Xuyên Qua Chi Tranh Làm Sủng Phi
Thu Quả bình tĩnh bắt đầu giải thích với Tế Vũ, "Trong hậu cung, ngươi
đừng xem thường năng lực làm việc của những tiểu thái giám này, quan hệ
giữa bọn họ gắn bó chặt chẽ, là một thế lực không thể bỏ qua. Việc hỏi
thăm hướng đi của Càn Nguyên cung và tin tức các phi tần hậu cung, cũng
không phải là chuyện mà hai đại cung nữ chúng ta có thể làm được. Những
chuyện này về sau vẫn phải trông cậy vào các tiểu thái giám như Tiểu Ngũ Tử đi làm."
Nói xong lại thở dài. Lại giảng tiếp: "Tiểu chủ
không thích thái giám hầu hạ bên người, chúng ta chỉ có thể lôi kéo bọn
Tiểu Ngũ Tử bằng đồ ăn ngon. Trước kia không nói cho ngươi biết những
thứ này, là bởi vì tính tình tiểu chủ đơn thuần lười nhác, lại không có
lòng tranh sủng, thị tẩm còn không biết phải đợi tới khi nào, có biết
hướng đi của hậu cung hay không cũng không sao cả."
Thu Quả
chuyển đề tài. Tiếp tục nói: "Nhưng tình huống bây giờ đã khác, tiểu chủ vừa thị tẩm, hướng đi của hậu cung tất nhiên phải chú ý nhiều hơn.
Ngươi đừng xem thường chuyện đưa đồ ăn nhỏ nhặt này, đây là để cho Tiểu
Ngũ Tử hiểu được, tiểu chủ vẫn còn nhớ đến hắn, ta bảo ngươi đưa nhiều
thức ăn một chút, càng thể hiện rõ sự coi trọng của tiểu chủ đối với
hắn. Chúng ta là đại cung nữ bên cạnh tiểu chủ, sau này nàng được sủng
ái, muốn ăn ngon như thế nào mà không được, hiện tại chúng ta ăn ít mấy
miếng thì có sao đâu."
Tế Vũ nghe Thu Quả giải thích xong thì
trợn mắt há hốc mồm! Những uẩn khúc trong đây...... Phức tạp quá! Thật
bội phục Thu Quả, đưa thêm một phần đồ ăn cũng có thể nói ra nhiều đạo
lý như vậy.
"Thu Quả tỷ tỷ, sau này có chuyện gì cứ phân phó ta làm." Tế Vũ cam tâm tình nguyện gọi Thu Quả một tiếng tỷ tỷ.
Đây là lần đầu tiên nàng gọi Thu Quả là tỷ tỷ, chỉ cần Thu Quả có thể luôn
suy nghĩ cho tiểu chủ nhà mình, gọi Thu Quả tỷ tỷ thì có gì đâu.
Thu Quả không những lớn tuổi hơn nàng, mà còn thông minh hơn nàng nhiều, cho nên tiếng tỷ này là nàng cam tâm tình nguyện.
Tiếng kêu này khiến Thu Quả có chút xấu hổ, quay đầu gắp cho Tế Vũ một miếng thịt vịt, nói: "Mau ăn đi."
Nói xong hai người nhìn nhau cười, sau đó yên lặng dùng bữa.
Bên này hai người vừa dùng xong bữa sáng, trở lại bên cạnh Tiêu Uyển Từ hầu hạ. Bên kia Triệu Khánh đã mang theo vật phẩm ban thưởng đi vào Ngọc
Phù cung.
"Tiểu chủ, ngự tiền Triệu công công đến" Tiểu Ngũ Tử là người nhận được tin tức đầu tiên, nhanh chóng chạy tới bẩm báo cho tiểu chủ nhà mình.
Tiêu Uyển Từ sửng sốt, hỏi: "Vậy Triệu công công đến đâu rồi?"
"Hẳn là đã qua cửa chính Ngọc Phù Cung rồi." Tiểu Ngũ Tử không xác định lắm.
Hắn cũng là vừa nhận được tin, chưa kịp xác nhận liền chạy báo cho tiểu chủ trước, để tiểu chủ nhà mình còn chuẩn bị.
"Tiểu Ngũ Tử, ngươi mau ra ngoài nghênh đón Triệu công công." Tiêu Uyển Từ
dặn dò, Triệu Khánh là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Thượng, không
thể chậm trễ hắn.
Tiểu Ngũ Tử đáp một tiếng vâng, liền chạy chậm ra khỏi Cẩm Hoa điện.
Tiêu Uyển Từ nhanh chóng được Tế Vũ, Thu Quả hầu hạ sửa sang lại quần áo, bộ trang phục này vẫn là bộ sáng nay mặc đi Phượng Nghi cung, gặp người
của ngự tiền cũng không tính là thất lễ. Bây giờ là mùa hè, theo cách ăn mặc trang điểm trước kia của nàng ở Cẩm Hoa điện, muốn thoải mái như
thế nào thì làm như thế đó, bình thường đều là kiểu dáng đơn giản nhất,
như vậy nhất định có chút thất lễ, may mắn còn chưa kịp thay, bằng không thật sự là mất mặt.
Chỉ một lát sau, Tiểu Ngũ Tử liền đón Triệu
Khánh vẻ mặt tươi cười vào trong điện Cẩm Hoa, phía sau còn có ba tiểu
thái giám, cùng một đám cung nhân hầu hạ Cẩm Hoa điện, mà ba tiểu thái
giám mỗi người hai tay đều nâng vật phẩm.
"Bái kiến Tiêu thường
tại, thường tại tiểu chủ kim an." Triệu Khánh cười khom người hành lễ
với Tiêu Uyển Từ, giọng nói mang theo vài phần cung kính khách khí, rất
dễ làm cho người ta nảy sinh hảo cảm.
Tiêu Uyển Từ nào dám nhận
lễ của Triệu Khánh, nghiêng người né qua, lại trả nửa lễ, cười dài nói:
"Gặp qua Triệu công công, Triệu công công hảo."
Triệu Khánh đối
với sự khách khí của Tiêu Uyển Từ có chút cao hứng, cười nói: "Hoàng
Thượng có khẩu dụ, Tiêu thường tại tiếp chỉ."
Tiêu Uyển Từ nhanh chóng dẫn mọi người Cẩm Hoa điện quỳ xuống tiếp chỉ.
"Hoàng Thượng khẩu dụ, Tiêu thường tại Cẩm Hoa điện, ban thưởng một cây trâm
ngọc bích trân châu, một cây trâm dương chi ngọc*, một đôi vòng tay phỉ
thúy, một đôi khuyên tai hồng phỉ thúy tích châu. Một thớt vải gấm hoa,
một thớt vải nhuyễn yên la*, một thớt vải satin, khâm thử."
*dương chi ngọc/dương chi bạch ngọc: được mô tả là giống như mỡ hòa tan chứ không chảy, nghĩa đen là ngọc mỡ cừu.
*nhuyễn yên la: vải mềm và mỏng như làn khói
Triệu Khánh đọc xong khẩu dụ, Tiêu Uyển Từ dẫn đám cung nhân Cẩm Hoa điện dập đầu tạ ơn rồi cùng bọn họ đứng lên. Chờ nàng đứng dậy ổn định, Triệu
Khánh chỉ vào vật phẩm ba tiểu thái giám phía sau cầm, mỉm cười đưa cho
nàng một tờ giấy Tuyên Thành*, mở miệng nói: "Tiêu thường tại, vật phẩm
Hoàng Thượng ban thưởng đều ở đây, đây là danh sách ghi chép, tiểu chủ
đối chiếu vật phẩm dựa theo danh sách, nhìn xem vật ban thưởng có trùng
khớp với danh sách ghi chép hay không, nếu nhất quán thì nô tài trở về
cũng dễ dàng báo cáo kết quả với Hoàng Thượng hơn."
*giấy Tuyên Thành: nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, phù hợp cho thư pháp và hội họa, giấy mềm mại, kết cấu mịn màng.
Tiêu Uyển Từ cười nói: "Triệu công công làm việc ta còn cái gì không yên tâm."
Nàng tiếp nhận tờ giấy, ngay cả nhìn cũng không nhìn liền gấp lại đặt trong
lòng bàn tay, nàng không phải ngu ngốc, lời đó của Triệu Khánh chỉ là
khách khí, nếu nàng thật sự đi kiểm kê danh sách cùng vật phẩm ban
thưởng, vậy đầu nàng đúng là bị lừa đá!
Hơn nữa, Triệu Khánh
chính là người thân cận nhất bên cạnh Hoàng Thượng, quanh năm đi theo
bên cạnh Hoàng thượng, thứ tốt gì chưa từng thấy qua, chưa chắc đã có
thể coi trọng chút đồ ngự ban* này của nàng.
*ngự ban: vua ban cho
Triệu Khánh rất hài lòng với điệu bộ của Tiêu Uyển Từ, phất tay bảo ba tiểu
thái giám đặt đồ lên bàn vuông trong Cẩm Hoa điện, tổng cộng là hai hộp
gỗ lim chạm trổ tinh xảo, cùng ba thớt gấm vóc màu sắc diễm lệ. Chờ đồ
ban thưởng cất kỹ, Triệu Khánh nói với Tiêu Uyển Từ: "Tiểu chủ, Hoàng
Thượng còn có mấy câu dặn dò để nô tài nói cho người." Hai mắt liếc một
vòng các cung nhân đứng trong điện, ý tứ không nói mà rõ, đây là Hoàng
đế có lời gì bí mật muốn truyền cho nàng.
Tiêu Uyển Từ hơi sửng sốt, đầu đầy sương mù, Vĩnh Xương Đế dặn dò Triệu Khánh cái gì còn muốn tránh những nô tài khác.
Tiêu Uyển Từ phất phất tay, để cho hạ nhân không liên quan lui ra ngoài
điện, chỉ để lại ba người Tế Vũ, Thu Quả và Tiểu Ngũ Tử trong điện.
"Triệu công công, ba người trong điện này đều là tâm phúc của ta, Hoàng Thượng còn muốn dặn dò ta cái gì, công công cứ nói thẳng là được."
Triệu Khánh thấy cung nhân lui đi, mới chỉ chỉ một hộp gỗ lim chạm trổ hoa
văn trên bàn. "Trong hộp đặt một bộ Bạch Ngọc Lan Thiên Tằm sa y, cũng
không có trong danh sách ghi chép, đây là Hoàng Thượng cố ý dặn dò nô
tài mang cho thường tại tiểu chủ, xiêm y này là vật tiến cống của Đông
Xương quốc, mong tiểu chủ có thể hiểu được tâm ý của Hoàng Thượng."
Cũng không biết hắn mịt mờ nói cho Tiêu thường tại, nàng có thể nghe hiểu ý
tứ tiềm ẩn trong lời nói của hắn hay không, chỉ mong Tiêu thường tại là
một người thông minh.
"Công công yên tâm đi, đã là cống phẩm, ta sẽ bảo quản thật tốt."
Nghĩ thầm cái quần áo quý giá gì, còn muốn Triệu Khánh cố ý dặn dò, lát nữa chờ Triệu Khánh đi mình nhất định phải nhìn thật kỹ.
Triệu Khánh...
Xem ra Tiêu thường tại không hiểu ý của hắn, nói đến nước này rồi, Tiêu
thường tại vẫn nghe không hiểu, nhưng hắn cũng không thể nói nhiều hơn
nữa, để nàng tự mình chậm rãi lĩnh ngộ vậy.
"Thường tại tiểu chủ
nếu không có chuyện gì khác, nô tài cáo từ trước." Triệu Khánh thấy sự
tình đã xong xuôi, hướng Tiêu Uyển Từ cáo lui.
"Triệu công công, ngồi xuống uống chén trà rồi đi." Tiêu Uyển Từ khách khí giữ lại.
"Nô tài còn muốn sớm trở về phục mệnh với Hoàng Thượng, không ngồi lại
được, về sau có cơ hội sẽ xin một chén trà của thường tại tiểu chủ."
Tiêu Uyển Từ cười nói: "Vậy ta sẽ không giữ Triệu công công lại, đồ vật nhỏ
này, bất thành kính ý *, mong Triệu công công nhất định phải nhận lấy."
*bất thành kính ý: "không đáng để ý đến": Là lời nói khách sáo lịch sự, dùng để đề nghị người khác nhận quà.
Tiêu Uyển Từ lấy ra hà bao chuẩn bị lúc trước đưa cho Triệu Khánh, trong hà
bao là một cái khóa bình an phỉ thúy chất lượng cũng không tệ. Thái giám cấp bậc như Triệu Khánh, cho bao nhiêu bạc cũng có chút tục khí, nhưng
vật quá tốt thì nữ nhi tiểu quan ngũ phẩm như nàng lại không lấy ra
được, hơn nữa lần đầu tiên đưa đồ quá tốt, tiếp theo cũng không biết cho cái gì. Vậy nên cuối cùng nàng mới chọn khóa bình an phỉ thúy này,
không phải là đặc biệt quý trọng nhưng cũng không làm cho người ta cảm
giác thất lễ.
Triệu Khánh cười nhận lấy hà bao, cất vào trong tay áo, nói: "Vậy nô tài nhận phần thưởng của tiểu chủ, nô tài cáo lui."
"Triệu công công đi thong thả, Tiểu Ngũ Tử thay ta tiễn Triệu công công." Tiêu Uyển Từ phân phó Tiểu Ngũ Tử bên cạnh.
"Vâng, tiểu chủ." Tiểu Ngũ tử cao hứng đi ở phía trước, dẫn Triệu Khánh ra khỏi Cẩm Hoa điện.
Triệu Khánh vừa đi, chuyện đầu tiên Tiêu Uyển Từ làm đương nhiên là muốn xem
Hoàng Thượng thưởng gì, Tế Vũ và Thu Quả lại càng vui mừng nhướng mày
chờ ở bên cạnh.
......Sao nàng lại cảm thấy hai người họ còn hưng phấn hơn nàng nữa vậy.
Thật ra nàng cũng có chút hưng phấn, nhưng nàng là chủ tử, như thế nào cũng phải đoan chính, không phải sao?
Hộp gỗ lim chạm trổ đầu tiên, trên nắp hộp điêu khắc một bức tranh du xuân, thủ pháp điêu khắc tinh tế thành thạo, mỗi một chỗ đều lộ ra tinh xảo,
chỉ cái hộp chạm trổ này mang ra ngoài cung bán cũng có thể bán được giá tốt.
Tiêu Uyển Từ mở hộp ra, bên trong có bốn loại trang sức, Vĩnh Xương Đế thật hiểu rõ tâm tư nữ nhân, ban thưởng không ít!
Hơn nữa mỗi một món đều là dùng nguyên liệu tốt, chế tác tinh xảo, vừa nhìn đã biết là thượng phẩm, dù sao chất lượng trang sức trong hộp của nàng
cũng không cách nào có thể so sánh được với đồ vật Hoàng Thượng ban
thưởng.
Ngón tay trắng nõn tinh tế của Tiêu Uyển Từ tỉ mỉ thưởng
thức từng món trang sức, mỗi một món đều khiến nàng yêu thích không muốn buông tay. Nàng nhớ Shakespeare có câu danh ngôn "Trang sức im lặng
nhưng nó có thể chạm đến trái tim của một người phụ nữ tốt hơn bất kỳ
lời nói nào". Từ đó có thể thấy được đồ trang sức có ý nghĩa với nữ nhân đến mức nào.
Chỉ với chất ngọc của đôi vòng tay phỉ thúy kia, ở hiện đại không có hơn ngàn vạn (≈ 35 tỷ) thì không thể mua được. Ở hiện đại với năng lực của nàng, kiếm tiền cả đời cũng chưa chắc có thể mua
nổi trang sức, không nghĩ tới ở cổ đại này cùng Hoàng đế ngủ một đêm thì cái gì cũng có, điều này thật có chút mỉa mai. Nàng và hoa thố ti* thật ra cũng không có gì khác nhau, không, hiện tại nàng chính là hoa thố
ti.
*hoa thố ti: hoa nhỏ, mềm mại, không thể tự hô hấp, chỉ có
thể dựa vào đại thụ mà kéo dài hơi tàn. Nghĩa bóng là yếu đuối, phải
sống nhờ vào người khác.