Xuân Phương Yết
Đợi tất cả mọi người rời đi xong, trong phòng chỉ còn thái tử cùng Tề
Tiêu. Thái tử không chịu nổi nữa ngã xuống, Tề Tiêu vội vàng ôm lấy y,
hai người cùng nhau quỳ trên mặt đất.
"Điện hạ, Người sao thế?" Tề Tiêu cực kỳ đau lòng.
"A Tiêu, ta lạnh quá, lạnh quá", thái tử suy yếu vô cùng, khác hoàn toàn với khi nãy.
Tề Tiêu nghe y nói thế thì ôm y càng chặt hơn, để đầu y rúc trong ngực
mình. Hai tháng qua hai người chưa có hành động nào thân mật đến thế. Tề Tiêu tự tay áp lên trán y, phát hiện y lại sốt cao rồi.
"Điện hạ, sao Người chẳng biết quý trọng cơ thể mình? Nô tỳ không đáng để Người phải như vậy", Tề Tiêu tràn ngập hổ thẹn.
"Đáng, chí ít hiện tại ta có thể ở trong ngực của nàng, có thể cảm nhận chân
được nhiệt độ của nàng", thái tử nói rất nhỏ, nhưng mỗi câu mỗi chữ như
đang mạnh mẽ đập vào tim Tề Tiêu.
"Ta thích nàng, từ lần đầu tiên gặp mặt ta đã thích nàng, nàng biết không... Nhưng vì sao nàng lại lúc
nóng lúc lạnh, chợt xa chợt gần với ta... Chúng ta rõ ràng là phu thê,
vì sao không thể, không thể... Có phải chỉ có như thế này nàng mới đối
xử tốt với ta một chút... Khụ khụ khụ...", thái tử như không còn đủ tỉnh táo, nói năng đứt quãng, như là chạm tới chân tình nên chợt ho khan.
Tề Tiêu nhẹ nhẹ vỗ về lưng của y, "Điện hạ, trước tiên Người đừng nói gì
cả, trên mặt đất lạnh lắm, nô tỳ dìu Người tới giường nghỉ ngơi". Một
mặt nàng lo lắng cho sức khỏe của y, mặt khác nàng không dám để y nói
tiếp, rất sợ tâm tình của mình cũng không khống chế được.
Tề Tiêu gọi Thiển Bích và Đoạn Văn tới, cùng nhau đỡ thái tử lên giường, rồi
lại phân phó bọn họ đi tới Tiên Dược Hòa mời thái, bận rộn đến tối mới
yên ổn.
Tề Tiêu đi ra ngoài cửa, chỉ thấy một cô gái áo đỏ chầm chậm đi tới. Tề Tiêu nhìn lại, chính là Toái Hồng.
"Toái Hồng cô nương, tình hình điện hạ như thế nào rồi?"
"Nương nương yên tâm, điện hạ chỉ là dư độc chưa sạch, cộng thêm mạnh mẽ đứng
dậy bị tổn thương nguyên khí, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, đúng hạn uống
thuốc thì sẽ không có gì đáng ngại, nhưng vẫn phải điều dưỡng một thời
gian, còn phải làm phiền nương nương chiếu cố."
Tề Tiêu đi tới
trước mặt Toái Hồng, chắp tay làm đại lễ, "Chuyện hôm nay, đa tạ cô
nương đại ân, nếu không có cô nương, hôm nay ta sợ là sẽ thân hãm ở
trong lao ngục rồi."
Toái Hồng thấy thế thì vội vàng đỡ lấy tay nàng, "Nương nương làm cái gì vậy? Chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi".
Thì ra hôm nay Toái Hồng đi ngang qua nhìn thấy một thân ảnh lén lén lút
lẻn vào phòng Tề Tiêu. Đợi kẻ đó đi rồi, Toái Hồng vào phòng kiểm tra,
lại phát hiện ra độc Ngũ Tuyệt Tán, liền vội vàng nói cho Tề Tiêu ết.
Tề Tiêu suy tư một phen, nghĩ đến việc hai huynh muội Tứ gia tới chơi liền chắc chắn là Tứ gia muốn động tay động chân, muốn hãm hại mình, vì vậy
bảo Toái Hồng thay đổi độc dược nên mới có trò hay như vừa nãy.
"Một cái nhấc tay của cô nương cũng là ân cứu mạng với ta. Ta cũng không biết nên báo đáp cô nương như thế nào".
"Toái Hồng là một vị thầy thuốc, không mong cầu gì xa xôi, ước nguyện duy
nhất là được thưởng thức kỳ độc trong thiên hạ, chữa bách bệnh trên thế
gian, nương nương đưa chai độc này cho ta nghiên cứu là tốt rồi", Toái
Hồng cười rực rỡ.
"Toái Hồng cô nương quả nhiên là giàu tình
thương", Tề Tiêu không khỏi bội phục Toái Hồng, "Được rồi, không biết
Toái Hồng cô nương quen biết Tương Đông vương điện hạ như thế nào?"
"Chuyện này kể ra thì rất dài", nhắc tới Tiêu Dương, trong mắt Toái Hồng xuất hiện thêm khác lạ.
Toái Hồng kể chuyện cũ, "Năm ta sâu tuổi, phụ mẫu bị sơn tặc giết chết, ta
thành cô nhi, lưu lãng tứ xứ ăn xin, bị người ta ức hiếp. Sau lại gặp sư phụ, sư phụ dạy ta y thuật, nuôi nấng ta trưởng thành. Lúc đầu ta cũng
lập chí giống sư phụ, làm một du, du ngoạn thiên hạ, hành nghề y tứ
phương. Nhưng năm mười bốn tuổi, sư phụ ta chẳng biết tại sao lại đột
nhiên mất tích, ta cũng bị Giang Hạ hứ sử bắt đi, đoạt làm tiểu thiếp.
Ta dẫu có chết cũng không theo, trong một đêm mưa trốn ra ngoài. Vào lúc suýt chút nữa bị quan binh đuổi kịp gặp được Tương Đông vương điện hạ,
Người đã cứu ta, ta đi theo Người".
"Thì ra cô nương cũng là một người cơ khổ", cùng là người lưu lạc chân trời, Tề Tiêu không khỏi xúc động.
"Có thể gặp được Tương Đông vương điện hạ là phúc ba đời của Toái Hồng".
"Hình như cô nương rất quý Tương Đông vương?"
"Phải, Tương Đông vương là nam nhân anh khí nhất thế gian này", trong giọng
nói của Toái Hồng lộ vẻ kiêu ngạo, "Nhưng ta xuất thân thấp hèn, không
dám hy vọng xa vời gì, chỉ nguyện có thể yên lặng đi cùng Tương Đông
vương điện hạ là được rồi".
Tề Tiêu bị sự phóng khoáng, thẳng thắn thành khẩn của Toái Hồng thuyết phục, quả nhiên không phải là một cô gái tầm thường.
"Nương nương thì sao, nương nương có thích thái tử điện hạ không?", Toái Hồng đột nhiên hỏi ngược lại.
"Ta không biết..." Tề Tiêu nghe vậy thì cúi đầu.
"Ta chỉ thuận miệng hỏi thôi, nương nương không cần để ý", Toái Hồng thấy thế thì an ủi.
Hai người lại hàn huyên một phen rồi từ biệt.
*
Cùng lúc đó, trở lại trong phủ Từ Phụ, ông ta giận không có chỗ phát tiết.
Ông ta vốn định đả đảo Tề Tiêu vào lúc đó, không ngờ tới chính bản thân
lại ngã ngựa, tiền mất tật mang.
"Hay cho ả Tề Tiêu lại dám cắn
ngược ta một cái, thực sự là tức chết ta rồi!" Từ Phụ tức giận, rút kiếm ra, hung hăng chém một đao ở trên cửa.
Từ Khởi Lệ thấy phụ thân
như vậy, sợ đến không dám nói một câu nào, vẫn là Từ Đạc cẩn thận tới an ủi khuyên giải vài câu mới khiến Từ Phụ bình tĩnh lại.
"Xem ra Tề Tiêu không phải là một kẻ dễ đối phó, trước đây chúng ta đã quá coi thường cô ta rồi".
"Phụ thân, tiếp theo nên làm gì?" Từ Đạc hỏi.
"Xem ra chúng ta cần phải tạm lắng một đoạn thời gian, lần này sợ là bệ hạ đã sinh nghi với ta rồi", Từ Phụ thở dài nói.
Từ Đạc vừa mới muốn khuyên giải phụ thân giải sầu, thị vệ ngoài cửa đột nhiên vội vã chạy vào.
"Tướng quân, đã xảy ra chuyện rồi. Mấy cung nhân Người bảo chúng thần xử lý đã chạy trốn, còn bị cấm quân tìm thấy, chúng thần không dám hạ thủ với
cấm quân nên đã suốt đêm chạy về xin chỉ thị từ Người", thị vệ thở hồng
hộc nói.
"Phế vật! Các ngươi chẳng được tích sự gì!", Từ Phụ ném chén trà xuống đất, "Thật sự là xui xẻo".
"Phụ thân, để con phái người tới ngoại thành thành Kim Lăng giết bọn họ" Từ Đạc hung ác nói.
"Cấm quân do kẻ nào dẫn đội?", Từ Phụ hỏi.
"Hình như là Giang đại thống lĩnh", thị vệ chột dạ nói.
"Đạc Nhi, Giang Phong Miên không phải là thùng cơm đứng yên cho người khác
chém giết, đến lúc đó con dẫn người giả bộ tập kích cấm quân, thừa dịp
bất ngờ ám sát nhân chứng, đến lúc đó không có chứng cứ, bọn họ cũng
không làm gì được chúng ta", Từ Phụ phân tích thế cục trước mắt.
"Phụ thân diệu kế, con sẽ đi hành động ngay", Từ Đạc nói xong liền lập tức đi phát động ám vệ của Từ gia hành động.
*
Sáng sớm hôm sau, ngoại thành thành Kim Lăng, Giang Phong Miên mang theo một đội cấm quân xuất phát vào trong thành.
Thì ra ba ngày trước, Giang Phong Miên nghe kiến nghị của Tiêu Dương xong,
đuổi theo điều tra đám cung nhân gây ra hỏa hoạn bị trục xuất, không ngờ tới trước khi bọn hắn tới từng người từng người lần lượt chết oan uổng, điều này làm cho hắn càng thêm vững tin trong đó có huyền cơ, vì vậy
tăng thêm tốc độ, trước khi người cuối cùng là một cung nữ tên Tang Lam
bị hắc y nhân giết chết đã ra tay cứu cô ta, biết được bọn họ là do Từ
Phụ chỉ điểm.
Mọi người đi tới một rừng cây trên đường nhỏ, đây là đường phải đi qua mới vào thành được.
"Chờ đã!", Giang Phong Miên phất tay dừng lại chúng quân, nhìn quanh rừng.
"Đại thống lĩnh, làm sao vậy?", một gã trung lang tướng nghi ngờ hỏi.
"Không có gì, hành sự cẩn thận chút", Giang Phong Miên cảm thấy có cái gì không đúng.
"Động thủ", Từ Đạc đã sớm mai phục ở trong rừng thấy bọn họ dừng lại, lệnh cho ám vệ động thủ.
Đột nhiên hơn mười nhánh mưa tên xé gió bay ra, vài cấm quân không đề
phòng, trúng tên ngã xuống đất, sau đó liền có hơn hai mươi tên áo đen
lao ra.
Từ Đạc cũng cầm kiếm xông ra ngoài, lao thẳng đến Giang
Phong Miên. Giang Phong Miên nghiêng người liền tránh thoát khỏi sự công kích của Từ Đạc, trở tay chém một kiếm lên lưng gã, Từ Đạc xoay người
phòng ngự, lưỡng kiếm đụng nhau.
Giang Phong Miên dùng lực mạnh
đè kiếm lên vai gã, trên áo đen rịn ra máu. Từ Đạc nhanh chóng lui ra
phía sau, cởi bỏ sự trấn áp của Giang Phong Miên, hai người lại đối đầu
hơn mười chiêu, Từ Đạc dần dần rơi vào thế yếu, trên vai cùng trên cánh
tay đều bị quẹt qua bị thương.
Lúc này cấm quân đang triền đấu
với các hắc y nhân khác, đột nhiên một gã hắc y nhân nấp trong bụi cỏ
bắn ra một mũi tên đâm vào giữa ngực cung nữ Tang Lam, Tang Lam kêu lên
một tiếng rồi ngã xuống đất.
Từ Đạc thấy kế hoạch thành công, lập tức ra hiệu cho bọn ám vệ rời đi. Lúc Từ Đạc chạy trốn lại bị Giang
Phong Miên chém mạnh một kiếm ở trên lưng, máu tươi chảy ròng.
Giang Phong Miên không tiếp tục đuổi theo gã nữa, xoay người đi kiểm tra tình huống của Tang Lam, chỉ thấy cô ta đã cạn hơi bỏ mạng.
"Đại thống lĩnh, cô ta chết rồi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?", trung lang tướng hỏi.
"Về thành trước rồi bàn bạc kỹ hơn", Giang Phong Miên mệnh cấm quân mang
theo binh sĩ bị thương cùng thi thể Tang Lam trở về thành.
*
Trong Đông ung.
Tề Tiêu ở trong phòng chăm sóc thái tử đã lâu, cũng thấy vô cùng mệt mỏi nên ghé vào bên giường chợp mắt.
Lúc ánh mặt trời bên ngoài rọi vào mới khiến Tề Tiêu tỉnh lại.
Tề Tiêu tròn mắt nhìn trên người mình đang được khoác một lớp chăn mỏng,
thái tử cũng không còn ở trên giường nữa. Tề Tiêu có chút bất an, chỉnh
sửa lại bề ngoài rồi đi tìm thái tử.
Tề Tiêu vừa ra cửa, thái tử
cũng vừa lúc về tới. Y mặc trung y, trên người chỉ khoác một tấm áo
choàng, sắc mặt tuy vẫn tái nhợt nhưng cũng có tinh thần hơn hôm qua.
Tề Tiêu thấy y thì vội vàng nghênh đón, bắt lại cánh tay của y, "Điện hạ đi đâu? Sao tỉnh dậy mà lại không gọi nô tỳ?".
"Ta vừa tỉnh thì muốn ra ngoài xem xem. Thấy nàng đang ngủ, ta cũng không muốn đánh thức nàng", thái tử nhẹ nhàng cầm tay nàng.
Tề Tiêu tự tay chạm lên trán của thái tử, thấy trán có nhiệt độ bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
"A Tiêu, chắc ta không còn sốt nữa rồi, thân thể cũng không còn khó chịu
nữa, nàng đừng lo quá", thái tử thấy nàng một bộ lo lắng, không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu, mở lời an ủi nàng.
"Đi thôi, điện hạ hãy vào trong đi, bên ngoài gió lớn lắm".
Tề Tiêu đỡ thái tử về trên giường, cẩn thận đắp chăn bông cho y.
"A Tiêu, đêm qua lời nói của ta nàng đừng để ý, coi như chưa từng nghe thấy đi", trong ánh mắt thái tử thần sắc không rõ.
"Ừm... Nô tỳ đi lấy thuốc cho điện hạ", Tề Tiêu không muốn nhắc tới chủ đề này nên tìm một cái cớ muốn rời khỏi phòng.
"A Tiêu! Đừng!" thái tử tự tay nắm chặt vạt áo của nàng.
"Điện hạ, nô tỳ cũng không phải sẽ không bao giờ trở lại, Người kích động làm gì", Tề Tiêu thoáng bất đắc dĩ cười nói.
"Không, đừng, nàng ở lại với ta được không?", trong giọng nói của thái tử mang theo một tia khẩn cầu.
Tề Tiêu nghe vậy thì trong lòng như bị đâm một cái, mũi bỗng dưng cay cay. Y thật sự thích nàng như vậy sao...
Tề Tiêu không thể làm gì khác hơn là sai người đi lấy thuốc, còn bản thân ngồi ở mép giường với thái tử.
"A Tiêu, đầu ta đau lắm", thái tử dùng tay phải xoa trán, cau mày nhẹ giọng nói.
"Để nô tì xoa bóp đầu cho Người", Tề Tiêu nhớ tới khi còn bé mẫu hậu bình
thường xoa bóp cho phụ hoàng lúc cơn đau đầu phát tác liền nói như thế.
Nàng kéo tay thái tử ra, ngón tay ngọc nhỏ thon dài đặt trên huyệt thái
dương của y, nhẹ nhàng xoa bóp, thấy chân mày của y dần dẫn giãn ra thì
trong lòng nàng biết phương pháp này hữu dụng, liền tiếp tục động tác
trong tay.
Ước chừng qua nửa nén hương, thái tử nhẹ nhàng kéo tay nàng, ý bảo nàng dừng lại.
"Điện hạ, làm sao vậy, nô tỳ xoa bóp không thoải mái sao?"
"Không có. A Tiêu xoa bóp đã lâu, tay nhất định mỏi lắm, nghỉ ngơi một chút đi".
"Không phiền, điện hạ bởi vì nô tỳ mà chịu liên lụy, bây có thể khiến cho điện hạ thoải mái chút, nô tỳ đã rất vui vẻ rồi".
"A Tiêu, cám ơn nàng nhiều. Nếu như nàng vẫn có thể sống cùng ta như vậy thật là tốt biết bao", thái tử nói.
"Nô tỳ sẽ vậy mà", Tề Tiêu cười khổ nói, vừa lúc hạ nhân bưng thuốc về, Tề Tiêu liền hầu hạ thái tử uống thuốc.
*
Trong phủ Tương Đông vương, Tiêu Dương nương ngọn đèn dầu chập chờn, qua quýt lật giở cuốn sách trên bàn.
"Điện hạ, nên dùng bữa rồi", Vương Dực nhắc nhở.
"Tra được cái gì chưa?", Tiêu Dương bưng lên một ly trà nguội.
"Thuộc hạ vô năng, chưa tra được chứng cớ xác thực chứng minh ông ta hạ độc".
"Không trách ngươi, Từ Phụ xử sự chu đáo cẩn thận, tay mắt trong chiều rất
nhiều, muốn nắm được nhược điểm của ông ta thật không dễ dàng".
"Đúng rồi, sáng nay nhân chứng mà Giang thống lĩnh đưa về đã bị thích khách ám sát ở vùng ngoại ô rồi".
"Tay Từ Phụ càng ngày càng duỗi dài rồi, lần này Từ Phụ tuy là trộm gà không thành lại mất nắm thóc, nhưng không bị tổn hại đến căn cơ, xem ra chúng ta phải chủ động xuất kích một phen", Tiêu Dương lạnh lùng nói: "Được
rồi, mấy ngày trước ta phân phó ngươi đã sắp xếp xong chưa?"
"Bẩm điện hạ, đã an bài thỏa đáng rồi", Vương Dực trả lời.
Tiêu Dương đến gần, nói nhỏ phân phó Vương Dực vài câu.