Hai người ăn xong bữa tối đã là hơn 9 giờ, 10 giờ kí túc xá đóng cửa,
cũng đã đến lúc phải quay trở về rồi. Nhan Lam nói là mời anh một bữa,
nhưng Lăng Tử Quân vẫn không cho cô trả, đến phút cuối khi Nhan Lam gọi
phục vụ tới thanh toán mới biết là Lăng Tử Quân khi nãy đã ra ngoài tính tiền trước rồi.
Trên đường về Nhan Lam có chút không vui nhìn anh:
“Không phải đã nói là để em mời bữa này rồi sao?”
Lăng Tử Quân vừa đi vừa đỡ cô, nghe cô nói vậy lại nhìn thấy gương mặt
thanh tú xinh đẹp của cô gái hơi cau có, anh chỉ khẽ cười.
“Ai lại để cho một cô gái thanh toán tiền ăn hửm?”
Nhan Lam vẫn không cam tâm: “Nhưng em muốn cảm ơn anh mà.”
“Cảm ơn tôi?” Lăng Tử Quân thắc mắc: “Cảm ơn vì điều gì chứ?”
“Thì em muốn cảm ơn anh vì đã giúp em.”
Nghe vậy, ý cười trên môi của Lăng Tử Quân càng thêm đậm. Anh đưa tay
xoa xoa đầu cô, cũng không biết vì sao hôm nay bản thân mình lại cười
nhiều đến mức này nữa.
Ngày thường biểu tình trên gương mặt của Lăng Tử Quân không mấy khi
phong phú như vậy. Hiếm lắm mới thấy anh nói nhiều hơn hai- ba câu một
ngày, “cười” càng không có trong từ điển của anh.
“Cảm ơn thì cũng có rất nhiều cách mà.” Lăng Tử Quân thản nhiên nói.
Nhan Lam khó hiểu nhìn anh, lại ngượng ngùng đưa tay chạm vào đầu mình…
hình như tiền bối họ Lăng này rất thích sờ đầu cô, xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay truyền tới vẫn còn đó, Nhan Lam thật sự không muốn mất đi chút
nào.
“Nhiều cách? Còn cách nào nữa đâu chứ...”
Trả tiền ăn cơm người ta cũng không cho, cô làm gì còn cơ hội gặp Lăng Tử Quân nữa để mà cảm ơn anh đây!
Giữa cô và anh không thân thiết gì, tuy hôm nay gặp mặt nói chuyện,
người nọ giúp đỡ cô trong lúc Nhan Lam gặp khó khăn, nhưng nói cho cùng
bầu không khí hòa hợp này sau ngày hôm nay cũng không còn nữa, bèo nước
gặp nhau, sao cô dám thấy sang bắt quàng làm họ với tiền bối được.
Thấy Nhan Lam cứ nặng đầu suy tư về chuyện làm cách nào để trả ơn, Lăng
Tử Quân có chút bất đắc dĩ. Anh nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng
hai người bất tri bất giác đã đến trước cửa kí túc xá.
Giờ này cũng trễ lắm rồi, bình thường rất hiếm ai lại đợi đến gần sát
giờ đóng cửa mới trở về kí túc xá, hiển nhiên ngoài cổng vắng lặng không có bóng người, ngoài chú bảo vệ đang ngồi gác chân lên bàn và xem phim
kia ra, nơi này chỉ còn lại Nhan Lam và Lăng Tử Quân.
“Tôi nghĩ ra rồi.”
Lăng Tử Quân nghiêm túc nói: “Tôi có mấy quyển sách hôm nọ mượn ở thư
viện, có điều thủ tục trả sách có chút lằng nhằng khó hiểu, ngày mai em
cùng tôi đi trả sách được không? Tôi thấy em mượn nhiều sách như vậy,
hẳn là quy trình kiểm tra cất sách em rất rõ nhỉ?”
“À… được, được chứ! Vậy ngày mai em giúp anh.”
Nghe thấy có việc cần mình giúp, Nhan Lam rất hào hứng chấp nhận. Thật
tốt quá, vừa có thể giúp đỡ được Lăng Tử Quân, lại vừa có cơ hội gặp anh vào ngày mai.
“Thế ngày mai tôi đón em.”
Lăng Tử Quân vẫn lo lắng chân Nhan Lam đi đứng không thuận tiện, muốn
ngày mai đến đón cô. Nhan Lam nghe vậy liền lắc đầu từ chối:
“Thôi ạ, không cần phiền anh như thế đâu, em tự mình đi được mà.”
“Em ổn chứ?”
“Vâng, em ổn mà, anh đừng lo.”
Lăng Tử Quân cũng không muốn khiến cô khó xử, nếu Nhan Lam đã cảm thấy có thể tự mình đi được, anh sẽ không miễn cưỡng.
“Thế để tôi đưa em lên lầu.”
“Không cần phiền anh thế đâu ạ, anh đưa em tới đây là được rồi.”
“Em tự mình lên trên được không?” Lăng Tử Quân có chút không an tâm.
Nhan Lam hơi cười, móc điện thoại từ trong túi ra: “Em gọi bạn xuống là
được, anh đừng lo, anh về trước đi. Kí túc xá nam cách đây cũng một
quãng đường, anh còn không mau về, lát nữa chú bảo vệ sẽ đóng cổng đó.”
Thấy Nhan Lam muốn anh mau chóng rời đi như vậy, Lăng Tử Quân cũng hiểu
nỗi khổ của cô. Dù sao cũng là nam nữ không thân thiết gì, ở cạnh như
vào đêm hôm như vậy, để người ngoài thấy được mất công tạo những hiểu
lầm không đáng có.
“Được rồi, vậy tôi đi trước, cẩn thận nhé.”
“Vâng, tạm biệt.”
Giọng Nhan Lam thỏ thẻ nói rất nhỏ, vậy mà Lăng Tử Quân lại có thể dễ
dàng nghe thấy được. Có lẽ vì khoảng cách giữa hai người quá gần, khi
nói chuyện, hơi thở của đối phương phả vào vành tai có chút nhột nhạt.
“Tạm biệt.”
Đoạn đường này ánh đèn mờ ảo không nhìn rõ lối đi, thế nhưng đôi mắt
sáng lấp lánh như viên pha lê của Nhan Lam, Lăng Tử Quân vẫn luôn nhìn
thấy rất rõ ràng.
Yết hầu người nọ hơi trơn trượt, là vô tình hay cố ý cũng không biết
nữa, tay Lăng Tử Quân hơi miết lấy cánh tay của Nhan Lam, bởi vì anh
đang đỡ cô, cho dù có là chủ ý muốn thân cận, Nhan Lam cũng không nhìn
ra được tâm tư khó lường của anh.
Tay phải của Nhan Lam được Lăng Tử Quân đỡ lấy, nửa người cô như tựa vào cơ thể anh, ở gần anh như thế, Nhan Lam có thể dễ dàng nghe thấy được
nhịp tim vẫn đang đập ổn trọng trong lồng ngực của người kia.
Tay phải của Nhan Lam được Lăng Tử Quân đỡ lấy, nửa người cô như tựa vào cơ thể anh, ở gần anh như thế, Nhan Lam có thể dễ dàng nghe thấy được
nhịp tim vẫn đang đập ổn trọng trong lồng ngực của người kia.
Cảm giác gần gũi này không làm Nhan Lam cảm thấy khó chịu, ngược lại cô cứ muốn ở cạnh anh như thế mãi.
Đối với Nhan Lam, “yêu từ cái nhìn đầu tiên” trước giờ vẫn luôn là một
khái niệm mơ hồ, thế nhưng ngay từ khoảnh khắc trái tim cô rộn ràng khi
nhìn thấy anh, Nhan Lam đã biết cô thật sự đã trúng tiếng sét ái tình
rồi.