Vô Hạn Chi Tuyệt Địa Âu Hoàng
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 Chương tiếp
"Aaaaa!" Lạc Tĩnh Nhi vừa tỉnh lại, việc đầu tiên làm là ôm đầu thét chói tai. Ký ức cửa nàng vẫn còn dừng lại ở khoảnh khắc bị Man tộc
bắt được, bởi vì dung mạo xinh đẹp, không bị chúng cho một
đao bay đầu, nhưng cảnh ngộ sau đó lại càng thêm thảm hại,
nàng bị chúng bắt trở về, không ngừng qua tay nhiều tên, bị chúng tùy ý lăng nhục, sống không bằng chết. Đến
cuối cùng, nàng bị tên thống lĩnh Man tộc bắt tới tay,
lăng nhục đến mức hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. Vì
vậy một giây ngay sau khi tỉnh lại, cho rằng bản thân vẫn
còn đang ở trong tuyệt cảnh, ngoại trừ thét chói tai, nàng
cũng không biết phải làm gì khác. Trình Hoài Tiềm cơ hồ bật dậy ngay trong nháy mắt, cảnh giác nhìn về phía
đối diện, sau khi phát hiện là Lạc Tĩnh Nhi nháo ra động
tĩnh, âm thầm thở nhẹ ra môt hơi, nhẹ giọng nhắc nhở
một câu: "Đừng kêu nữa." Hạ Thụy Trạch cũng
giật mình tỉnh dậy, giơ tay xem thử đồng hồ, đã hơn 11h
trưa, cách thời gian bọn họ đặt báo thức còn hơn 20 phút,
tỉnh lại lúc này cũng không có gì khác biệt. Cậu vò vò đầu, nhanh chóng mang đôi [ Ủng linh động ] màu xám sọc
xanh vào chân, sau đó đứng dậy xoay xoay người. Khác
với Hạ Thụy Trạch, tính khí lúc rời giường của Trình
Hoài Tiềm vô cùng kém, Lạc Tĩnh Nhi vẫn không ngừng gào
thét chẳng khác gì ma âm rót vào tai khiến anh cực kỳ mất
kiên nhẫn, thuận tay cầm lấy cái ghế bên cạnh ném thẳng tới mép giường đối diện. "Rầm" một tiếng, Lạc
Tĩnh Nhĩ rốt cuộc cũng bị dọa tỉnh, run run rẩy rẩy trợn mắt nhìn về phía này. Sau đó nàng liền nhìn thấy
phía đối diện có hai nam nhân, một ngồi một đứng, khiến nàng kinh hỷ chính là, tóc của hai người này rất ngắn,
quần áo mặc trên người cũng là kiểu dáng hiện đại,
hiển nhiên bọn họ giống nàng, đều mạc danh kỳ diệu tiến
vào thế giới này. Càng vui mừng là, những tên Man
tộc đáng sợ kia đã không thấy đâu, ý thức được điểm
này, Lạc Tĩnh Nhi cẩn thận cảm thụ, phát hiện thân thể
mình đã được tắm rửa sạch sẽ, cũng đổi qua y phục mới,
bản thân nàng đây là được cứu rồi? "Những, những tên ác quỷ đó..." "Đều chết rồi." Trình Hoài Tiềm trả lời. "Cám ơn các người đã cứu tôi, tôi...." Lạc Tĩnh Nhi kích động đến lệ rơi đầy mặt, vội vàng cảm tạ. "Muốn cảm kích thì nhanh chóng im lặng, đừng lại phát ra bất cứ tiếng ồn nào." Âm thanh Trình Hoài Tiềm cực kỳ lãnh đạm, một câu trực
tiếp khiến cho Lạc Tĩnh Nhi quên cả rơi nước mắt. Ngay cả Hạ Thụy Trạch đứng dậy hoạt động cũng bị thái độ của anh dọa sợ, đồng đội dường như không quá hữu hảo a. Bởi vì lúc đầu nhờ Trình Hoài Tiềm đẩy một phen giúp Hạ
Thụy Trạch tránh được một kiếp, còn nhắc nhở cậu nhanh
trốn đi, nên Hạ Thụy Trạch luôn cho rằng anh là người tốt thích giúp đỡ người khác, chẳng lẽ cô nương này chọc
gì đến anh. Không khí trong đại sảnh nhanh chóng trở
nên ngưng trọng, Hạ Thụy Trạch liền trấn an vỗ vỗ bả vai
Trình Hoài Tiềm, cố gắng điều hòa không khí: "Cô tên Lạc Tĩnh Nhĩ đúng không? Tình huống cửa cô hẳn là giống với chúng tôi." Nói xong Hạ Thụy Trạch giơ đồng hồ trên nay lên cho nàng xem. Sau khi cảm xúc dao động kịch liệt qua đi, Lạc Tĩnh Nhi cũng
bình tĩnh hơn, nhớ lại một ngày này đến cùng đã xảy ra
những chuyện gì, tiểu cô nương ôm lấy cơ thể mình khóc nức nở, cố gắng áp chế tiếng khóc, như một tiểu
động vật tràn đầy bất lực. Hạ Thụy Trạch vốn
muốn cùng nàng thảo luận một chút về nhiệm vụ, nhưng
thấy tình huống như vậy cũng biết không nên nói thêm. "Man tộc rất nhanh sẽ tìm đến đây, nếu cô không muốn nhiệm
vụ chủ tuyến của mình thất bại, tốt nhất là cùng chúng
tôi chống lại Man tộc." Trình Hoài Tiềm nhớ chỗ Hạ Thụy Trạch còn dư lai nỏ tiễn bạch sắc hạ phẩm, Lạc Tĩnh Nhi cho dù kém hơn nhưng dùng đến vũ khí tầm xa hẳn là
vẫn có thể đi? "Không không không! Tôi không dám, tôi không được, tôi không muốn..." Vừa nghe Trình Hoài Tiềm nói vậy, Lạc Tĩnh Nhi liền hoảng sợ
trực tiếp cự tuyệt, nàng hiện tại căn bản không muốn
nhìn thấy Man tộc, không nghĩ tới bất kỳ điều gì, chỉ
muốn tìm môt góc nào đó trốn vào. "Tùy cô, tôi chỉ nhắc nhở mà thôi, cô tốt nhất nên tìm chỗ trốn đi." Trình Hoài Tiềm mặt vô biểu tình ném xuống một câu, đứng
dậy đi ra ngoài đại sảnh, tầm mắt nhìn về phía Bắc xa xa. Thấy Trình Hoài Tiềm dứt khoát như vậy, Lạc Tĩnh Nhi ngẩn ra,
vội vàng xuống giường chân trần chạy về phía Hạ Thụy
Trạch, nắm chặt tay cậu khóc lóc cầu xin: "Van cầu anh, giúp tôi đi, bảo hộ tôi, tôi nguyện ý trả giá hết thảy." Hạ Thụy Trạch thở dài, tiểu cô nương đáng thương này đã bị cảnh ngộ hai ngày nay dọa cho sợ hãi, đáy mắt tràn đầy
hoảng loạn, nàng cỡ nào vô tội, lại cỡ nào thảm? "Tôi tìm cho cô một căn hầm chú ẩn, cô trước trốn đi, nếu
chúng tôi không đến tìm, vậy cô cứ ở yên đó, có thể
kéo dài qua ba ngày là được." Hạ Thụy Trạch không tiếp tục khuyên Lạc Tĩnh Nhi giết chết Man tộc, cậu dẫn Lạc
Tĩnh Nhi đã đeo giày xuống dưới thành, tiến vào một tòa
viện cách đó không xa, hộ nhân gia này thiết kế một căn
hầm ngay sau bức bịch họa trên tường, rất kín đáo. Đỡ Lạc Tĩnh Nhi vào trong, để lại cho nàng ít lương khô cùng
nước, cuối cùng đưa cho nàng một thanh đại đao đoạt được
từ Man tộc, dặn dò nàng nếu gặp phải tình huống ngoài
ý muốn thì có thể tự bảo vệ mình, sau đó không quản
nàng khóc lóc cầu xin, nhanh chóng xoay người rời đi. Hạ Thụy Trạch chỉ có thể giúp đến đây, bọn họ cũng chẳng
may mắn hơn dân chúng Biên Lộc Thành bao nhiêu, dân chúng
có thể trốn đi nơi khác, nhưng bọn họ bị nhiệm vụ hạn
chế, chỉ có thể bị nhốt ở đây. Cuối cùng là phúc hay họa, còn phải xem vận khí của Lạc Tĩnh Nhi, đồng đội
của cậu còn đang ở trên tường thành đợi cậu, nơi đó
mới là chiến trường của bọn họ. Lúc Hạ Thụy Trạch
đi tới bên cạnh Trình Hoài Tiềm, phát hiện anh vẫn là
biểu tình lãnh đạm, nói thật, Trình Hoài Tiềm chưa từng
bày ra vẻ mặt đó với cậu, cậu sờ sờ mũi, cảm thấy có chút không quen: "Tôi giúp nàng an bài rồi, anh đừng lo." "A, cẩn thận hảo tâm không có hảo báo." Trình Hoài Tiềm cười lạnh một tiếng. "Vẫn sẽ có hảo báo chứ, nếu không phải lúc đầu anh giúp tôi,
tôi lại giúp anh, chúng ta sao có thể hỗ trợ nhau đến bây
giờ." Hạ Thụy Trạch mặc kệ anh lạnh mặt, cười tủm tỉm nói. Trình Hoài Tiềm quay lại nhìn chằm chằm cậu một hồi, vẻ mặt rốt cuộc cũng thả lỏng, có chút bất đắc dĩ ôm lấy bả
vai cậu, miệng nói lời thấm thía: "Cậu đừng nhìn
nữ nhân kia xinh đẹp mà có ý tưởng khác, nàng lớn lên
cũng chỉ xem là bình thường, không có gì đặc biệt." Hạ Thụy Trạch nghe xong ngẩn ra, đồng đội của cậu rốt cuộc
nghĩ gì vậy? Cậu cũng không phải cầm thú, sao có thể sinh ra ý tưởng không tốt với một tiểu cô nương vừa trải
qua một trận ác mộng? Không đúng, cậu đúng là bị làm cho
hồ đồ rồi, bản thân sao có thể sinh ra ý đồ với con
gái? Khóe miệng co rút, Hạ Thụy Trạch túm lấy cánh
tay đang đặt trên vai mình ra, yên lặng đi qua một bên, dùng
trầm mặc biểu thị phản đối. Trình Hoài Tiềm cũng
không để ý, chỉ nghĩ đồng đội đã tiếp thu ý kiến của
mình, vì vậy anh cũng dịch qua hai bước đến bên cạnh Hạ
Thụy Trạch. "Còn mười phút nữa sẽ đến 12h, khẩn trương sao?" Hạ Thụy Trạch gật gật đầu, một tay cầm sẵn nỏ tiễn, tay
còn lại cầm lấy một viên bảo thạch bạch sắc cùng một
viên bảo thạch độc dược. Điều bọn họ cần làm lúc
này là chờ đợi, hai người vừa gắt gao nhìn chằm chằm
nơi xa, vừa không quên nhét bánh bao vào trong miệng. Bánh bao này là hai vợ chồng trung niên bán bánh trước đó làm, để cảm tạ hai người, vợ chồng trung niên cũng không truy
cứu cậu trước đó ăn không trả tiền, ngược lại còn
tặng cho hai người hai lồng bánh bao nóng hổi. Tay
nghề của hai vợ chồng thực không tồi, mùi vị bánh bao
nhân rau vô cùng đặc biệt, Hạ Thụy Trạch cực kỳ yêu thích. Ngay lúc đồng hồ chỉ vào 12h, nơi xa rốt cuộc cũng truyền đến động tĩnh. Sau khi vượt qua ngọn núi cuối cùng, Man tộc liền chuyển qua cưỡi chiến mã. Hạ Thụy Trạch vốn bị cận trên 5 độ, nhưng theo tố chất
thân thể tăng lên, thị lực cũng dần khôi phục lại trạng
thái tốt nhất, thậm chí so với người bình thường còn
muốn tốt hơn, mắt kính đã sớm cất đi, hiện tại bằng
mắt thường cũng có thể nhìn rõ tình huống ở phía xa. Cách ăn mặc cùng vũ khí của tiểu thống lĩnh Man tộc, đầu
lĩnh, tiểu chỉ huy cùng các loại cấp bậc khác có khác
biệt rất nhỏ, về mặt này dân chúng Biên Lộc Thành đã
giúp họ phổ cập không ít, sau khi cẩn thận phân biệt, Hạ Thụy Trạch cùng Trình Hoài Tiềm xác nhận, đội ngũ viện
binh lần này là do hai thống lĩnh Man tộc dẫn đầu. Nhưng tình hình thực tế lại không hề đơn giản. Từ binh sĩ phổ thông đến tiểu đầu mục, từ tiểu đầu mục đến
đại đầu mục, lại từ đại đầu mục đến tiểu thống lĩnh, đều là hệ thống năm người, cũng chính là một tiểu thống lĩnh quản lý năm đại đầu mục. Nhưng căn cứ theo tin tức của dân chúng Biên Lộc Thành, từ tiểu thống lĩnh thăng chức lên đại thống lĩnh, là cơ chế ba người, tức là, một
đại thống lĩnh dẫn đầu đội thân vệ của mình cùng ba
tiểu thống lĩnh. Trước đó đánh úp Biên Lộc Thành
là một tiểu thống lĩnh dẫn đội, mà hiện tại nhìn qua
có tới tận hai tiểu thống lĩnh, như vậy tính ra rất có
thể bên trên còn một đại thống lĩnh dẫn theo thân vệ cùng tới. Tính sơ qua, số lượng Man tộc lần này phải tầm hơn 460 người! Hai đấu 460? Còn là hơn 460 tên Man tộc bưu hãn, khí thế hung mãnh, không chút suy yếu? Hạ Thụy Trạch nhịn không được nắm chặt nỏ tiễn trong tay. Nói thật, trong lòng cậu có chút hoảng, có chút kinh sợ. Cũng may vị đại lão bên cạnh một chút cũng không hoảng, thậm
chí sau khi thăm dò xong quy mô đội ngũ Man tộc, vẻ mặt anh
còn có chút kích động. Ngón tay Trình Hoài Tiềm không ngừng đánh nhịp trên tường thành, ánh mắt sáng quắc
nhìn về phương hướng Man tộc, khóe miệng thậm chí còn
lộ ra tươi cười, thấy vậy Hạ Thụy Trạch nhịn không
được cả người run rẩy. Đồng đội có chút đáng sợ a. Trình Hoài Tiềm chú ý tới Hạ Thụy Trạch có chút khẩn trưởng, liền vỗ vỗ bả vai cậu trấn an: "Đừng sợ, chỉ cần dựa theo kế hoạch hành động, xuất hiện
chuyện gì ngoài ý muốn tôi sẽ gánh, cậu nên đi bước nào liền đi bước đó, không cần do dự." Hạ Thụy Trạch
muốn nói lại thôi, ý đồng đội là xảy ra chuyện ngoài ý
muốn thì cậu cứ chạy trước, hắn sẽ ở lại cản chân
bọn họ? Sao cậu có thể làm như vậy được? Nhưng
đối đầu với kẻ địch quá mạnh, cậu cũng không có tâm tư
tranh luận chuyện này, tùy theo hoàn cảnh đi, nhưng thời
khắc mấu chốt cậu chắc chắn sẽ không bỏ lại đồng
đội. Man tộc ở phía xa cũng không vội vàng, chậm
rãi tiến lại gần Biên Lộc Thành, trong suy nghĩ của bọn
họ, đội ngũ Man tộc đến trước khống chế Biên Lộc
Thành đã là chuyện nắm chắc trong lòng bàn tay, bọn họ chỉ cần chờ cửa thành rộng mở nghênh đón, căn bản không
cần gấp gáp. Nói thật, nếu không xuất hiện hai dị số như Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch, suy nghĩ của
Man tộc cũng chẳng sai. Nhưng theo khoảng cách rút ngắn, Man tộc rốt cuộc cũng phát hiện không thích hợp, vậy
mà không có một Man tộc nào ra nghênh đón bọn họ? Trên
tường thành cũng không có Man tộc phất cờ hiệu chào
đón, xung quanh quá mức an tĩnh... Tiến gần thêm một
bước, các thủ lĩnh đi đầu nhịn không được ghìm ngựa dừng
lại, bởi vì bọn họ nhìn thấy, phía trên tường thành vậy mà lại đứng hai tên Đại Hạ!
Chương trướcC 1 C 2 C 3 C 4 C 5 C 6 C 7 C 8 C 9 C 10 C 11 C 12 C 13 C 14 C 15 C 16 C 17 C 18 C 19 C 20 C 21 C 22 C 23 C 24 C 25 C 26 C 27 C 28 C 29 C 30 C 31 C 32 C 33 C 34 C 35 C 36 C 37 C 38 C 39 C 40 C 41 C 42 C 43 C 44 C 45 C 46 C 47 C 48 C 49 C 50 C 51 C 52 C 53 C 54 C 55 C 56 C 57 C 58 C 59 C 60 C 61 C 62 C 63 C 64 Chương tiếp