn đương nhiên hưng phấn, xách thỏ chạy đến chỗ sư phụ. Lão thợ săn không phải người quá nghiêm khắc, mà lại là một lão
đầu hai gò má đỏ bừng, rất hòa ái, thấy hắn săn được con mồi còn nói hắn lợi hại.
Người thợ săn sau khi săn được con mồi đều muốn mang đi bán, sau khi mang về cho người nhà xem, Thẩm Huyền Thanh quyết tâm đến
trấn bán con thỏ kia, coi như là khởi đầu cho con đường săn bắn của hắn.
Người trong nhà đều nói ít nhất có thể bán được ba mươi văn, hắn cũng nghĩ
như vậy, ai ngờ đến trấn, người mua thỏ thấy hắn bất quá chỉ là một
thằng nhóc, chỉ chịu bỏ ra hai mươi văn.
Hắn không muốn bán, muốn rời đi, nhưng tên đàn ông vô lại kia tóm chặt thỏ trong tay, nhất định
muốn ép mua ép bán. Hai người suýt thì đánh nhau, khi đó hắn không không cao bằng tên kia, ai nhìn đều thấy hắn sẽ chịu thiệt. Mấy người bán
hàng rong bên cạnh không nhìn nổi, vội vàng tiến lên can ngăn, trong
miệng hô hào đây không phải là bắt nạt người sao.
Tên hán tử vô lại kia bị mọi người chửi mắng, cuối cùng đồng ý bỏ ra thêm năm văn tiền.
Thẩm Huyền Thanh trong lòng cho rằng chắc chắn có thể bán được ba mươi văn,
lại chỉ bán được hai mươi lăm văn, buồn bực cúi đầu chau mày trở về.
Người trong nhà biết chuyện liền an ủi hắn, nói hắn có thể bán những thứ này đã là có tiền đồ rồi, tên vô lại kia chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, bắt
nạt trẻ con, khuyên hắn chớ tức giận hại thân.
Vệ Lan Hương biết hắn bị bắt nạt, cố ý hấp canh trứng gà cho hắn, còn lén cho hắn mười văn tiền đi mua mứt trái cây ăn vặt.
Trấn Phong Cốc lớn, bọn họ cũng không biết tên vô lại kia, dù muốn tìm tên đó đòi tiền hay trút giận đều không thể tìm được.
Sau đó, Thẩm Huyền Thanh đã dần quên đi chuyện này, nhưng niềm vui so với
mất mát hôm đó quá chênh lệch, khiến hắn từ đó về sau nhớ kỹ, tiền chưa
đến tay thì không đếm được, càng không thể để lộ ra trước khi tiền đến
tay, nên buổi sáng khi hắn ra ngoài, liền không nói với người nhà hươu
có thể bán được bao nhiêu.
Thật ra hai năm trước hắn đã gặp lại
tên vô lại kia một lần, ngay gần phường đậu hũ. Ban đầu hắn chỉ là đi
ngang qua, vừa nhìn thấy hán tử có một nốt ruồi lớn trên mặt liền nhận
ra, thấy hắn ta lại muốn lừa gạt đứa nhỏ bảy, tám tuổi, hắn mới âm thầm
lắc đầu, thì ra thật sự là một tên chuyên môn bắt nạt mấy đứa nhỏ.
Đứa nhỏ chơi ở bờ sông, câu được hai con cá lớn, dùng dây cỏ xuyên qua thân cá muốn xách về nhà. Tên vô lại kia ngăn đứa nhỏ nói muốn mua, vừa nghe có thể đổi thành bạc, đứa nhỏ sáng mắt lên, đương nhiên đồng ý, nhưng
tên kia chỉ trả ba văn tiền.
Cái giá này cũng không thể lừa được
đứa nhỏ bảy tám tuổi, nó bĩu môi, muốn đi vòng qua hắn ta, tên vô lại
thấy không lừa được, trực tiếp cướp lấy.
Thẩm Huyền Thanh cách đó không xa thấy rõ ràng, không tính thù cũ, chỉ riêng chuyện hắn ta cướp
đồ của một đứa nhỏ đã không phải việc một hán tử có thể làm ra. Hắn liền tiến lên quát bảo tên kia dừng tay, cũng tiện thể báo thù chuyện năm
đó.
Chuyện cũ không nhắc lại nữa, lần này kiếm được nhiều tiền
như vậy, trong lòng hắn đương nhiên vô cùng vui sướng, vốn tưởng rằng
mười lượng bạc nợ phải tích góp đến tháng năm năm sau, hiện giờ liền sắp kiếm đủ rồi.
Về phần Lục Cốc, lúc y nghe được tám lượng bạc chỉ
cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một con hươu con lại có thể bán được nhiều tiền như vậy, vậy thì có bao nhiêu văn tiền cũng không đếm hết,
tất nhiên lúc sau y thấy người ta trả bạc vụn, không phải đồng bạc, mới
biết là mình nghĩ sai.
Dù ngạc nhiên nhưng y cũng biết, đó là tiền của Thẩm Huyền Thanh, không liên quan gì đến y.
Nhưng điều này không làm giảm sự vui sướng trong lòng y, dùng tư tâm mà nói, y biết người Thẩm gia nhận được nhiều tiền như vậy chắc chắn sẽ vui vẻ,
vui cẻ thì sẽ càng không đánh mắng y.
Lúc đi ngang qua cửa hàng
điểm tâm vừa mở cửa, tiểu nhị bưng mâm gỗ vuông lục tục đặt các loại
điểm tâm lên tủ, mùi thơm ngọt từ bên trong bay ra.
Lục Cốc dừng lại theo Thẩm Huyền Thanh.
"Gói sáu miếng bánh bạch vân." Thẩm Huyền Thanh lấy một xâu tiền trong tay
áo ra, đếm đủ hai mươi văn đưa cho tiểu nhị, rồi nhận lấy bao giấy dầu
trong tay cậu ta.
Bánh bạch vân khá đắt so với các loại điểm tâm
khác, mười văn tiền được ba miếng, nhưng mềm mịn nõn nà, trắng như mây
trên trời, cắn một miếng ngọt mà không ngấy, tan chảy trên đầu lưỡi, dư
vị khiến người ta lưu luyến vô cùng.
Hai năm gần đây bánh này bán rất chạy trong trấn, mấy người ở thôn bọn họ hơi có tiền là sẽ học ăn
học mặc người trên trấn, khiến người trong thôn hâm mộ không thôi, nếu
nhà ai thừa tiền mua bánh này về cũng coi là rất có mặt mũi.
Lục
Cốc từng thấy Lục Văn ăn bánh này rồi, một chén trà xanh cũng hai, ba
miếng bánh bạch vân, Lục Văn ăn còn phải dùng khăn che miệng, tư thái
tao nhã đẹp mắt, mà y đừng nói là ăn, ngay cả liếc mắt một cái cũng bị
Đỗ Hà Hoa đề phòng, bị sai đi ra bờ sông giặt quần áo.
Thật ra y
cũng không thèm ăn món này, bởi vì thèm ăn là vô dụng, chỉ khiến bản
thân khó chịu, không bằng nghĩ những cái khác còn hơn.
Thẩm Huyền Thanh xoay người, liếc mắt nhìn tiểu phu lang gầy gò không thích nói
chuyện của mình, đưa bao giấy dầu qua, nói: "Mang về ăn cùng nương và
mấy người ở nhà."
Lục Cốc có thể nói là thụ sủng nhược kinh*, lúc đi theo phía sau Thẩm Huyền Thanh ra khỏi trấn vẫn hơi không thể
tin được, cẩn thận nắm chặt sợi dây thừng trên bọc giấy dầu.
*Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Rất nhẹ, nhưng chút ít vậy mà hai mươi văn, khiến y càng thêm cẩn thận.
Trên đường trở về Thẩm Huyền Thanh đi chậm, Lục Cốc không cần phải đuổi theo sau. Hai người đến thôn An gia, lần này vào thôn từ trấn trên, cũng chỉ có thể đi vào từ cửa thôn trước, qua mấy nhà là tới nhà Lục gia.
Lúc này mặt trời đã sớm ló dạng, người nên xuống ruộng đều đã xuống ruộng, trong nhà hơn nửa đều là phụ nữ, người già và trẻ em.
Lục gia mở cửa, nhưng không có ai ở trong viện, cũng không nghe được động
tĩnh gì bên trong. Lục Cốc nhìn thoáng qua liền thu mắt, mặt mày rũ
xuống không nói một lời, không ai biết y đang nghĩ gì.
Thẩm Huyền Thanh để tâm tới vẻ mặt của y, nhưng thấy y không lưu luyến do dự mới
thấy yên tâm. Loại người như Đỗ Hà Hoa và Lục Đại Tường không đáng để
qua lại, nếu không liên quan gì tới tiền bạc còn tốt, một khi dính tới
vấn đề đó, dựa vào tính cách của Đỗ Hà Hoa, chắc chắn sẽ làm loạn lên,
vậy nên cách càng xa càng tốt.
Người thôn An gia nhìn thấy Lục
Cốc, đều biết y bị bán đến thôn Thanh Khê, mấy người đang nói chuyện đều đột nhiên dừng lại, chỉ chăm chú nhìn y đi qua.
Lục Cốc tính
tình nhút nhát, tuy không hoạt bát, nhưng cũng không phải loại lập dị
quái gở, lúc trước đi trong thôn gặp thím hay a ma nào y đều nhỏ giọng
chào. Trong mắt người thôn An gia y tuy có chút rụt rè không thích nói
chuyện, nhưng vẫn coi như ngoan ngoãn.
Giờ bị người ta nhìn như vậy, y dù muốn chào cũng hơi do dự, hơn nữa đã đi qua rồi, sao còn có thể mở miệng chào đây.
Cuối cùng vẫn chạm mặt thím Tần xưa nay tính tình cởi mở hỏi y từ đâu tới,
đối với y không khác ngày xưa bao nhiêu, y mới có thể mở miệng chào bà,
nói từ trên trấn tới.
Thím Tần không nhịn được liếc mắt nhìn Thẩm Huyền Thanh một cái. Hắn theo Lục Cốc gọi bà một tiếng thím. Thím Tần
có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cười đáp lại, nghe thấy trong nhà đang gọi
bà, bà vội vàng nói với hai người Lục Cốc: "Ta còn có việc, không nói
chuyện với hai đứa nữa. "
Cuộc nói chuyện vừa rồi khiến Lục Cốc không còn cảm thấy quá khó chịu nữa.
Lang trung đang phơi dược liệu trong viện, thấy y nhớ ngày quay lại rất hài lòng, tốt xấu gì cũng biết để ý đến vết thương.
Người nông thôn trong tay không có tiền, kị nhất là bị thương, sinh bệnh.
Bệnh nhẹ ốm vặt không nói làm gì, chính là có những người bị bệnh để
lâu, kéo dài không khỏi mới tới khám, khiến lang trung chỉ biết lắc đầu
ngán ngẩm.
Sau khi tháo vải lanh nhỏ trên đầu Lục Cốc xuống,
Vương lang trung gật gật đầu, nói: "Được rồi, vết thương đã khép lại,
không cần băng bó nữa, uống thuốc thêm vài ngày nữa là được. "
"Nhớ là nơi đó da còn mỏng, nhất định không thể bị thương nữa." Ông vừa pha thuốc vừa dặn Lục Cốc.
Lần này bốc thuốc năm ngày, theo lời Vương lang trung nói, uống xong đợt
thuốc này lại đến chẩn đoán bắt mạch, nếu bên trong không còn khí huyết
hư hại thì không cần uống thuốc nữa, dưỡng cơ thể, ăn chút đậu phộng táo khô, vân vân.
Thuốc trị thương trên đầu Lục Cốc là Vương lang
trung tự mình lên núi hái, không phải là dược liệu quý giá gì, hai gói
cũng chỉ tám văn tiền, ông không thu.
Nhưng thuốc Lục Cốc uống
phải thu tiền, bởi vì trong phương thuốc này, ngoại trừ dược liệu ông
hái ra, còn có những loại mua lại từ tay người khác.
Mỗi lần có
nông dân đến khám bệnh, Vương lang trung đều tận lực dược có hiệu quả mà không quá đắt, có thể rẻ hơn một chút, nhưng lần này vết thương của Lục Cốc ở thái dương chảy rất nhiều máu, hơn nữa còn mất sức đến ngất cả
đi, trong thuốc không thể không thêm một loại đắt tiền, một ngày thuốc
tính ra phải bảy mươi văn tiền, lần trước bảy ngày thuốc là bốn trăm
chín mươi văn.
Nhưng năm ngày này ông bỏ loại thuốc đắt kia thay
bằng loại khác, một ngày chỉ bốn mươi văn tiền, cuối cùng ông thu Thẩm
Huyền Thanh tổng cộng hai đợt là sáu trăm năm mươi văn.
Người ta thường nói đi khám bệnh nhiều gia đình sa sút, Lục Cốc thấy tiêu tốn nhiều tiền như vậy của Thẩm Huyền Thanh, sợ tới mức không biết làm sao, thở cũng không dám thở mạnh.