Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng
Chương trướcChương tiếp
Khiến 20 kỵ binh kinh ngạc chính là, đột nhiên từ xa nổi lên một ngọn đuốc.
Trình Hoài Tiềm đã sớm nhìn thấy đống lửa bị dập tắt bên
này, đoán là đám bộ hạ tiện nghi của bọn họ, gần đống
lửa không có ai, nhưng anh cũng không dám tùy tiện tiếp
tục tới gần, sợ đàn ngựa dẫm đạp kỵ binh, dứt khoát
thả chậm tốc độ để Hạ Thụy Trạch đốt đuốc biểu hiện
vị trí của bọn họ.
Trải qua một tiếng đồng hồ chạy như điên, đàn chiến mã dưới sự vận động mạnh rốt
cuộc cũng hết chấn kinh, hiện tại đã bình tĩnh hơn nhiều,
thuận theo ngựa đầu đàn thả chậm tốc độ, vì vậy hai
mươi kỵ binh cứ vậy trơ mắt nhìn ngọn đuốc chậm rãi áp
sát phương hướng bọn họ.
Ánh lửa chiếu rọi ra gương mặt của hai vị tân trưởng quan, càng chiếu sáng một đàn chiến mã phía sau.
Kỵ binh:???
Kỵ binh:!!!
Một đám người dùng sức xoa mắt, thẳng đến khi Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch ở trước mặt bọn họ ghim ngựa nhảy
xuống, ai nấy vẫn duy trì động tác cùng biểu tình ngốc
lăng, vẻ mặt như gặp quỷ.
"Đi, đếm xem tổng cộng
có bao nhiêu con ngựa, phái hai người cho dù chạy suốt đêm
cũng phải đưa về Biên Lộc Thành, nói với giáo úy đại
nhân mượn thêm chút viện binh. Đừng quấy rầy chúng ta
nghỉ ngơi."
Liên tiếp hạ xuống bốn mệnh lệnh,
Trình Hoài Tiềm cũng mặc kệ đám thủ hạ tiện nghi này
nghĩ thế nào, trực tiếp lôi kéo Hạ Thụy Trạch tiến vào
một lều trại, cũng không để ý người khác từng ngủ qua,
sau khi đặt đồng hồ báo thức liền nằm xuống.
"Có thể ngủ được bốn tiếng, dạng sáng chúng ta lại đi làm một trận nữa."
Trấn an vỗ vỗ Hạ Thụy Trạch, Trình Hoài Tiềm nghiêng đầu dựa vào bả vai cậu, rất nhanh đã chìm vào ngủ say. Anh hiện tại
cực kỳ trầm mê cái cảm giác vừa dính gối đầu liền ngủ này, không mất ngủ quả là một chuyện hạnh phúc.
Hạ Thụy Trạch điều chỉnh tư thế, cũng rất nhanh đã ngủ mất. Hai
ngày nay đi theo Trình Hoài Tiềm đã quen với kiểu tóm được
cơ hội liền ngủ, tinh lực dư thừa tùy thời làm tốt
chuẩn bị chiến đấu.
Lúc hai vị này ngủ say, mấy
chục kỵ binh bên ngoài vẫn đang hai mặt nhìn nhau, kinh ngạc
đến không biết nên làm ra động tác gì.
Có người
muốn mở miệng, lập tức bị đồng đội vỗ cho một
chưởng, làm mấy thủ thế, mọi người lập tức cách xa
lều trại một chút, nhỏ giọng thảo luận:
"Hai vị
trưởng quan này của chúng ta là người thật sao? Bọn họ
chạy một chuyến suốt đêm, mang về toàn bộ chiến mã của
đại doanh Man tộc?"
"Trước đó ta đã nói với các
người, không cần xem thường trưởng quan của chúng ta, ta
hỏi qua cái người ở Biên Lộc Thành kia, hai vị trưởng
quan tự tay giết chết hơn 100 tên Man tộc cường hãn. Ta
còn nghe bộ hậu cần nói, ở cửa thành phía Bắc cùng phủ thành chủ phải chôn vùi tới hơn 300 Man tộc, càng đừng
nói tòa tửu lâu bị thiêu thành tro kia, chậc chậc, hai vị
trưởng quan của chúng ta mới chân chính là dẫm lên máu
của Man tộc thượng vị."
"Ông trời a, trước đó
chúng ta vậy mà dám nghi ngờ mệnh lệnh của trưởng quan,
ta bây giờ mới hiểu cái gì gọi là 'không biết tốt
xấu', hiện tại phải làm sao đây?"
"Còn có thể làm
sao, theo mệnh lệnh của trưởng quan mà làm, một, kiểm kê
chiến mã, hai, suốt đêm đưa về Biên Lộc Thành, ba, không
cần làm ồn đến hai vị trưởng quan!"
......
Sau
khi nhất trí, hai đội kỵ binh ăn ý dẫn chiến mã cách xa
doanh địa, sau đó đốt lửa, phân công hợp tác, đếm hơn
nửa ngày, cuối cùng cũng kiểm kê xong, tổng cộng là 195
con!
Trong đó còn có một con hãn huyết bảo mã cực phẩm, chính là con Hạ Thụy Trạch ngồi lúc trở về.
Cuối cùng, đội kỵ binh để lại hai con tốt nhất trong đó, còn
lại 193 con tất cả đều giao cho hai kỵ binh phụ trách, cho dù
trời tối không dám cưỡi ngựa, mặc kệ chạy bộ hay dùng
cách gì cũng phải đưa đàn chiến mã này về tới Biên Lộc
Thành.
Ai biết Man tộc có thể đuổi tới đòi lại ngựa hay không, nhất định phải thừa dịp hiện tại chạy được
bao xa thì chạy, thề sống chết đưa được đàn chiến mã
về Biên Lộc Thành.
Hai vị kỵ binh giơ cao đuốc dắt
theo đàn chiến mã, miễn cưỡng thấy được con đường phía trước, dựa vào sao trời chỉ dẫn, thừa dịp bóng đêm phi
thẳng một đường về phía Nam.
Tuy nửa đêm tỉnh dậy bị giao cho nhiệm vụ này, nhưng từ đầu đến chân bọn họ đều tràn đầy vui sướng.
Bọn họ là kỵ binh, chiến mã chính là đồng bọn họ xem trọng
nhất. Chiến mã của Man tộc nổi tiếng chất lượng tốt,
đột nhiên thu được gần hai trăm con, quả là thu hoạch kinh
người!
Bọn họ đều có thể tưởng tượng ra, người mang theo tin tức này trở về hồi báo có thể được giáo úy khen thưởng thế nào, càng đừng nói đến hai vị trưởng
quan trực tiếp lập được công lớn như vậy.
Hiện
tại trong lòng đám kỵ binh đối với hai vị trưởng quan không còn nửa điểm nghi ngờ gì, cũng không có ghen ghét, chỉ
tràn đầy khâm phục, có thể không chút tổn hại bắt về
nhiều chiến mã như vậy, hai vị trưởng quan thật quá lợi hại!
Mười tám kỵ binh lưu lại tâm tình kích động
thật lâu không thể bình phục, dứt khoát cách xa doanh địa
nhiệt liệt thảo luận một phen, một hồi cuối cùng mới
lưu lại hai người gác đêm, những người còn lại quay về
lều nghỉ ngơi.
Bên này tiểu doanh địa của Đại Hạ lâm vào yên tĩnh, bên kia đại doanh địa của Man tộc lăn lộn
hơn nửa đêm cũng lâm vào yên tĩnh.
Không có cách
nào, đột nhiên đang ngủ bị bừng tình, lại bị hung hăng lăn
lộn một hồi, Man tộc khỏe mạnh cũng chịu không nổi, sau
khi thu dọn xong, thấy người Đại Hạ không trở lại đánh
lén, thầm nghĩ hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì nữa, vì
vậy ai nấy đều quay về lều nghỉ ngơi.
Đặc biệt là đám Man tộc uống nước cùng trà sữa được hâm nóng, ngủ đến vô cùng thơm ngon.
"Tích tích tích.....tích tích tích......"
Bốn giờ sáng, chuông báo thức vang lên, Trình Hoài Tiềm lập
tức mở bừng mắt, vẻ mặt mơ màng nhanh chóng chuyển qua
thanh tỉnh, ngồi bật dậy.
Hạ Thụy Trạch động động tay, xoa xao đôi mắt, cũng ngồi dậy theo.
"Đi thôi, trước khi trời sáng dạy bọn họ thêm một khóa."
Trình Hoài Tiềm sau khi tỉnh ngủ lập tức tiến vào trạng thái
tinh thần sung mãn, xoa xoa tay dáng vẻ vội vàng muốn làm
đại sự.
Hạ Thụy Trạch phát ngốc một hồi mới hơi
thanh tỉnh lại. Có chút vô ngữ nhìn hai mắt lập lòe ánh
sáng của đồng đội, vô cùng đồng tình cho vận mệnh bi
thảm của địch nhân.
Kỵ binh gác đêm nhanh chóng phát
hiện ra động tĩnh của hai người, âm thầm thông tri cho các đồng đội khác, vì vậy đến lúc Trình Hoài Tiềm cùng Hạ
Thụy Trạch ra khỏi lều trại, mười tám kỵ binh đã sớm chờ sẵn nghe lệnh.
"Trưởng quan! Chúng ta..."
Thấy
hai người đi ra, chỉ huy cao lớn trước đó kiên trì trời
tối không thể đi đường lập tức đứng ra chuẩn bị nhận
sai, dù sao hai vị trưởng quan cũng dùng hành động thực tế để chứng minh, đêm khuya không chỉ có đi đường, còn có
thể làm chuyện lớn!"
"Muốn đi theo chúng ta?"
Không nghĩ tới Trình Hoài Tiềm trực tiếp đánh gãy lời hắn nói, hỏi ngược lại.
Chỉ huy cao to ngẩn ra, nhanh chóng trả lời: "Vâng!"
"Thu thập đồ đạc, chuẩn bị xuất phát."
Trình Hoài Tiềm bình tĩnh hạ lệnh.
Chuyện kháng lệnh trước đó cứ vậy nhẹ nhàng bỏ qua, hai đội
kỵ binh đều vô cùng kinh ngạc, trong nhận thức của họ, sau
khi khiêu khích quyền uy của trưởng quan kết quả chứng minh trưởng quan đúng, không phải nên hung hăng chế nhạo cấp
dưới một phen sao?
Hai vị trưởng quan mới nhậm chức lại không nhân cơ hội trừng phạt bọn họ?
Các kỵ binh đều có thể cảm nhận được, Trình Hoài Tiềm
thật sự không để bụng, hạ lệnh xong liền tự đi thu thập đồ đạc của mình, Hạ Thụy Trạch càng thêm thân thiện,
thậm chí còn cười cười với nhóm kỵ binh.
Vì vậy
hai đội kỵ binh ôm theo tâm tình có chút mạc danh, nhanh tay
nhanh chân thu thập doanh địa, sau đó xoay người lên ngựa
chờ lệnh của hai vị trưởng quan.
Trình Hoài Tiềm thả
ra chiến mã hổ phách của mình, từ trong rừng cây dắt ra,
xoay người lên ngựa, sau đó vươn tay về phía Hạ Thụy
Trạch đang ngồi trên hãn huyết bảo mã cướp được nói:
"Ngồi chung một con đi, đường còn khá xa, cậu có thể ngủ thêm một lát."
Hãn huyết bảo mã cho dù tốt cũng vẫn kém hơn chiến mã hổ
phách một chút, cho dù chở theo hai người, chiến mã hổ
phách vẫn chạy trốn cực kỳ nhanh, sẽ không làm chậm trễ
sự tình, còn vững vàng thoải mái, cảm giác ngồi lên rất
tốt.
Công tác của Trình Hoài Tiềm vẫn luôn bận
rộn, đã sớm quen làm việc liên tục, thời thời khắc
khắc bảo trì tinh lực dư thừa, nhưng anh nhìn ra được Hạ
Thụy Trạch không phải, hai đêm không ngừng chiến đấu, đồng hồ sinh học bị ảnh hưởng, lại cường ngạnh chống đỡ
phối hợp với anh.
Có lẽ thật sự chưa hoàn toàn
thanh tỉnh, Hạ Thụy Trạch tiếp thu lời mời của Trình Hoài
Tiềm, vươn tay để đồng đội kéo lên trước người, sau
khi dựa vào lòng anh rất nhanh đã ngủ mất.
Trời vẫn rất tối, thậm chí nhìn còn âm u hơn ban đêm, nhưng phía
trước có trưởng quan dẫn đường, một đám kỵ binh cứ
vậy đuổi theo sau, dũng cảm hành quân trong điều kiện bình
thường thuộc về lệnh cấm đêm.
Trình Hoài Tiềm
không đưa tất cả mọi người đến doanh địa Man tộc, ngược
lại, lúc cách Man tộc còn một khoảng, anh liền dừng lại an bài kỵ binh theo yêu cầu của mình đào hố chế tạo bẫy
rập.
Mười tám kỵ binh, ba người một tổ, được giao cho nhiệm vụ chế tạo ra mười mấy cái bẫy rập.
Sắp xếp xong cho đám thủ hạ tiện nghi, Trình Hoài Tiềm tiếp
tục mang theo Hạ Thụy Trạch cưỡi ngựa lên đường. Lúc đến gần doanh địa Man tộc, Trình Hoài Tiềm lay lay Hạ Thụy
Trạch, đánh thức đồng đội còn đang mơ mơ màng màng, hai
người nhanh chóng xuống ngựa.
Hạ Thụy Trạch uống
mấy ngụm nước khoáng lấy từ bảo rương, cảm giác có tinh thần hơn nhiều, hai người lần nữa mon men áp sát doanh
địa Man tộc.
Nửa đêm đang ngủ ngon thì bị đánh lén,
tổn thất thảm trọng, đối với Man tôc mà nói là vô cùng
nhục nhã, trong lòng phẫn nộ kiểm kê tổn thất, dọn dẹp
doanh địa, thương lượng đối sách, bận rộn đến hơn nửa
đêm, toàn bộ doanh trại cuối cùng cũng lần nữa chìm vào an tĩnh.
Trước khi trời sáng là lúc âm u nhất, cũng
là lúc Man tộc ngủ ngon nhất, bọn họ thế nào cũng không
tưởng tượng được, người Đại Hạ lại dám đến đánh lén
lần nữa.
Chương trướcChương tiếp