"Nhưng Abela, bạn chưa bao giờ nhìn thấy Heloise trong giấc mơ của mình sao? Bạn nghĩ gì về cô ấy? Bạn có còn
nói chuyện nhẹ nhàng với cô ấy như trước không? Bạn tỉnh dậy với niềm
vui hay là nỗi buồn?"
...
Lương Duyệt Nhan rất nhẹ, bế lên gần như không tốn sức, Kinh Tố Đường ôm theo cô trở về xe, lúc này
anh mới phát hiện chiếc xe của anh chiếm diện tích hai chỗ đậu xe, từ
khi lấy bằng lái đến nay anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy. Kinh Tố
Đường cẩn thận đặt cô lên ghế phụ, giúp cô thắt dây an toàn, hai má anh
cảm giác được nhịp thở đều đều của cô. Anh vẫn còn thấp thỏm không yên,
anh bật phần mềm hẹn giờ trên điện thoại lên, nhìn chằm chằm nó trọn vẹn 10 giây, dòng đầu tiên trên tờ giấy nhàu nhĩ đã chuyển sang màu xám,
bên rìa có viết hai chữ "hôn mê" và một số công thức hóa học.
Lương Duyệt Nhan vô thức hừ một tiếng, đầu cô nghiêng sang một bên, anh đưa
tay đỡ đầu cô, sau đó dùng lòng bàn tay dán lên mặt cô, nhiệt độ cơ thể
cô bình thường hơi lạnh, giống như những gì trước đây anh cảm thấy.
Không phát sốt là tốt, anh viết lên bảng, đầu bút dừng lại, viết một chữ "ngoan", vẽ thêm một vòng tròn. Lúc Lương Duyệt Nhan tỉnh táo, anh chưa bao giờ dám nhìn kỹ cô như vậy, ánh măt rời khỏi mặt cô, anh thấy băng
gạc trên cánh tay cô không biết đã lỏng ra từ lúc nào, anh tháo ra, lấy
một miếng dán cầm máu trong ví mình, nhẹ nhàng dán vào vết kim đã đông
máu.
"Tỉnh rồi?" Kinh Tố Đường hỏi.
Không có tiếng trả lời.
"Duyệt Nhan?" Anh đột nhiên thử gọi tên cô.
Vẫn không có tiếng trả lời. Gương mặt Kinh Tố Đường chợt hồng lên.
Anh nhớ đến Lương Duyệt Nhan từng ở bên tai anh gọi anh là "mèo say rượu",
câu phản bác muộn màng này lại giống như đang thì thầm: "Còn nói tôi là
mèo say rượu. Hiện tại cô rõ ràng là đang trúng độc."
Lương Duyệt Nhan đang hôn mê không nghe được câu trách cứ này có bao nhiêu dịu dàng.
Kinh Tố Đường ôm Lương Duyệt Nhan vào thang máy. Anh ấn tầng 27.
Điện thoại trong túi cô đột nhiên rung lên, cũng thuận lợi tìm được một con
đường để vượt ngục, "cạch" rơi xuống đất. Màn hình hiển thị "Em gái lớp
mầm non", là Dương Dương! Kinh Tố Đường khó khăn lắm mới dùng ngón trỏ
móc được chìa khóa, nhẹ nhàng thả Lương Duyệt Nhan trong lòng xuống,
trọng tâm của cô toàn bộ rơi vào trên người anh, anh vững vàng ôm chặt
eo cô, bởi vậy Lương Duyệt Nhan bị giam trong vòng tay anh, cô an toàn.
Cho dù cô có nghe thấy hay không, anh vẫn nhặt điện thoại lên và nói vào tai cô: "Tôi nhận máy nhé."
Kinh Tố Đường luống cuống tay chân
ấn nghe máy, còn chưa kịp nghe đối phương muốn nói cái gì, anh đã mang
theo giọng điệu dồn dập nói, mẹ Dương Dương đột nhiên ngất xỉu, anh đang trên đường đưa cô đi cấp cứu.
Cô giáo lớp mầm non nghe vậy thì
sảng khoái đồng ý, cô ấy vốn gọi tới nói với Lương Duyệt Nhan rằng muốn
dẫn Dương Dương đi xem phim, mấy giây cuối cùng Kinh Tố Đường nghe thấy
cô ấy ở đầu bên kia kiên nhẫn giải thích với Viên Dương. Anh như không
có chuyện gì xảy ra cất điện thoại vào túi Lương Duyệt Nhan.
Anh nói dối.
Làm trò trước mặt cô.
Nhưng anh lại thích làm như mình là người nhà của Lương Duyệt Nhan và Viên Dương. Lừa gạt cũng không sao.
Anh hiểu tại sao khi ai đó sẵn sàng bán linh hồn của mình cho ma quỷ.
...
Anh cẩn thận đặt Lương Duyệt Nhan lên giường mình, hơi thở của cô đều đặn,
ngủ mà không hề phòng bị. Tờ giấy được kẹp ở bảng hồ sơ, mỗi dòng trên
đó đều là dấu thời gian do cô viết, giờ đầu tiên sắp trôi qua. Còn 7
tiếng nữa. Thời gian trên điện thoại không bị gián đoạn, anh thấp thỏm
đoán xem khi nào cô sẽ tỉnh lại, trong khoảnh khắc anh chọn con đường về nhà thay vì đến bệnh viện, anh đã đối đầu với vô số kẻ thù trong tưởng
tượng, y học hiện đại là một trong số đó, và có lẽ đạo đức thế tục cũng
vậy.
Kinh Tố Đường lại chạm vào mặt cô, trong nhà có nhiệt kế nhưng anh làm bộ
như không nhớ rõ nhiệt kế để ở đâu. Nhiệt độ cơ thể cô vẫn bình thường,
cô nói cô sẽ ổn thôi, cô sẽ ổn thôi, Kinh Tố Đường tin tưởng cô.
Một kẻ lừa đảo tin tưởng một kẻ giết người vô điều kiện.
Bởi vì Lương Duyệt Nhan làm những việc này đều là vì anh, Kinh Tố Đường
không thể giả vờ như mình cái gì cũng không biết, cô ngâm mình trong
phòng thí nghiệm là vì anh, đối mặt với thi thể hôi thối cũng là vì anh, bị người mẹ đau đớn vì mất con trai tát vào mặt, tiêm thử thuốc thí
nghiệm vào cơ thể mình cũng là vì anh.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có bất cứ ai làm những điều này cho mình.
Giống như anh không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người coi trọng mình như vậy.
Anh thật sự may mắn vậy sao?
Tim Kinh Tố Đường chua xót như một quả cam bị nghiền nát, anh chỉ có thể
canh giữ bên cạnh cô, đối mặt với tấm bảng nhăn nhúm bị nắm chặt, anh
nhìn cô không chớp mắt, sợ cô sẽ biến mất như một làn khói, anh giống
như chứng kiến điều kỳ diệu mà cả đời chỉ có thể nhìn một lần.
Giết người cũng được. Không phải cũng được. Câu trả lời cho câu hỏi này đối với anh đã không còn quan trọng nữa.
Sử Đông nói với anh, anh cũng không phải người bình thường gì.
Trong lòng Kinh Tố Đường đã có câu trả lời, sao tôi có thể chứ.
Anh đã trộm Lương Duyệt Nhan. Không, Lương Duyệt Nhan nằm ở đây là bị anh cướp về.
Ánh mắt Kinh Tố Đường không rời khỏi mặt Lương Duyệt Nhan. Trên ranh giới
giữa điên cuồng và lý trí cũng không khác biệt giữa thực và ảo, trên
thực tế, anh sẽ không bao giờ tin rằng Lương Duyệt Nhan đang nằm trước
mặt anh lúc này.
Nếu ngươi muốn mạng ta thì cứ coi ta như con cừu, một con cừu hiến dâng có thể trừ bỏ tội lỗi của người đã chết.
Nếu như có thể.
Ma xui quỷ khiến đến gần, chóp mũi anh chạm vào giữa mái tóc của Lương
Duyệt Nhan, tim đập nhanh đến màng nhĩ chấn động. Sau đó anh chạm vào
đường giữa tóc cô và trán cô bằng đôi môi nhạy cảm của mình.
Coi như đây là nụ hôn chúc ngủ ngon đi, Kinh Tố Đường thầm nghĩ.
Nhưng Lương Duyệt Nhan không biết mở mắt ra từ lúc nào, đôi đồng tử đen kịt đó bất động dán chặt vào khuôn mặt anh.