Trước khi tan
triều , Du Bá Thiên nói đến chuyện phục chức của Chung Lâm, quả nhiên
vừa dứt lời, trên triều liền nổi lên tiếng nghị luận sôi nổi.
Du Thiên Linh lẳng lặng đứng nghe bọn họ ngươi một lời ta một chữ mà tranh luận, ồn ào hơn cả vẫn là ý kiến có khuynh hướng cắt chức Chung Lâm.
Lưu Tiếp thấy tình thế không khác lắm với dự đoán của ông, ông mới tiến về
phía trước nói: “Bệ hạ, Chung tướng quân vượt quyền xử trí các thị vệ
thất trách, khiến người thì trọng thương người thì mất mạng, đây là sự
thật, thần cho rằng Chung tướng quân tuổi còn nhỏ, hành sự có phần chưa
ổn thỏa, không có cách nào gánh vác công việc, mong rằng bệ hạ suy nghĩ
lại.”
Ông ta vừa nói xong, mấy tên chó săn liền lên tiếng phụ họa: “Thỉnh bệ hạ suy nghĩ lại.”
Du Bá Thiên liếc mắt nhìn khuê nữ một cái, lúc này Du Thiên Linh mới đứng
ra, hừ lạnh một tiếng nói: “Vượt quyền? Người trọng thương, người mất
mạng? Lời nói này của Lưu Thừa tướng có công bằng không?”
Mọi người nghe thấy tiếng nói đồng loạt dồn ánh mắt về phía Du Thiên Linh,
không tự giác cùng lui một bước. Từ sau khi Phò mã lên thượng triều cùng nàng, Du Thiên Linh đã không còn lên mặt dọa người nữa rồi, cách đối
nhân xử thế cũng khiêm tốn hơn rất nhiều, mấy ngày nay mọi người đều thả lỏng không ít. Nhưng hiện tại khi nàng vừa cất tiếng nói, trái tim mọi
người ở đây vẫn không tự giác mà nhảy lên một nhịp, giống như một cơn
mưa gió bão bùng sắp kéo đến.
Lưu Tiếp lại không để nàng ở trong mắt, nói: “Thỉnh điện hạ chỉ giáo.”
So với ông ta, Du Thiên Linh càng không thèm cho ông ta một ánh mắt:
“Trong triều đình, ta là Du Quốc Đại tướng quân, Lưu Thừa tướng nên gọi
ta một tiếng Đại tướng quân mới đúng.”
Lưu Tiếp nghe vậy sắc mặt hơi trầm xuống, nửa ngày sau mới nói một tiếng: “Thỉnh Đại tướng quân chỉ giáo.”
Lúc này Du Thiên Linh mới khẽ nâng cằm, nhẹ liếc nhìn ông ta một cái nói:
“Chung Lâm là tướng quân tam phẩm do đích thân bệ hạ phong chức, mà Vũ
Lâm Vệ lại là thân hộ vệ của bệ hạ, bảo vệ sự an nguy của bệ hạ, mỗi một chỗ bên trong hoàng cung có chỗ nào không liên quan đến an nguy của bệ
hạ? Ngươi lại nói hắn không có quyền xử trí mấy tên thị vệ? Hay là mấy
tên thị vệ này rất có địa vị trong triều đình?”
Lời này rõ ràng đang nhắc nhở mọi người, tên trưởng thị vệ bị đánh chết kia là con rể của Lưu Tiếp.
Lưu Tiếp trầm ổn, giương giọng nói: “Lời này của Đại tướng quân mới là
không công bằng . Mấy thị vệ ngày đó đều xuất thân từ quân doanh của Lục tướng quân, đáng lẽ nên do Lục tướng quân xử trí mới phải. Hơn nữa cung nhân có thể tuồn đồ vật quý giá từ trong cung ra ngoài nhằm trục lợi,
lại có thể vượt qua các cửa kiểm tra trong cung, liền thuyết minh rằng
bên trong đội ngũ thị vệ có người cấu kết với họ, trước khi sự tình còn
chưa rõ ràng, Chung tướng quân đã lạm dụng tư hình, đánh chết người,
không thể không khiến người khác hoài nghi có phải hắn có ý định mưu
hại, muốn mượn chuyện này để che dấu sự thật gì hay không.”
Du Thiên Linh cười lạnh nói: “Có ý định mưu hại? Chiếc mũ Lưu Thừa tướng
chụp xuống cũng quá lớn đi? Thời điểm phạt trượng tất cả mọi người đều
chứng kiến, mấy chục người bị phạt, cùng là 50 đại bản, nhưng chỉ có con rể của Lưu Thừa tướng bị đánh chết, là thân mình con rể của Lưu Thừa
tướng quá quý giá, hay là đám thị vệ kia da dày thịt béo hơn, cố tình
chỉ đánh chết con rể của Lưu Thừa tướng ?”
Lưu Tiếp biết rõ chân tướng sự tình, lại nghiêm trang nói với Du Bá Thiên : “Bệ hạ, Vương Tiêu xác thật là con rể thần, nhưng thần không hề có ý
bao che cho hắn, việc hắn thất trách là sự thật, nhưng thần cảm thấy sự
tình cung nhân mang đồ vật ra ngoài cung là chuyện quan trọng, còn rất
nhiều điểm đáng ngờ chưa được điều tra làm rõ, nhưng Chung tướng quân
lại tự tiện xử tử người trong cuộc, không khỏi quá nóng vội và chưa được ổn thỏa.”
Du Thiên Linh nâng cao giọng nói: “U, chẳng lẽ Lưu Thừa tướng biết nội tình gì rồi?”
Lưu Tiếp nói: “Đại Lý Tự đã sắp xếp nhân lực điều tra rõ việc này, ta tin rằng ít ngày nữa sẽ có kết quả.”
Du Thiên Linh đã sớm cài tai mắt của nàng bên người ông ta, ông ta muốn
làm gì , đương nhiên Du Thiên Linh rất rõ ràng, vì con rể đã chết nên
ông ta không cam lòng, không chỉ muốn cắt chức Chung Lâm , ông ta còn
muốn đưa Chung Lâm vào chỗ chết, vĩnh viễn không có cơ hội xoay người,
quả nhiên là lão cáo già tính toán chi li.
Du Thiên Linh đi đến trước mặt ông ta, chắp tay sau lưng nói: “Vậy là Lưu
Thừa tướng tạm thời còn chưa có chứng cứ, tất cả đều là suy đoán của Lưu Thừa tướng? Nhưng ta lại cảm thấy cách làm việc của Chung tướng quân,
cũng có phần không ổn.” Nàng nhìn về phía mọi người, “Cung nhân ăn cắp
đồ vật trong cung là Chung tướng quân chặn được, hắn đương nhiên có
quyền nghiêm hình tra khảo mấy cung nhân này, mà lúc ấy mấy cung nhân đó cũng đã thú nhận sự thật, hơn nữa còn ký tên điểm chỉ.” Nàng giơ tay ra hiệu, liền có người dâng lời khai của mấy cung nhân đó trình lên Du Bá
Thiên. Đây là sự chuẩn bị trước của Du Thiên Linh, xác thật Chung Lâm
làm việc chưa được ổn thỏa, sau khi hắn tra khảo xong lại không cho
người lưu lại tội trạng, nàng chỉ có thể kịp thời phái người bổ sung,
chữ viết bên trên đều là bắt chước.
Du Thiên Linh lại tiếp tục nói: “Nếu đã nhận tội, ngay lập tức có thể xử
tử. Mà Chung tướng quân lại căn cứ theo lời khai của mấy cung nhân,
nghiêm trị hơn mười thị vệ làm việc thất trách, điều này hợp tình hợp
lý. Nhưng bỏ rơi nhiệm vụ, là trọng trách nghiêm trọng …… Lục tướng
quân, nếu là ngươi, ngươi sẽ xử phạt như thế nào? 50 đại bản là nặng sao ?”
Lục Tây Vì là tên tiểu nhân,
sau khi Du Thiên Linh biết hắn là người của Lưu Tiếp, nàng đã sớm chuẩn
bị, trong tay nàng nắm giữ nhược điểm của hắn, hiện tại chính là thời
điểm có thể dùng tới.
Lục Tây Vì nói:
“Chung tướng quân xử trí hợp tình hợp lý, mà thân là trưởng thị vệ đáng
lẽ phải bị phạt trượng thêm mười đại bản so với người khác, Chung tướng
quân đã thủ hạ lưu tình.”
Lưu
Tiếp không nghĩ tới Lục Tây Vì lại làm phản ngay lúc này, sắc mặt ông ta thay đổi ngay tức khác, lúc này ông ta mới ý thức được, lần này Du
Thiên Linh cũng không tùy hứng làm bậy giống ngày trước, mà là có chuẩn
bị mà đến.
Du Thiên Linh không
chờ ông ta phản bác, nàng từng bước ép sát nói: “Hôm nay là mấy cung
nhân vụng trộm vận chuyển đồ vật ra ngoài, ngày mai nếu có thích khách
lẻn vào trong cung, phụ hoàng ta bởi vậy mà xảy ra chuyện không hay,
trách nhiệm này ai tới gánh? Đánh chết một tên trưởng thị vệ là có thể
giải quyết sự tình sao? Lần này, Chung tướng quân kịp thời phát hiện
manh mối, lại nhanh chóng định tội, trừng phạt nghiêm khắc những người
có liên quan, đồng thời cảnh báo mọi người, ngăn chặn vấn đề trước khi
nó xảy ra, vậy thì hắn có tội gì? Tại sao lại không ổn thỏa?”
Nàng lạnh lùng quét mắt về phía mọi người, nâng cao giọng nói: “Nói lớn hơn, tầm quan trọng của binh lính canh gác hoàng cung như thế nào? Một khi
cửa cung bị phá, mất nước là chuyện sắp tới! Thị vệ canh gác cửa cung
không chịu nổi một kích như thế, nếu ngày nào đó quân địch muốn chiếm
đóng hoàng cung, vậy có phải thị vệ trong cung chỉ là thùng rỗng kêu to
hay không? Thân là trưởng thị vệ, bỏ rơi nhiệm vụ cũng liền thôi, nhưng
thân thể lại không cường tráng bằng mấy tên thị vệ bình thường, loại
trưởng thị vệ này lưu lại có tác dụng gì? Làm sâu mọt trong cung sao!
Lục Tây Vì! Ngươi chọn người kiểu gì vậy!”
Lục Tây Vì hốt hoảng quỳ xuống: “Thần có tội! Chỉ là tiếng nói của thần hơi nhẹ……” Nói xong hắn trộm liếc mắt nhìn Lưu Tiếp một cái, “Rất nhiều
chuyện muốn làm cũng không được……”
Lưu Tiếp lạnh lùng nói: “Ngươi chớ có nói bậy!” Ông ta tiến lên, “Bệ hạ,
tuy rằng Vương Tiêu là con rể thần, nhưng việc hắn nhậm chức trưởng thị
vệ tuyệt đối không liên quan đến vi thần, còn việc vì sao hắn lại bị
phạt trượng đến chết, thần cho rằng còn có điểm đáng ngờ, thỉnh bệ hạ
làm rõ!”
Trước mắt bao người, Du
Bá Thiên đương nhiên sẽ không thật sự khiến mọi việc trở nên quá khó
coi, hiện nay mục đích của bọn họ đã đạt được, có thể thu tay lại, nháo
quá lớn, cũng khó kết thúc việc này.
Du Bá Thiên nói: “Từ trước đến nay thừa tướng làm việc vẫn chí công vô tư, trẫm đương nhiên rất tin tưởng Thừa tướng. Nhưng việc này, ít nhiều
Chung tướng quân cũng giúp mọi người cảnh giác, hành sự quả quyết, mới
tránh được việc trộm đồ trong cung, là người có công, tuy rằng vô ý
khiến trưởng thị vệ Vương Tiêu bị mất mạng, ta nghĩ đó cũng không phải
là điều hắn mong muốn, hôm nay hắn sẽ được phục chức, nhưng ban thưởng
thì miễn đi.” Dứt lời ông đứng lên, “Được rồi, bãi triều.”
Lúc này sắc mặt Lưu Tiếp cực kỳ khó coi.
Du Thiên Linh kéo tay Phò mã tuấn mỹ của mình đi qua trước mặt ông ta, cao ngạo hừ lạnh một tiếng, trước khi nàng rời đi, vây cánh của Lưu Tiếp
cũng không dám tiến lên an ủi Lưu Tiếp vài câu.
Đi đến ngoài điện, thái giám tổng quản tiến lên mời Du Thiên Linh: “Công chúa, Phò mã, bệ hạ cho mời.”
Du Thiên Linh gật đầu, lôi kéo Thời Hoài Kim đi theo thái giám tổng quản,
trên đường đi nàng dùng khuỷu tay thọc thọc vào người Thời Hoài Kim:
“Thế nào? Huynh thấy tức phụ của mình có soái hay không?”
Thời Hoài Kim mỉm cười, gật đầu nói: “Chỉ là Lưu Thừa tướng sẽ không dễ dàng từ bỏ như thế đi?”
Du Thiên Linh không cho là đúng: “Đấy là chuyện đương nhiên, nếu ông ta dễ dàng từ bỏ như thế, ngược lại lại khiến ta thất vọng, ta phải chờ bằng
được ngày ông ta lộ đuôi cáo của mình ra.”
Thời Hoài Kim có chút lo lắng cho Chung Lâm, Chung Lâm cũng không phải người có tâm nhãn, nếu sau này Lưu Tiếp vẫn nhằm vào hắn,sợ rằng có chút khó
khăn: “Về phía Chung Lâm vẫn cần nàng chỉ điểm nhiều hơn một chút, tính
tình hắn ngay thẳng, sợ rằng tương lai sẽ bị người hãm hại.”
Du Thiên Linh an ủi xoa bóp tay phò mã: “Huynh không cần nhọc lòng giúp
hắn, hắn giúp ta làm việc, đương nhiên ta sẽ bảo vệ hắn, bảo đảm trong
tương lai hắn sẽ một bước lên trời, làm rạng rỡ tổ tông, yên tâm đi ~”
Thời Hoài Kim gật đầu, ngẫm lại Chung Lâm ngày xưa, chung quy vẫn không thể yên tâm.
Du Thiên Linh xoa nắn mặt hắn: “Huynh quan tâm hắn như vậy, đến ta cũng phải ghen tị.”
Thời Hoài Kim bật cười: “Ghen? Nàng cho rằng ta sự thật không biết lúc trước nàng quen biết Chung Lâm như thế nào sao, đáng lẽ ta mới là người nên
ghen vì nàng quá quan tâm tới hắn mới đúng đi?”
Cái này……
Du Thiên Linh chột dạ sờ sờ cánh mũi, kéo tay hắn thay đổi đề tài: “Đi thôi, cha còn đang chờ đấy.”