Giác quan thứ sáu bây giờ của cô không còn chuẩn
xác như hồi trước! Nhà đầu tư có vẻ rất coi trọng Tống Nam? Tiền đầu tư
tăng gấp đôi, có nhiều nhà đầu mới gia nhập, không phải vì Trình Lại
Ngọc, mà là vì Tống Nam!
Cố Minh Chiêu nhận ra sự kỳ lạ của Bạch Tiêu, anh hỏi: "Em biết anh ta à?"
"Tôi không quen anh ta."
"............" Cố Minh Chiêu khẽ dừng lại, dịu dàng hỏi, "Tiêu Tiêu, dạo gần đây nhìn
em có vẻ rất mệt mỏi, cuối tuần này em muốn đi tắm suối nước nóng
không?"
"???"
Bạch Tiêu kinh ngạc, trợn trừng hai mắt lên nhìn, chẳng lẽ người này lén cài máy nghe trộm trên người cô?!
Mấy tháng này cô bị tên tra nam hành hạ đến mức mất ăn mất ngủ, gần đây lại còn phải thường xuyên làm việc tăng ca nên bây giờ cơ thể cô rất đau
nhức, tự nhủ làm xong dự án này, bản thân sẽ tận hưởng du lịch suối nước nóng vào cuối tuần.
"Cố tổng, ngài......"
"Em vừa gọi
anh là gì?" Cố Minh Chiêu nhíu mày lại, "Lần trước chúng ta đã thống
nhất, từ nay về sau em sẽ gọi anh là Cố Minh Chiêu mà nhỉ. "
"............???"
Ủa, thật hả? Hiểu rồi, có thể do gần đây bị mất ngủ, nên hiện tại não cô đang bị mất trí nhớ tạm thời.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng,
Bạch Tiêu còn chưa kịp vui mừng, khi nhìn thấy tên người gọi, đã bỗng
chốc trở nên căng thẳng.
Dạo gần đây, Bạch Mộ thường xuyên gọi điện thoại rất đúng lúc!
"Alo, anh."
Bạch Tiêu dựa vào bàn làm việc, cô quay sang nhìn Cố Minh Chiêu, vừa nghe
thấy cái tên này, đối phương nhíu mày lại, cầm cốc nước lên uống.
"Tiêu Tiêu, em đang làm gì?"
"Em đang ở công ty."
"Thế à... Vậy anh sẽ nói ngắn gọn. Cuối tuần tới, chủ tịch Cố cùng bố mẹ có
chuyến công tác ở bên nước ngoài. Nên cuối tuần này, họ quyết định đi
đến vùng ngoại ô chơi."
Bạch tiên sinh và Bạch phu nhân mấy năm
này thường xuyên đi nghỉ mát, sau khi hoàn thành xong công việc họ sẽ
thường ở lại đó chơi mấy hôm. Có lẽ vì lần này Chủ tịch Cố đi cùng, nên
họ mới quan trọng hóa lên như vậy..
"Thi thoảng đi ra ngoài chơi cũng tốt, mọi người quyết định đi đâu chưa ạ?" Bạch Tiêu cầm cốc nước lên uống.
"Khả năng cao là đi tắm suối nước nóng."
"Phụt————"
"Tiêu Tiêu, em vẫn ổn chứ?" Ở đầu dây bên kia sau khi nhận ra tình hình hơi bất thường, Bạch Mộ lo lắng hỏi.
"Khụ khụ, vẫn ổn, em chỉ đang uống nước thôi." Bạch Tiêu vừa ho vừa quay
sang nhìn Cố Minh Chiêu, đối phương đáp lại cô bằng nụ cười dịu dàng.
Bạch Mộ nhận ra dạo gần đây tính tình Bạch Tiêu dịu dàng hơn trước rất
nhiều, nhưng đổi lại cô càng có vẻ khó hiểu hơn trước, anh ấy khẽ thở
dài, lên tiếng "Chủ tịch Cố ngỏ lời mời cả gia đình chúng ta, ba mẹ hỏi
em có muốn đi cùng không?"
Bạch Tiêu đắn đo suy nghĩ, "Vậy còn anh? Anh có định đi không ạ?"
"Gần đây công việc ở công ty khá bận, nên chắc là anh sẽ không đi đâu."
"Nếu anh không đi, thì em cũng không đi." Bạch Tiêu không thích đi ra ngoài
chơi cùng với mấy vị trưởng bối, vì lúc nào cũng phải giữ kẽ, không thể
tự do làm điều mình thích. Cho nên Bạch Mộ không đi, cô cũng tiện lấy cớ để từ chối.
Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau, Bạch Mộ mới lên tiếng: "Được rồi, anh sẽ cố thu xếp công việc để đi cùng với mọi người."
Bạch Tiêu: "???"
Thật ra suy nghĩ của Bạch Mộ rất đơn giản. Anh biết trong lòng Bạch Tiêu vẫn còn khúc mắc với người nhà, vì rõ ràng đến tận bây giờ cô vẫn không thể nói chuyện thoải mái với họ. Thế nên dù cô rất muốn đi nhưng lo ngại
nên mới rủ anh đi cùng.
Suy nghĩ của Bạch Tiêu càng đơn giản hơn, hai người bọn cô quả thật là anh em.
Cúp máy, Bạch Tiêu vẻ mặt phức tạp nhìn người đàn ông ngồi huýt sáo trên
ghế sofa, "Chuyện anh định nói, anh Mộ đã thay anh nói rồi?!"
"Thế à."
"Vậy sao anh còn đi đến đây tìm tôi?" Bạch Tiêu im lặng, "Chủ tịch Cố đã gửi lời mời rồi."
Cố Minh Chiêu đi đến trước mặt cô, khẽ cúi đầu xuống nói: "Đó là việc của
ông ấy, đâu có liên quan gì đến anh. Anh đến đây với mục đích là mời em
đi du lịch cùng với anh."
Bạch Tiêu: "Hả?"
Cố Minh Chiêu nghiêng đầu: "Này, em lại quên rồi đúng không, anh có nói muốn theo đuổi em?"
Bạch Tiêu: "............"
Anh mà nói thêm một câu nữa, tôi sẽ liều chết không đi thật đấy, từ ngữ đã
ráp sẵn trong đầu nhưng khi đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, cô
không đủ dũng khí nói ra.
Bạch Tiêu nghi ngờ liệu có phải do
linh hồn cô vẫn chưa hòa nhập hoàn toàn với cơ thể của nguyên chủ không, nên cứ nhìn thấy Cố Minh Chiêu là cô lại xảy ra vấn đề.
Đúng rồi! Đây là anh họ của tên tra nam, không phải tên tra nam!
"Thôi quên đi, cứ từ từ rồi tính." Một lúc sau, Cố Minh Chiêu khẽ thở dài,
"Anh phải quay về công ty rồi, em nhớ phải ăn cơm trưa đúng giờ."
"Tôi thường ăn cơm rất đúng giờ."
"Như vậy mới ngoan chứ, anh không cần ngày nào cũng phải nhắc em dùng bữa đúng giờ nữa."
Bạch Tiêu quay sang lườm anh, từ sau khi vị thiếu gia này bị thương ở tay,
mặc kệ mưa bão hay nắng gắt, ngày nào cũng như vậy, cứ đến giờ ăn cơm là anh lại nhắn tin nhắc nhở cô.
Mặc dù cô không cảm thấy bị làm
phiền, nhưng mỗi khi nhìn thấy màn hình điện thoại lóe sáng giống như
sợi lông vũ khẽ lướt qua người cô, vốn dĩ không định để tâm đến, nhưng
không biết từ lúc nào, cô lại hình thành thói quen ăn cơm đúng giờ, và
không còn bỏ bữa như lúc trước nữa.
"Anh đi đây." Cố Minh Chiêu
không biết lôi từ đâu ra một cái kính râm, ánh mắt dịu dàng xuyên qua
lớp kính nhìn cô, khiến cô trong giây lát có thể nghe tiếng tim đang đập của bản thân.
"Cố tổng, ngài đi thong thả."
"............" Cố Minh Chiêu nhíu mày lại, vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
"...... Để tôi nhờ thư ký tiễn anh đi nhé?"
Cố Minh Chiêu đưa tay lên vò mái tóc, có vài sợi rối rơi trước trán, nhưng không hề làm giảm bớt uy lực của cặp mắt đào hoa kia, ngược lại còn
khiến trái tim cô đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.
Phải công nhận anh chàng này nhìn đẹp trai thật đấy?!
Bạch Tiêu nhận thua, cô ngập ngừng nói: "Chào tạm biệt, Cố Minh Chiêu?"
Cuối cùng cũng nhận được câu trả lời vừa ý, Cố Minh Chiêu khẽ cong khóe môi
lên, nói "hẹn gặp lại vào cuối tuần", sau đó liền rời đi.
Nhìn cánh cửa đóng chặt lại, Bạch Tiêu cuối cùng cũng giải thoát, cô hít thở một hơi thật sâu, giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
Tất cả đều tại tên tra nam.
*****
Bạch tiên sinh không hy vọng gì nhiều, vì ông ấy đoán được con gái sẽ từ
chối tham gia chuyến du lịch cùng gia đình. Đến khi bất ngờ nghe được
tin con gái sẽ tham gia, ông ấy giống như "cậu nhóc mới học cấp một" háo hức đếm từng ngày mong chờ chuyến du lịch.
Bạch tiên sinh không
thể đoán suy nghĩ của con gái, cũng không nhớ từ lúc nào mọi chuyện lại
thành ra như vậy, cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này ông ấy chỉ biết thở
dài.
Ông ấy không ngờ Bạch Tiêu đồng ý đi du lịch chung với người nhà, lần này có cả Bạch Mộ đi cùng nữa. Tại Bạch gia, Bạch phu nhân
cùng Bạch tiên sinh kích động đến mức cả đêm không ngủ được, mới sáng
ngày ra đã dậy thúc giục người làm chuẩn bị đồ đạc.
"Bố mẹ đừng
làm quá lên như vậy, ở khách sạn đã có đầy đủ mọi thứ." Bạch Mộ khuôn
mặt không cảm xúc, "Với lại Tiêu Tiêu không thích mang theo nhiều đồ."
Bạch phu nhân quay sang lườm anh ấy, "Chút đồ này thì nhiều nhặn gì? Ngày
trước mỗi lần Tiêu Tiêu đi dã ngoại cùng với các bạn học, con bé thích
nhất là ăn mận."
Bạch Mộ: "............"
Mẹ cũng biết đó là chuyện đó xảy ra từ hồi Tiêu Tiêu còn đi học tiểu học mà.
Lúc đầu, Bạch Tiêu còn lo lắng sợ không đặt được phòng khách sạn, dù sao
bây giờ đang là mùa đông nên có rất nhiều người chọn đi du lịch suối
nước nóng, kết quả là Bạch Mộ nhẹ nhàng đáp một câu "Chủ tịch Cố là cổ
đông tại khách sạn đó." Ok! Cô hiểu rồi.
Có tiền là có tất cả.
Vì chuẩn bị cho chuyến du lịch vào cuối cùng, cô cố giải quyết công việc
nhanh nhất có thể, ngoài ra còn từ chối nhận thêm dự án mới. Bạch Tiêu
bước vào phòng họp, nhìn thấy "mấy người bạn già" đang cặm cụi làm việc, cô nở nụ cười đắc ý, khiến cho mấy người Trần Xán hận không thể nhào
tới đánh cô một trận.
Trần Tư Hãn là trợ thủ vô cùng đắc lực,
trong suốt buổi họp Trần Xán liên tục dành lời khen cho cậu ấy. Dù phải
tăng ca, cậu ấy vẫn rất vui vẻ. Khi biết tin Bạch Tiêu chuẩn bị đi du
lịch, cậu ấy vội chạy đến hỏi cô: "Bạch tổng, công ty ba em chuẩn bị đầu tư vào một chương trình tuyển chọn idol, nếu chị muốn đi xem, em sẽ
kiếm cho chị vé vip!"
Ồ, thật đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn, Bạch Tiêu muốn tuyển thêm vài đứa nhỏ nữa.
Theo kế hoạch, cô sẽ xin nghỉ phép vào cuối tuần này. Nhưng Bạch Tiêu là
người sếp tận tâm với công việc, cô không muốn vì bản thân mà khiến cho
công việc của mọi người bị ảnh hưởng, nhân tiện cô đến đó phụ giúp mọi
người. Vào buổi sáng thứ 7, cô vẫn đến công ty bàn bạc công việc với Lục Chi Hàng.
Ba mẹ đã đi đến suối nước nóng trước, Bạch Tiêu vừa tăng ca, vừa ngồi chờ Bạch Mộ.
Bạch Mộ dù tuổi còn rất trẻ nhưng đã thay Bạch tiên sinh đảm nhận công việc ở công ty. Công việc của anh rất bận, buổi sáng thứ bảy anh ấy phải đến
công ty tham dự cuộc họp, buổi chiều gặp mặt khách hàng, còn kéo về cho
công ty hai bản hợp đồng mới, làm xong việc anh ấy mới đến đón Bạch
Tiêu.
Đúng là siêu nhân, nếu không phải có Bạch Mộ đứng phía sau
bảo vệ, chắc chắn nguyên chủ ở trong nguyên tác sẽ gặp phải kết cục bi
thảm hơn.
Khi nhận ra cô đang nhìn mình chằm chằm, Bạch Mộ siết
chặt tay lái, mắt vẫn nhìn thẳng về nhìn phía trước: "Em nhìn cái gì mà
chăm chú vậy?"
Bạch Tiêu: "Nhìn anh."
Bạch Mộ: "...... Có gì hay đâu mà nhìn."
Bạch Tiêu phấn khích, chắp hai tay lại, vẻ mặt sùng bái ngưỡng mộ nói: "Anh, anh thực sự rất tốt, lại còn rất đẹp trai, làm cái gì cũng giỏi."
Bạch Mộ: "???"
Lần trước, khi nhận được lời khen của Bạch Tiêu anh còn tưởng đó là mơ,
Bạch Mộ trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Không may là
cơ thể lại không chịu hợp tác, bán đứng anh hại anh bị trượt tay, xe ô
tô bị xoay mạnh mẽ quay một vòng, may là trên đường không có xe nào
khác. Bạch Tiêu suýt chút đập đầu vào thành xe.
"Trong lúc lái xe không được nói chuyện." Bạch Mộ nghiêm nghị nói.
Sau khi trải qua tình hình nguy hiểm bất thình lình vừa rồi, xe ô tô cuối
cùng cũng đã đưa hai người an toàn đến khách sạn. Bạch Tiêu vừa mới mở
cửa xe ra, cô nhìn thấy cách đó khoảng tầm mấy mét có một người đàn ông
mặc vest, cô nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó... Lúc
ánh mắt hai người chạm vào nhau, cả hai đều cảm thấy rất bất ngờ.
"Thật là trùng hợp." Cố Minh Chiêu đút tay vào túi quần, "Anh Mộ cũng vừa mới đến nơi à?"
Bạch Mộ đi vòng qua đầu xe, đi đến bên cạnh Bạch Tiêu, "Anh vừa mới giải
quyết xong chuyện ở công ty, chắc bố mẹ anh và bố mẹ em đã đi đến nơi
trước." Nói xong liền quay lại nhắc Bạch Tiêu, "Tiêu Tiêu, đi thôi, nhớ
khóa cửa xe lại."
Bạch Tiêu hồi phục lại tinh thần, trên khuôn mặt để lộ sự xấu hổ, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc bước xuống xe.
Tại sao lại trùng hợp như vậy, cô nghi ngờ Cố Minh Chiêu lén đi xem bói ở đâu đó, nên dù cô đi bất cứ đâu cũng gặp được anh.
Bạch Tiêu đi ở phía bên trái Bạch Mộ, thi thoảng lại quay sang lườm người phía bên phải.
Đây là lần đầu cô nhìn thấy Bạch Mộ và Cố Minh Chiêu đi cạnh nhau, hai
người đang vui vẻ nói chuyện, từ thị trường chứng khoán cùng các dự án
đầu dự. Vì mối quan hệ thân thiết của vị trưởng bối, nên giữa hai công
ty không hề tồn tại mối quan hệ cạnh tranh.
Cố Minh Chiêu và Bạch Mộ nhìn khá giống nhau, từ cách cư xử đến biểu cảm trên khuôn mặt đều
giống hệt nhau. Trên đường đi, vẻ mặt cả hai người đều rất lạnh lùng. Có vẻ như mối quan hệ giữa hai người này rất thân thiết.
Bây giờ
đang là mùa du lịch, lượng người đi đến đây rất đông. Cũng may khách sạn để dành phòng VIP cho bọn họ, trong lúc mọi người chờ thang máy, lúc
này Bạch Mộ nhớ ra Bạch Tiêu, anh ấy quay sang nhìn cô, bình tĩnh nói:
"Cố Minh Chiêu, nghe nói lần trước vì cứu Bạch Tiêu mà em bị thương, anh cảm ơn em rất nhiều."
Cố Minh Chiêu quay sang nhìn cô gái đang
đứng bên cạnh Bạch Mộ, trong lòng cảm thấy thú vị, anh cố nhịn cười,
khuôn mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc, cô khẽ gật đầu: "Tình cờ nhìn
thấy, với lại em chỉ tiện tay giúp đỡ thôi."
"Nghe Tiêu Tiêu kể em bị thương khá nặng, hiện tại đỡ hơn chưa?"
"Em đã hoàn toàn bình phục, cảm ơn anh Mộ đã quan tâm."
Bạch Mộ mím chặt môi lại, nghiêm túc nói: "Anh đã thiếu nợ em một ân tình."
Lúc ba người bước vào trong thang máy, Bạch Tiêu đi theo phía sau lưng Bạch Mộ, đột nhiên Cố Minh Chiêu quay đầu lại nhìn, nhân lúc Bạch Mộ không
để ý, anh lén nở nụ cười với cô, ánh đèn trong thang máy phản chiếu lên
khuôn mặt của anh, nhìn anh lúc này rất dịu dàng.
".................."
Dám làm trò ở trước mặt Bạch Mộ, vị thiếu gia này có vẻ rất to gan.
Cố Minh Chiêu giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, anh ấn thang máy, bình tĩnh trả lời: "Anh Mộ đừng khách khí, em chỉ tiện tay giúp đỡ, hơn nữa
em không thể đứng nhìn Tiêu Tiêu bị thương."