Phía bên trái của khu phức hợp chính phủ thành phố Dương Thành là tòa
nhà hải quan Dương Thành, một tòa nhà theo phong cách châu Âu nguy nga.
Bên phải là văn phòng Sở Công an Dương Thành, một tòa nhà hiện đại màu
xám trang trọng lạnh lẽo. Những tòa nhà này đã nhiều năm tuổi, những tòa nhà khác ở Dương Thành hoặc là đã cũ kỹ tàn tích phủ bụi, dây leo bám
vào tường. Sức mạnh của chính quyền đã giữ cho nó không sụp đổ.
Trước Sở Công an Dương Thành có một tấm bia dài được đẽo bằng đá cẩm thạch
thô, trên bia có bốn chữ lớn Công an Dương Thành đầy lẫm liệt. Để ở cửa
chính, trước tiên phải leo hàng chục bậc thang dài, cổng chính hướng về
phía nam, mặt trời nghiêng từ cuối phố chiếu vào, rải lên con người và
mặt đất. Mặt trời mọc không có nhiều sự ấm áp.
Một bà lão lớn
tuổi thở hổn hển vịn vàng khung cửa màu đồng ở sở công an, tập trung
toàn bộ trọng lượng cơ thể lên chiếc nạng cầm tay kia, nhìn từ phía sau, thân hình của bà chỉ cao hơn nạng một chút. Tóc đã rụng hơn một nửa, da khô nhăn nheo, có các đốm nâu đen, hai mắt đục ngầu, khuôn miệng lệch
xuống. Hình ảnh này như một con quái vật già khô héo, như cành cây khô
khoắt. Một cơn gió lạnh có thể biến bà thành vũ trí chết người. Ngay từ
cái nhìn đầu tiên đã làm cho mọi người sợ hãi không ai dám đến gần.
bà nghỉ ngơi đủ rồi thì đi về phía trước, thân hình lung tay, chống nạng
đứng vững, túi vải cũ trong tay rơi xuống đất, đồ bên trong rải rác ra
đất. bà quá già nên không thể ngồi xổm xuống, một sĩ quan cảnh sát trẻ
đang nhìn điện thoại suýt thì đâm vào bà ấy, tức giận kêu một tiếng sau
đó anh ta nhanh chóng vòng đi qua, anh ta giẫm lên chiếc khăn tay trên
đất của bà ấy, không biết gì mà cứ thể bỏ đi. Nhìn xung quanh, những
người mặc đồng phục cảnh sát rõ ràng không quan tâm đến bà lão đang nhặt cái gì.
Một người phụ nữ tóc dài mặc váy trắng đứng phía sau nhìn bà.
Bà lão hừ một tiếng, không có ý định cầu xin người khác, bà ấy nói: "Cảnh sát nhân dân à?"
Người phụ nữ tóc đen dài, cơ thể gầy gò mảnh mai, đôi mắt to lạnh lùng, khi
nhìn vào khiến người ta khó chịu. Sau khi nghe bà lão nói thì cũng không đáp lại câu nào, chỉ ngồi xổm muống nhặt những thứ rơi trên đất để vào
túi vải, khi nhặt khăn tay lên cô vung tay hơi mạnh, vì vậy bà lão nhìn
thấy băng quấn trên cánh tay cô. Khi bà lão nhận lấy túi vải từ tay cô
thì nắm lấy bàn tay không quấn băng, không khách sáo nói: "Đưa tôi đến
đó ngồi chút đi."
Người phụ nữ không đồng ý nhưng vẫn đỡ bà lão trong im lặng.
Đại sảnh như cung điện, vô số hành lang và cầu thang các hướng khác, đầu
này là băng ghế chờ, đầu kia là một biển hiệu lớn, hình như là phòng thu thập bằng chứng có mũi tên chỉ bên trái, đội cảnh sát hình sự với mũi
tên bên trái, hai mũi tên xuống dưới cùng bên phải là văn phòng, trung
tâm chỉ huy với hai mũi tên lên trên.
Người phụ nữ cẩn thận đọc,
rồi ngẩng đầu quan sát camera treo trên trần nhà. Khi bà lão lấy quả cam lớn trong túi bảo quản ra, đặt nó vào tay người phụ nữ không nói câu
nào, cô không nhận, bà lão cũng không nói nhiều cất lại vào túi vải.
"Cô gái, có gia đình chưa?" Bà lão mở miệng hỏi.
Người già thường khó tính, cách để thể hiện tình cảm đều là muốn giới thiệu đối tượng.
"Tôi kết hôn rồi. Nhưng không suôn sẻ."
"Hôn nhân của con trai tôi cũng không suôn sẻ." Bà lão nói, "Con trai tôi là luật sư, mở một công ty riêng, kiếm được rất nhiều tiền, tính cách cũng tốt."
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ khi nghe hai chữ luật sư, cô đến gần tai bà lão nói: "Không cần, tôi khắc phu."
Bà lão suy nghĩ một chút, vui vẻ tươi cười: "Khắc phu sao? Tôi cũng vậy."
Người phụ nữ nhìn cô cười, làm cô sửng sốt hồi lâu.
"Mẹ?" Một tiếng đàn ông thiếu kiên nhẫn vang lên, chỉ thấy một bóng người
nhanh chóng đến gần, dáng người cao lớn mập mạp, ông ta kinh ngạc hỏi:
"Mẹ làm cái gì vậy?"
"Tìm con đó! Thái độ con là sao hả? Suốt
ngày không về nhà, đi đâu cũng không nói, mẹ còn phải vác mặt đi hỏi A
Nhu mới biết." Bà lão nghe xong thì tức giận vô cùng.
"Con vẫn ổn, không có việc gì mẹ đừng tìm cô ấy." Ông ấy không giải thích, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn.
Hai mẹ con nói chuyện, chủ yếu là bà lão khiển trách con trai, và phản ứng
bất đắc dĩ của người con trai. NGười phụ nữ bên cạnh bình tĩnh quan sát, một bà lão gầy như vậy sao lại sinh ra người đàn ông béo thế?
Người đàn ông nhìn cô, chỉ khổ nỗi không ngừng được cuộc nói chuyện với mẹ,
ông ta vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt khi thấy cô, bình tĩnh gọi tên cô:
"Lương Duyệt Nhan."
"Luật sư Sử."
Bà lão vừa mừng vừa ngạc nhiên: "Hai người quen biết sao?"
"Không ngờ sẽ gặp cô ở đây." Sử Đông tạm thời không để ý đến mẹ mình, nhìn vẻ
mặt Lương Duyệt Nhan ánh mắt phức tạp: "Thật ra cô không nên tới đây."
"Luật sư Sử, tôi cũng không biết ngoại trừ nơi này tôi có thể đi đâu." Lương Duyệt Nhan đáp rất thành khẩn.
Sử Đông phát hiện trong sự chân thành này còn có bất lực, ông không biết
tại sao lại nghĩ về con gái HInh Hinh, nghĩ đến vợ cũ ông nói: "cho dù
nể mặt Hinh Hinh cũng được".
"Luật sư Sử." Lương Duyệt Nhan gọi ông một tiếng.
"Cô nói đi."
"Ngoại trừ tôi thì luật sư Kinh không phạm sai lầm gì trong sự nghiệp của mình cả. Luật sư Sử, nếu tôi không còn ở đây, có thể đừng sa thải anh ấy
không?" Lương DUyệt Nhan hỏi, hốc mắt đỏ lên, đôi mắt hơi sưng mở to,
"Anh ấy không có người nhà, ông có thể để ý anh ấy nhiều hơn không?"
"Ý cô là..."
Lương Duyệt Nhan chỉ về phía bảng chỉ dẫn "Phòng thu thập chứng cứ" và "Đội
cảnh sát hình sự", hai tấm biển dán bên cạnh nhau, nền xanh chữ trắng
bắt mắt. Cô miễn cưỡng cười với Sử Đông, ai ngờ một giọt nước mắt lại
rơi xuống, đôi mắt cô vẫn kiên trì mở to, nhưng biểu cảm lại nhạt nhẽo.
Đây là giải pháp tối ưu nhất mà Sử Đông có thể nghĩ ra trong mấy ngày qua
để kéo tất cả quay trở về đúng hướng, cũng có thể gọi là mơ mộng. Lương
Duyệt Nhan chắp tay đưa đến trước mặt ông. Chỉ cần một câu trả lời
"không thành vấn đề", tất cả các câu hỏi khó đều được giải quyết dễ
dàng.
Sử Đông lại không nói một lời.
"Con có biết nói
chuyện không, làm cho một cô gái khóc như thế!" Bà lão bên cạnh nghe
không hiểu bọn họ nói cái gì, vội vàng lấy khăn tay từ trong túi vải ra, lại nhìn dấu chân xám đen bên trên, tức giận nhét lại vào túi, dùng tay áo của mình lau nước mắt cho Lương Duyệt Nhan, vừa mắng thằng con trai
béo mập của mình "Ngu ngốc, không có mắt nhìn, ăn nói bừa bãi."
"Luật sư Sử, có thể đồng ý với tôi không?" Lương Duyệt Nhan hỏi.
Điện thoại của Sử Đông vang lên, đội trưởng Mã gọi cho ông, đã đến thời gian gặp mặt, đèn flash đằng sau điện thoại liên tục nhấp nháy giục giã, cố
gắng hết sức thu hút sự chú ý của ông. Ông từng nói với Tư Nhu "cô ta
lành ít dữ nhiều", quả thật ông chưa bao giờ đồng ý giúp đỡ. Dù có bao
nhiêu lựa chọn đặt trước mặt, ông cũng không do dự. Kinh Tố Đường tự hủy hoại cuộc đời mình là do anh ngu xuẩn, học trò của ông phải nên sáng
suốt hơn. Cho dù nể mặt Hinh Hinh.
"Tôi chưa bao giờ gặp cô, cô cũng chưa bao giờ gặp tôi." Sử Đông lạnh lùng nói.
Sử Đông quay mặt đi: "Họ sẽ không tha cho những người khiêu khích họ. Tốt
hơn là hai người nên ở cùng nhau. Tôi có một người mẹ, một đứa con gái,
không có thời gian chăm sóc cho người khác."
Ông mẹ mình lên,
không nhìn Lương Duyệt Nhan mà trả lời điện thoại: "Đội trưởng Mã, mẹ
tôi đang ở đây, tôi đưa bà ấy về trước, cuộc họp bị trì hoãn nửa tiếng.
Tôi xin lỗi."