Dương Dạ không trả lời thẳng đại sư huynh, mà đi đến bên cạnh nhị sư huynh, vỗ vai anh ta.
Nhị sư huynh nhận được tín hiệu của hắn liền cởi áo ngoài ra, lộ ra tay áo phải bị dính đầy vệt máu.
Dương Dạ nói: "Kẻ giả mạo để trần nửa thân trên khi ngủ, điều này trùng khớp
với lời khai của Y mỹ nhân và nhị sư huynh. Nhị sư huynh thừa nhận sau
giờ Mão đã đi qua phòng nạn nhân và khắc chữ lên người nạn nhân. Lúc đó
anh ta nhìn thấy nạn nhân để trần. Mà tối hôm qua khi Y mỹ nhân thấy nạn nhân đi ngủ, hắn cũng để trần."
"Nếu đã như vậy, có thể tưởng
tượng ra sau khi kẻ giả mạo tỉnh lại, phát hiện nhị sư huynh đến giết
mình nên giết ngược lại nhị sư huynh. Vậy thì vết máu do giết người sẽ
phun tung toé lên bàn tay và cánh tay phải để trần của hắn, chứ không
phải trên tay áo. Tình thế lúc đó nguy cấp đến mức kẻ giả mạo không thể
nào mặc quần áo vào rồi mới giết người."
"Vì thế không thể nào có chuyện kẻ giả mạo giết chết nhị sư huynh rồi lại đóng giả làm nhị sư
huynh. Người chết này chắc chắn chính là kẻ giả mạo."
Nói đến
đây, đại sư huynh mở miệng muốn nói gì đó, Dương Dạ đã nói trước: "À,
tất nhiên anh sẽ biện hộ rằng hung thủ đã sớm nghĩ đến việc chúng ta suy luận như vậy cho nên đó chỉ là lớp nguỵ trang của hắn. Như là giết
người xong rồi đổi da mặt, rồi nhuộm máu tay áo của mình để trông giống
thật hơn. Đó... đương nhiên là có thể xảy ra. Vì vậy đây không phải là
yếu tố quyết định. Anh còn một sơ hở khác."
Đại sư huynh không nói gì, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Dương Dạ chậm rãi nói: "Số lượng da mặt không đúng."
"Số lượng da mặt của ai không đúng?"
"Của Vương bất lão."
Dương Dạ nhìn về phía đại sư huynh, giải thích: "Nếu Vương bất lão hiện tại
là một kẻ giả mạo, vậy trên mặt hắn vốn mang da mặt của Vương bất lão
rồi. Nếu như hắn muốn tráo đổi thân phận sau khi giết người thì chỉ cần
cởi da mặt mình đang mang ra rồi đeo nó cho nhị sư huynh là được. Từ
điểm này suy ra, mật thất trong hòn nòn bộ chỉ nên thiếu mất da mặt của
một mình nhị sư huynh chứ không thiếu thêm của Vương bất lão."
Đại sư huynh cau mày: "Có thể lúc đó hắn không nghĩ tới. Sau khi hắn tới
mật thất lấy đi hai tấm da mặt thì quay về phòng ngủ, trực tiếp tráo
đổi, tháo mặt nạ trên mặt mình xuống, cũng có thể——"
Dương Dạ nói: "Không. Làm như vậy không hợp lý. Sau khi đi đến mật thất, hắn vốn không cần phải quay về phỏng ngủ nữa."
Đại sư huynh: "Vì... vì sao?"
Dương Dạ nói: "Bởi vì khi hung thủ giết người, việc làm càng đơn giản càng
tốt. Sau khi giết người xong, hung thủ sẽ cởi mặt nạ của mình xuống rồi
đặt lên mặt thi thể. Hắn sẽ cởi bỏ quần áo dính máu của nạn nhân, đi tới mật thất trong hòn non bộ, lấy da mặt của nhị sư huynh đeo vào. Thế là
xong, có thể xuống thẳng phòng bếp làm bữa sáng rồi quay về phòng nhị sư huynh ở. Hắn vốn không cần phải quay trở lại phòng Vương bất lão nữa."
"Sau khi rời khỏi hiện trường lại quay trở về, không chỉ dư thừa mà còn làm
chậm trễ thời gian. Hắn còn không thể chắc chắn rằng trong khoảng thời
gian hắn rời đi, thi thể sẽ không bị người khác phát hiện ra. Đến lúc đó lỡ như một đống người vây quanh nạn nhân, trùng hợp với lúc hắn quay
lại hiện trường thì chẳng phải tự nhận mình chính là hung thủ sao? Hơn
nữa, hắn còn phải đến phòng bếp làm bữa sáng. Từ chỗ hòn non bộ đến
phòng ngủ của Vương bất lão, và từ hòn non bộ đến phòng bếp hoàn toàn là hai hướng ngược nhau. Hoàn toàn không cần thiết."
"Bởi vậy việc
anh đã lấy đi da mặt của Vương bất lão và nhị sư huynh chính là muốn chỉ hướng phá án theo hướng Vương bất lão và nhị sư huynh tráo đổi thân
phận, để mọi người lầm tưởng rằng hung thủ là nhị sư huynh. Có điều anh
đã không tính toán kỹ mọi chuyện cho nên đã biến khéo thành vụng."
"Hẳn là trong lúc anh tìm kiếm chứng cứ đã phát hiện ra mật thất. Sau đó tạm thời nghĩ ra cách đổ tội này, lấy đi hai tấm da mặt. Lúc ấy anh không
kịp suy nghĩ sâu hơn là vì phải mau chóng rời khỏi mật thất. Anh sợ rằng những người chơi khác sẽ tìm thấy nơi này bất cứ lúc nào. Cho nên...
thật ra anh cũng đã chơi rất tốt. Bây giờ hai tấm da mặt đó đang ở trong tay anh?"
Đại sư huynh cười khổ, sau đó ngã vật xuống đất, cứ
như người mất hồn. Hắn lấy ra hai tấm da mặt giấu trong ngực, ném xuống
mặt đất, cả người bỗng dưng rũ xuống.
Một lát sau, Dương Dạ nói:
"Điều cuối, Cố Lương đã đến mật thất và lấy được lá thư mà nạn nhân để
lại, giúp chúng ta hiểu rõ toàn bộ câu chuyện. Anh có muốn xem không?"
Đại sư huynh lắc đầu, vùi mặt vào trong lòng bàn tay: "Tôi đoán được câu chuyện rồi. Không cần."
"Vậy tôi có thể hỏi anh một câu nữa không?"- Dương Dạ hỏi đại sư huynh,
"Động cơ thật sự của anh khi giết Vương bất lão, hay đúng hơn là tiểu sư đệ đóng giả làm Vương bất lão, là gì? Sau khi đọc lá thư này, chúng tôi chắc chắn rằng không phải là do y cưỡng bức anh."
Đại sư huynh
trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: "Mười năm trước, Vương bất lão dẫn
tểu sư đệ đi du lịch một chuyến, nhưng lúc trở về thì chỉ còn lại mình
Vương bất lão. Tôi hỏi lão ta rằng tiểu sư đệ đã chết như thế nào, nhưng lão không thể nói rõ ràng, chỉ nói là bị ác linh gì đó ám hại. Nhưng
tôi đã đi đến nơi bọn họ du lịch để điều tra, vốn không có tin đồn gì về việc ác linh giết người. Sau khi Vương bất lão trở về, vì tẩu hoả nhập
ma mà đổ bệnh nặng, hơn nữa tính cách của lão từ trước đến nay luôn tàn
bạo... nên tôi tin rằng Vương bất lão đã giết tiểu sư đệ. Cho nên tôi
giết Vương bất lão là để báo thù cho tiểu sư đệ."
Vậy ra việc đại sư huynh giết Vương bất lão là vì muốn báo thù thay tiểu sư đệ. Nhưng y lại không ngờ rằng Vương bất lão hiện tại chính là do tiểu sư đệ cải
trang thành.
Sau khi đại sư huynh nói xong câu đó, cả phòng thảo
luận im ắng một lúc lâu. Người thì nhíu chặt mày, người thì khẽ nhíu, có lẽ là đang cảm khái việc lát nữa đại sư huynh sẽ nhận án tử hình, hoặc
cũng có thể là họ chỉ cảm khái cái kịch bản này mà thôi.
Đại sư
huynh ngẩng đầu lên. Kiến trúc trong phòng tập trung là kiểu hiện đại,
đèn huỳnh quang màu trắng đang chiếu sáng trên mái nhà. Bị ánh sáng như
vậy chiếu vào, sắc mặt của nhị sư huynh càng thêm nhợt nhạt. Đồng tử của y cũng gần như trắng bệch.
Đại sư huynh thở hắt ra một hơi, nói: "Nhân vật của tôi không biết Vương bất lão hiện tại là do tiểu sư đệ
đóng giả, nhưng bản thân tôi đã đoán ra được điều đó. Có lẽ bởi vì tôi
là hung thủ nên manh mối kịch bản mà tôi có cũng phong phú hơn nhiều so
với anh. Chỉ là..."
"Tôi cũng không biết trong phái Tiêu Dao ẩn
chứa manh mối nào có liên quan đến tiểu sư đệ và tôi. Tôi sợ mấy người
sẽ biết người chết chính là tiểu sư đệ, rồi lần ra mối liên hệ giữa y và tôi, sau đó sẽ nghi ngờ tôi là hung thủ. Vì vậy tôi đã chọn cách che
giấu triệt để mối quan hệ này, nói dối động cơ gây án của mình, chỉ nói
rằng đại sư huynh bị Vương bất lão cưỡng bức."
"Có lẽ, nếu tôi
không làm nhiều như vậy, thì cũng không dễ bị phát hiện ra. Tôi đương
nhiên sẽ không thừa nhận mình giết người. Mối nghi ngờ giữa tôi và nhị
sư huynh sẽ tương đương nhau, không có thể nhị sư huynh sẽ bị hiềm nghi
nhiều hơn vì có vết máu dính trên tay áo anh ta. Ngược lại tôi càng làm
nhiều thì càng để lại nhiều sơ hở."- Nói xong lời này, đại sư huynh hoàn toàn vùi mặt vào trong lòng bàn tay, không nói được lời nào nữa.
Hệ thống lại vang lên thông báo: "Hung thủ sẽ nhận hình phạt tử hình.
Những người chơi còn lại, mỗi người được thưởng một đồng tiền vàng. Thám tử được nhận thêm một đồng tiền vàng vì màn phá án vô cùng ấn tượng của mình, đạt được điểm số tuyệt đối. Thêm nữa thám tử sẽ nhận được một cơ
hội đặc biệt rút thăm thẻ thưởng. Ngoài ra, Y mỹ nhân tìm được cơ hội
đối thoại với NPC, kích hoạt kịch bản phụ, cũng nhận được một cơ hội rút thăm trúng thưởng."
Sau khi thông báo phát xong, một người mặc đồ đen xuất hiện phát đồng tiền
vàng cho mọi người. Còn một người khác thì đi tới trước mặt Dương Dạ và
Cố Lương, trong tay là một đống thẻ bài để Dương Dạ và Cố Lương rút
thăm.
Dương Dạ và Cố Lương ăn ý nhìn nhau, sau đó đồng thời rút
thẻ bài. Sau khi xem thẻ xong, hai người không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ
cất nó đi.
Cuối cùng là tiếng phát thanh tuyên bố hình phạt.
"Trò chơi kết thúc, chúng ta hãy cùng xem bộ mặt thật của Vương bất lão và
đại sư huynh nào! Chúng ta hãy xem những tội ác trước đó của họ. Những
tội ác này sẽ được khắc trên ngôi mộ của họ để tất cả những người sau
này cùng phỉ báng!"
Như thường lệ, một bức tường sáng lên. Cuộc đời của hai người dần dần được hiện rõ trên bức màn sáng.
"Vương bất lão (tiểu sư đệ), tên thật là Trình Chấn, 37 tuổi, thất nghiệp sau
khi bị công ty sa thải, thích ăn cắp đồ. Bởi vì trộm tiền của một người
dùng để chữa bệnh, hại người đó không thể phẫu thuật đúng ngày mà chết
thảm. Kẻ tội đồ, xuống địa ngục đi."
"Đại sư huynh, tên thật là
Uông Kiệt, 28 tuổi. Là giám đốc công ty đầu tư, bắt tay với các chính
trị gia và các doanh nhân lừa đảo tài chính, thao túng giá cổ phiếu,
kiếm tiền từ những cổ đông nhỏ, gián tiếp hại rất nhiều người nhảy lầu
tự sát, tan cửa nát nhà. Cuối cùng ngươi sẽ phải nhận hình phạt "Nhảy từ sân thượng"!"
Bức tường mở ra, một tòa nhà cao tầng kỳ lạ xuất hiện bên trong.
Đại sư huynh Uông Kiệt giống như con rối, được hai người mặc đồ đen dẫn đến toà nhà cao tầng kia.
Sau đó, không cần người áo đen đẩy, Uông Kiệt đã tự mình nhảy xuống.
-
Cố Lương nhắm mắt lại, những dòng chữ trên bức màn sáng vẫn hiện ở trước mặt.
Anh tự hỏi một ngày nào đó, liệu những gì anh làm cũng sẽ xuất hiện trên bức màn ánh sáng như thế này sao.
Nhưng những chuyện của anh sao có thể tóm tắt trong vỏn vẹn hai ba câu được?
Người ngoài sẽ hiểu được nỗi đau, nguyên nhân, hay trái tim thực sự của anh ư?
Có lẽ sẽ không.
Lúc này, có người đỡ bả vai anh, nhẹ nhàng hỏi: "Không sao chứ?"
Cố Lương quay đầu lại, nhìn thấy Dương Dạ, lắc đầu, lấy bức thư có tên "Tiểu sư đệ" ra.
-
"Đại sư huynh à, em sắp chết rồi. Trước khi chết, em muốn nói cho anh biết
một bí mật liên quan đến sự tồn vong của phái Tiêu Dao. Vương bất lão
thật, thực ra đã chết từ hai trăm năm trước rồi. Sau đó mỗi Vương bất
lão sẽ chọn một người kế nhiệm phù hợp trong số các đệ tử, và những
người này sẽ đeo da mặt để nguỵ trang. Vì vậy thực tế là Vương bất lão
chưa từng luyện qua thuật trường sinh bất lão nào cả."
"Vương bất lão đời đầu đã gieo rắc vô số hận thù, nhưng bởi vì võ công cao cường
của ông ta nên vẫn không ai dám động đến. Một khi tin tức về cái chết
của ông ta truyền ra ngoài thì đủ loại kẻ thù sẽ tìm tới và phái Tiêu
Dao sẽ không còn tồn tại. Vì vậy, Vương bất lão thật năm đó đã nghĩ ra
chiêu này—— để người đệ tử mà mình hài lòng nhất tiếp tục sử dụng là
chưởng môn phái Tiêu Dao để uy hiếp giang hồ."
"Thực ra em là
tiểu sư đệ của anh, còn sư phụ của chúng là Vương bất lão đời thứ chín.
Lại nhớ năm đó anh có chí khí của tuổi trẻ, lại có tấm lòng hào hiệp, em theo anh luyện công, theo anh xuống núi chu du, được trải nghiệm rất
nhiều thứ. Đó là thời niên thiếu hạnh phúc nhất trong đời em. Anh không
hay cười, nhưng anh luôn đối xử tốt với em, chỉ e là anh hẳn sẽ không
nhớ rõ em nữa."
"Mười năm trước, Vương bất lão đời thứ chín qua
đời, cũng chính là sư phụ của chúng ta. Sư phụ tẩu hoả nhập ma và mất
sau đó không lâu. Trước khi mất, người đã nói ra bí mật lớn nhất của
phái Tiêu Dao cho em biết, còn quyết định đào tạo em trở thành Vương bất lão đời kế tiếp, cũng chính là chưởng môn phái Tiêu Dao này. Sư phụ
cũng đã chốt một mối hôn sự, nhà gái là Y mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy.
Đáng tiếc là em không có hứng thú với giai nhân, đành phải nói dối mình
là vô tính."
"Sư phụ nói với mọi người em đã chết ở quê nhà,
nhưng thật ra em đã trốn ở động Thanh Tiêu sau núi. Sau đó sư phụ đã giả vờ đến động này bế quan, nhưng thực tế là dùng bảy năm để truyền thụ võ công cho em. Cứ như vậy, xa cách mấy năm, khi chúng ta gặp lại, đại sư
huynh à... Em lại trở thành sư phụ của anh."
"Đêm ấy trăng sáng,
mẫu đơn vừa nở rộ, em đã hẹn anh cùng thưởng hoa uống rượu. Anh thổ lộ
là anh thích "em", em vừa mừng vừa chua xót. Em mừng là vì em cũng thích anh. Em xót xa là vì anh chỉ xem em là sư phụ, chứ không phải là tiểu
sư đệ trước kia luôn lẽo đẽo theo anh ngày ngày. Em đã ngưỡng mộ anh từ
nhỏ, nhưng người mà anh mến mộ lại là sư phụ của chúng ta. Nhưng, dù có
vùng vẫy ra sao, dù có đau khổ thế nào, thì cuối cùng em vẫn nguyện ý
lấy danh nghĩa là sư phụ để ở bên cạnh anh. Có thể ở cạnh anh thêm một
ngày, em sẽ vui vẻ thêm một ngày."