Sau một ngày dài, Lương Duyệt Nhan đã chẳng còn sức lực nào. Hiện thực
không cho phép cô cảm thấy như vậy, bởi vì Viên Hồng phía sau đang theo
cô từng bước lên cầu thang.
"Mẹ, mẹ đi xe chuyến mấy giờ mà đến
sớm như vậy?" Lương Duyệt Nhan ném qua một cái đề tài, lại cảm thấy may
mắn là buổi sáng mình nhớ tẩy rửa bồn tắm. Thần kinh của cô khẩn trương
cao độ, độ cảnh giác lên đến 120.000 về cách đối phó với những gì Viên
Hồng sắp nói.
Những thứ trong bao tải đang di chuyển, phát ra một mùi buồn nôn kinh tởm, giống như rơm rạ thối rữa.
"Hải Bình mua cho tôi vé xe vào trưa mai nhưng tôi đã đổi thành sáng nay. Ở
huyện nhỏ cũng không có việc gì làm, còn không bằng đến sớm một chút
chơi với Hải Bình."
À, chơi với Hải Bình.
Cứ giống như Hải Bình là người dễ bị tổn thương và cần chăm sóc nhất trên đời vậy.
Họ đã đến cửa căn hộ 401, Lương Duyệt Nhan thở hổn hển nói với Viên Hồng: "Mẹ, chúng ta đến rồi."
Lương Duyệt Nhan kéo túi du lịch trên cổ tay, dây đeo túi rất nhỏ, trong túi
nặng như chứa đá, mấy cái dây đeo bao tải nặng trĩu xếp chồng lên nhau
gần như siết chặt vào da thịt và treo trên xương cổ tay cô. Cô cố gắng
lấy chìa khóa ra mở cửa.
Rõ ràng là đồ của mình nhưng Viên Hồng
lại không có bất kỳ ý muốn giúp đỡ nào. Một tay bà ta đùa nghịch mái tóc khô xơ xác của mình, tay kia cầm điện thoại thông minh, xem video nhảy
quảng trường hết lần này đến lần khác, nhạc nền chói tai nhưng Viên Hồng lại rất thích thú.
Mở cửa ra, Lương Duyệt Nhan đi vào, đặt hành
lý của Viên Hồng cùng túi xách nhỏ của mình lên mặt bàn. Bao tải thì để
xuống đất, bản thân cô còn chưa kịp thay giày đã vội vàng lấy ra một đôi dép nữ từ trong tủ giày đặt trước mặt Viên Hồng.
Viên Hồng dường như rất hài lòng, thay dép lê, lại làm như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bà ta làm bộ như không để ý, nghiêng đầu hỏi: "Đúng rồi, người vừa rồi
là ai?"
Trong lòng cô thấy kinh ngạc, đương nhiên Viên Hồng không phải người mù, thấy được Kinh Tố Đường sao có thể không hỏi anh là ai
chứ.
Cô còn chưa nghĩ ra câu trả lời. Ban đầu không quen biết gì
với anh luật sư, không thể coi là bạn bè. Phải nói gì đây, luật sư sao?
Hay là người bạn cùng hút thuốc bèo nước gặp nhau?
Đúng lúc này,
có người gõ cánh cửa còn chưa kịp đóng lại, một giọng nói trong trẻo gọi một tiếng "Chị Nhan". Lương Duyệt Nhan thở phào một hơi, là một cô gái ở lầu dưới ban ngày đưa Viên Dương về. Trong khu phố cũ, có nhiều người
già trẻ em cũng như vậy. Có một số đứa trẻ học cùng trường mẫu giáo với
Viên Dương, vì để mời chào, các lớp học mới ban ngày sẽ giúp cha mẹ đưa
con cái của họ trở lại khu dân cư từ trường mẫu giáo, trông coi thêm một lúc nữa.
Nhìn thấy Viên Dương, Viên Hồng lập tức xoay người chặn Lương Duyệt Nhan lại, bà ta rất tự nhiên mà ôm lấy Viên Dương từ trong
vòng tay của cô gái kia. Đứa bé lại mất tự nhiên mà giãy giụa, nhưng
không thể ngăn cản cánh tay của người phụ nữ nhảy quảng trường quanh
năm. Nụ cười của cô gái ngoài cửa cũng cứng đờ mất một giây, nhìn về
phía Lương Duyệt Nhan, Viên Dương cũng nhìn về phía cô. Lương Duyệt Nhan nở nụ cười với cô ấy, sau đó nhẹ giọng nói với Viên Dương: "Dương
Dương, gọi bà nội đi."
"Bà nội..." Viên Dương còn chưa nói xong
mà Viên Hồng đã nở nụ cười nhiệt tình lại ấm áp đáp lại cậu bé. Khuôn
mặt tươi cười này dường như đã sẵn sàng ngay từ khi còn chưa nghe thấy
cậu bé mở miệng, chỉ cần đứa bé nhìn bà ta một cái thì bà ta có thể cười thành một đóa hoa.
Lương Duyệt Nhan nhìn khuôn mặt tươi cười bên cạnh, rơi vào thất thần.
Cô nghĩ, đừng nói là mở rộng vòng tay, Viên Hồng sao lại không cười với cô bao giờ?
Cô gái kia còn phải đưa một đứa trẻ khác về nhà. Lương Duyệt Nhan nói lời
cảm ơn với cô ấy, có lẽ sau khi tan làm có buổi hẹn nên trong mắt cô ấy
mang theo ý cười, nói với Lương Duyệt Nhan: "Hôm nay Dương Dương rất
ngoan. Ngày mai gặp lại, chị Nhan."
Lương Duyệt Nhan gật đầu: "Ngày mai gặp." Cô đóng cửa lại.
Hôm nay nhà trẻ có buổi học ngoại khóa, Viên Dương chơi cả một ngày, giờ
phút này đã ngáp dài vươn tay về phía Lương Duyệt Nhan. Viên Hồng lại đè cánh tay đứa bé lại, miệng phát ra tiếng cười hô hố chơi đùa với Viên
Dương.
Lương Duyệt Nhan đã gửi Wechat cho Viên Hải Bình.
"Mẹ đến sớm."
"Anh có về nhà ăn cơm không?"
Viên Hải Bình không trả lời ngay, thời gian chờ đợi thật dài.
Viên Hồng không nhìn Lương Duyệt Nhan, nhưng những lời này là đang hỏi cô: "Ban ngày cho Dương Dương đi nhà trẻ à?"
"Vâng, cũng không tốn bao nhiêu tiền."
Viên Hồng lạnh nhạt liếc qua một cái: "Hàng xóm chỗ tôi có một phụ nữ 30
tuổi, nhân viên công vụ, vừa đi làm vừa chăm hai đứa con, còn là cặp
song sinh nữa."
"Còn không phải sao." Viên Hồng nói, ngồi giữa ghế sofa, lại phát ra tiếng hô hố buồn cười với cậu bé trong lòng.
Lương Duyệt Nhan nắm lấy hai tay ở sau lưng, nắm chặt rồi lại thả lỏng, nắm chặt rồi lại thả lỏng.
Bỏ qua đi, bỏ qua đi, cho dù là trong công việc cũng sẽ gặp phải những người xấu tính, bỏ qua đi, bỏ qua đi.
"Mẹ, tối mẹ muốn ăn gì?" Lương Duyệt Nhan nhìn đồng hồ treo tường, cuối cùng cũng đến giờ Viên Hải Bình về nhà ăn cơm, trong đầu cô tính toán: "Con
ra ngoài mua ít cá dưa chua vè nhé?"
"Ăn cái đấy làm gì? Cô không biết nấu cơm à? Hải Bình kiếm tiền cũng không dễ dàng, cô phải tiết
kiệm một chút chứ." Viên Hồng dùng ánh mắt kén chọn đánh giá mọi đồ vật
trong nhà, dùng cằm hất về phía túi tắm bên cạnh cửa: "Hơn nữa, tôi còn
mang theo gà, gà mái già đến tuổi. Cô biết giết gà không?"
Lương
Duyệt Nhan không cách nào nói ra câu "Con không", chỉ vì chuyện để cô
giáo đưa Dương Dương về nhà cũng đủ để Viên Hồng có lý do chế nhạo cô.
Cô nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được câu nói tiếp theo của Viên
Hồng sau khi cô nói ra. Viên Hải Bình luôn thích dùng đủ loại lời nói đả kích cô, mà tổ tiên của kỹ năng này đang ngồi ngay trước mặt. Lương
Duyệt Nhan dừng một chút, gật đầu nói: "Con đi nấu cơm, hầm canh gà được không?"
Viên Hồng bĩu môi. Đây là ý tứ đồng ý.
Sau đó Viên Hồng nói thêm: "Cho ít dầu thôi."
Thật khó để làm cho người lớn tuổi thích cô. Lương Duyệt Nhan dù có chậm
chạp đến đâu cũng có thể phát hiện ra điều này. Tình yêu của cha mẹ và
ông bà chỉ dành cho mình em trai Tiểu Phong, và tình yêu của Viên Hồng
cũng chỉ dành riêng cho Viên Hải Bình và Viên Dương.
Còn Viên Hải Bình thì sao?
Trong lòng Lương Duyệt Nhan thầm cười lạnh.
Cô ở trong cái nhà này vĩnh viễn là người dư thừa.
Thậm chí Lương Duyệt Nhan cũng cảm thấy không cần thiết phải cố gắng nữa,
bởi vì cô có làm thế nào cũng sẽ không được công nhận, chứ đừng nói đến
thích.
Sự tồn tại của cô vốn dĩ chính là tội lỗi.
Lương Duyệt Nhan cũng đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi.