Cố Cửu cảm thấy lúc này mình như đang bay lơ lửng, bồng bềnh trong đám mây, vô cùng buồn ngủ, nhưng cũng lại cực kì tỉnh táo.
Sau khi bóng tối qua đi, Cố Cửu bắt đầu thấy được vài hình ảnh mơ hồ. Nhóc
tựa hồ đang trải qua một giấc mơ, là giấc mơ về quá khứ của Lan Nguyệt.
Lan Nguyệt là một vũ cơ, cô gặp được Hách Chấn Văn ở lầu xanh. Hách Chấn
Văn vì điệu múa tuyệt trần của Lan Nguyệt mà si mê cô, còn Lan Nguyệt
thì bị vẻ hào hoa của hắn ta che mắt. Không lâu sau, Hách Chấn Văn thi
rớt nên rời kinh trở về quê nhà, hắn ta muốn Lan Nguyệt đi theo mình bèn hứa hẹn sau khi về sẽ cưới cô làm vợ. Thế là Lan Nguyệt tin tưởng hắn,
gom góp tiền mình dành dụm được bao nhiêu năm qua tự chuộc thân, đổi tên thành Tú Nương, khăn gói theo tình lang về quê, rồi gả cho hắn làm vợ.
Những việc tiếp theo không khác gì với câu chuyện hai cha con lén cúng tế bên bờ sông kể lại. Lan Nguyệt không hòa nhập được với môi trường xung
quanh, nhất cử nhất động đều bị rình mò soi mói. Lúc trong thôn nổi lên
lời đồn ác ý, cuộc sống của cô càng tệ hơn, ai nấy đều nhìn cô với vẻ
khinh khi, dè bỉu. Ngay cả Hách Chấn Văn, người đã từng cùng cô thề non
hẹn biển, cùng giường chung gối cũng bắt đầu thay đổi thái độ.
Mẹ chồng hở một chút là tìm cớ đay nghiến, chì chiết cô, chị em dâu đứng
một bên thêm dầu vào lửa, thậm chí hai gã anh trai của Hách Chấn Văn
cũng thỉnh thoảng giở trò lưu manh đùa bỡn cô. Lan Nguyệt không phải
chưa từng cầu cứu Hách Chấn Văn, nhưng chỉ nhận lại được sự ngờ vực vô
căn cứ của hắn ta. Hắn ta bắt cô vứt hết những đồ đạc đã từng dùng khi
còn ở chốn yên hoa ngày xưa, quá quắt hơn, hắn còn ép cô đốt hết quần
áo, kể cả vũ phục mà cô yêu quý, không cho cô nhảy múa nữa.
Lan Nguyệt vô cùng đau khổ, ngay lúc cô cho rằng mình đã rơi vào bước đường cùng rồi, không thể thảm hơn được nữa, thì chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra.
Thu Dung, người luôn yêu thầm Hách Chấn Văn và mẹ chồng của cô cùng nhau
bày mưu đặt kế hãm hại Lan Nguyệt. Bọn họ vu vạ cho cô ăn nằm với người
khác. Hai người xé nát quần áo của cô, thô bạo lôi xềnh xệch cô ra ngoài cho mọi người sỉ nhục. Tất cả mọi người đều không tin cô, không có ai
giúp được cô.
Lúc Lan Nguyệt từ từ chìm xuống nước, xuyên qua đám đông, cô thấy được bóng dáng của Hách Chấn Văn trở về, tuy rằng ngược
sáng, nhưng cô vẫn nhận ra hắn. Lan Nguyệt dùng hết hơi tàn mà khóc cầu, van xin hắn cứu mình.
Nhưng mà Tam Lang của cô, tuy rằng lệ rơi
đầy mặt, lại nấp trong một góc khuất, không hề mảy may có ý định bước
lên cứu cô. Cho đến khi Lan Nguyệt mất hút dưới làn nước sâu, hắn cũng
không hề mở miệng nói một tiếng nào.
Lan Nguyệt chết. Xác chết của cô bị kẹt trong lồng heo chìm dưới sông lạnh
lẽo, linh hồn của cô cũng bị giam cầm dưới nước ngày này qua tháng nọ.
Lúc Hách Chấn Văn quỳ gối khóc lóc ỉ ôi, Lan Nguyệt tận mắt nhìn thấy
được vẻ mặt nhẹ nhàng vì được giải thoát của hắn ta.
Lan Nguyệt
hận vô cùng, cô không cam lòng, cô chỉ biết ôm mãi nỗi đau ngày ngày
khóc hết nước mắt, nhưng cô là quỷ nước nên không có cách nào lên bờ
được. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Hách Chấn Văn và Thu Dung thành vợ
chồng, nhìn bọn họ ngang nhiên chiếm lấy những đồng tiền cô vất vả tích
cóp nhiều năm mà mua đất đai, làm ăn buôn bán, càng ngày càng giàu có
sung túc.
Kể từ khi đó, Lan Nguyệt muốn mình mạnh lên, mạnh lên
mới có thể trở về báo thù. Cô đi khắp nơi, đi dọc theo dòng sông này,
gần như nuốt sạch tất cả quỷ nước trên sông để điên cuồng gia tăng công
lực. Bỗng một ngày kia, có một người đội nón rộng vành* tìm đến cô, hắn
hỏi cô có muốn báo thù không.
Sau đó, Lan Nguyệt theo chỉ thị của
người nọ bay đến khúc sông ngoài thôn Vương Tiểu Điệp đang ở, chờ cô gái trẻ nhảy sông thì cứu lên rồi kí khế ước quỷ, mục đích chính là muốn
lợi dụng bào thai trong bụng Vương Tiểu Điệp làm vật dẫn, khởi động trận pháp nơi nhà họ Hách.
Đây cũng là lý do giải đáp cho thắc mắc
của Cố Cửu, vì sao Lan Nguyệt vốn có thể khiến cho Vương Tiểu Điệp làm
kẻ chết thay cho mình nhưng lại phức tạp hóa vấn đề đi kí khế ước quỷ,
làm cho năng lực của mình bị giới hạn.
Kế hoạch này vốn hoàn mĩ,
chỉ có một biến số chính là ba thầy trò Cố Cửu tình cờ đi ngang qua chỗ
này, nhìn thấu được thân phận của Lan Nguyệt. Mà thật ra Lan Nguyệt
không phải hoàn toàn mất đi kí ức, cô ta chỉ là quá chấp nhất với quá
khứ của mình. Cô không cam tâm, rõ ràng ban đầu mọi việc tốt đẹp là thế, tại sao cuối cùng lại đi đến một kết cục thê thảm như vậy?
Cô ta mời nhóm Cố Cửu ở lại uống rượu mừng, rồi lại lừa họ đi tìm hài cốt cho
mình chỉ vì kéo dài thời gian mà thôi. Cô ta muốn chờ đến đúng ngày giỗ
của mình hôm nay ăn luôn Cố Cửu để bồi bổ thân thể, tăng cường sức mạnh
cho trận pháp, tra tấn người nhà họ Hách và người trong thôn. Chẳng qua
sau cùng Lan Nguyệt phát hiện ăn Thiệu Dật càng có lợi hơn ăn Cố Cửu nên mới đột ngột thay đổi quyết định.
Đương nhiên, cô ta thất bại.
Mà người đội mũ rộng vành kia chỉ có một bóng dáng lờ mờ, Cố Cửu không
nhìn thấy được mặt mũi của hắn ta, đại khái đoán được là một người đàn
ông.
Cố Cửu còn đang tiếc nuối vì không thấy được diện mạo của kẻ chủ mưu thì chợt cảm thấy thân thể mình đang rung lắc dữ dội, đầu óc
của nhóc như bị hút ra khỏi khung cảnh trong mộng, bên tai bắt đầu vang
lên tiếng ồn ào.
“Cố Cửu?”
Cố Cửu mở mắt ra, ngay lập tức đối
diện với một khuôn mặt máu me nhầy nhụa loang lổ như mặt mèo hoa. Nhóc
ngẩn người trong chốc lát, sau khi định thần lại mới nhận ra đây là
Thiệu Dật.
Thiệu Dật ôm Cố Cửu trong lòng, lần đầu tiên trên
khuôn mặt luôn cáu kỉnh bực bội của cậu lộ ra vẻ lo lắng. Cậu nhìn Cố
Cửu còn đang ngơ ngác trong tay mình: “Cậu thế nào rồi? Có sao không?”
Cố Cửu vừa định nói đệ không sao cả thì trong chớp mắt, hơi lạnh buốt giá
thấu xương quét qua người nhóc, cứ như vừa rơi xuống hồ nước trong ngày
mùa đông vậy.
“Sao…sao…” Lạnh quá vầy nè!
Cố Cửu há miệng
thở dốc, vì quá lạnh nên không nói nổi một câu cho hoàn chỉnh. Cố Cửu
nghĩ máu trong cơ thể mình cũng đông thành đá hết rồi, toàn thân không
hề có một chút cảm giác nào hết.
Thiệu Dật ôm chặt Cố Cửu hơn, lấy
đôi tay còn vương vết máu áp lên mặt Cố Cửu, nhíu mày càm ràm: “Cậu bị
ngu hay sao đó? Sao mà cái gì cũng dám ăn vậy hả?”
Cố Cửu nghe
vậy lập tức nhớ ra cảnh tượng mình túm chặt lấy Lan Nguyệt cắn nuốt,
nhăn nhó như khỉ ăn ớt. Dù Lan Nguyệt bây giờ có là quỷ đi chăng nữa thì lúc còn sống cũng là người thật đàng hoàng, cái này có khác gì ăn thịt
người đâu chớ. Nghĩ tới đó, Cố Cửu nhịn không được nôn khan, vẻ mặt kinh tởm.
Thiệu Dật hừ một tiếng: “Ta thấy lúc nãy cậu còn ăn rất vui cơ mà.” Rõ ràng đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa, vậy mà không biết lấy đâu ra sức lực, cả hai người cùng hợp sức lại kéo ra mà kéo muốn không
nổi.
Thiệu Dật đưa cổ tay còn đang rỉ máu của mình kề sát miệng Cố Cửu: “Há miệng.”
Cố Cửu run lẩy bẩy rụt người lại, dùng ánh mắt dò hỏi: Làm gì ạ?
Thiệu Dật không thèm nhiều lời, tóm lấy cằm Cố Cửu bắt nhóc há miệng ra, nhỏ
vài giọt máu trên tay mình vào, lạnh lùng nói: “Ta sợ cậu lạnh tới chết
luôn.”
Cố Cửu bây giờ làm gì còn sức mà giãy ra, đầu lưỡi tê cứng nhấm nháp được vị máu như vị sắt gỉ. Ngay tức khắc, một luồng nhiệt
nóng rực theo giọt máu trượt xuống cổ họng rồi lan ra khắp toàn thân
nhóc. Cái lạnh trong thân thể bị xua đi bớt, tay chân liền có cảm giác
trở lại. Cố Cửu kinh ngạc nhìn Thiệu Dật, thì ra máu của sư huynh còn có công dụng này nữa hả.
Nhưng mà đó chỉ là biện pháp tạm thời
thôi, được một lát, cái lạnh lại bắt đầu thay thế cho sự ấm áp, Cố Cửu
tiếp tục run rẩy không ngớt.
Bỗng, Phương Bắc Minh không biết từ đâu xách kiếm đi tới, thúc giục Thiệu Dật: “Ôm sư đệ con qua đi.”
Cố Cửu lạnh như tượng băng nằm gọn lỏn trong lòng Thiệu Dật, được người ta ôm qua bên kia. Ở chỗ đó có vẽ một trận pháp bằng chu sa đỏ tươi, Cố
Cửu được đặt nằm thẳng thớm ngay ngắn bên trong. Vừa tiến vào trận pháp, nhóc đã cảm thấy hơi nóng phả vào mặt, suиɠ sướиɠ đến mức phải rên hừ
một tiếng.
Thiệu Dật đặt Cố Cửu nằm xuống rồi lui ra ngoài.
Phương Bắc Minh lấy thuốc trị thương ra, hai thầy trò ngồi xuống ngay
bên cạnh chỗ Cố Cửu, Thiệu Dật cởϊ áσ để Phương Bắc Minh bôi thuốc cho
mình. Lúc nhìn sang, thân thể Cố Cửu cứng đờ, trên người Thiệu Dật không đếm xuể có bao nhiêu vết thương to nhỏ, quần áo rơi lả tả trên mặt đất
bị máu nhuộm đỏ, thật sự là thảm đến nỗi không nỡ nhìn.
Phương Bắc Minh bắt đầu cằn nhằn lải nhải: “Hai đứa các con không có đứa nào
để ta bớt lo hết. Dật Nhi, nếu không phải Tiểu Cửu bị chộp qua thì có
phải con định phóng sát khí để đánh tan Lan Nguyệt không hả? Một khi sát khí bị dẫn ra con có nắm chắc mình sẽ khống chế được hay không? Còn con nữa Tiểu Cửu, lệ quỷ mà muốn ăn là ăn sao? Hôm nay nếu không phải có sư huynh con ở đây thì con đã bị đông cứng đến mất mạng rồi. Con tự nhìn
con bây giờ đi, cả người bị âm khí bao phủ hết, sư phụ với sư huynh con
sắp không nhìn thấy con đâu nữa rồi.”
Trên người Cố Cửu vốn đã có âm khí dày đặc, là miếng mồi ngon của quỷ. Sau khi gặp được Phương Bắc
Minh, sư phụ cho nhóc đeo một lá bùa giúp cho quỷ quái gặp được cũng
phải kiêng dè đôi ba phần. Bây giờ ăn Lan Nguyệt xong nên âm khí trong
cơ thể nhóc càng mạnh hơn lúc trước, nhóc rũ mắt nhìn thử thì thấy bàn
tay của mình đâu mất tiêu, thay vào đó là một cục đen đen không rõ hình
thù, hẳn là cả người nhóc bây giờ cũng đen thùi lùi như vầy.
Tuy Cố
Cửu suýt chết nhưng nhóc không cảm thấy sợ hãi lắm. Nhóc nằm bẹp một chỗ nói với Phương Bắc Minh: “Sư phụ, bây giờ con mới phát hiện thì ra mấy
con quỷ đó cũng không còn đáng sợ mấy. Ngay cả Lan Nguyệt con còn ăn
được, sau này mà gặp phải ác quỷ muốn ăn con nữa thì con liền…”
“Còn dám ăn hử?” Phương Bắc Minh và Thiệu Dật đồng thanh ngắt lời Cố Cửu.
Cố Cửu ngay lập tức co đầu rụt cổ: “Không…không phải, con sẽ…xé xác bọn chúng.”
“Vầy nghe còn được.” Phương Bắc Minh nói.
Thiệu Dật thì lại hừ một tiếng.
Nằm trong chốc lát, Cố Cửu cảm giác mình đã khá hơn một chút, tay chân đã
có thể cử động lại. Nhóc xoay người bò dậy, vừa lúc nhìn thấy những dấu
ấn của trận pháp trên mặt đất, nhóc nghi ngờ nhíu mày, cúi sát xuống
quan sát thật kĩ: “Sư phụ, hình như cái này đâu phải là chu sa đâu?”
Nhìn gần thì có vẻ rất giống với máu người.
Phương Bắc Minh thản
nhiên trả lời: “Chu sa không trấn được âm khí trên người của con nữa, đó là máu của sư huynh con đó. Vừa đúng lúc hôm nay nó chảy nhiều máu như
vậy, để không không dùng cũng phí.”
Cố Cửu: “…”
Thì ra sư phụ cần kiệm quản gia cũng đáng sợ không kém sư phụ phá của.
Thiệu Dật đang mặc lại quần áo, hôm nay cậu mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng
bệch như tờ giấy, nhìn cũng chật vật đáng thương không kém gì Cố Cửu. Sư huynh sư đệ người ngồi trong trận người ngồi ngoài trận cùng nhìn sư
phụ thanh lý dọn dẹp bãi chiến trường.
Lớp màn tơ hồng Cố Cửu đan vẫn còn, những người còn sống sót bên nhà họ Hách đã lục tục tỉnh lại.
Bọn họ ít nhiều đều bị quỷ hồn làm bị thương, trong đó Thu Dung và mẹ
của Hách Chấn Văn là bị thương nặng nhất.
Thu Dung bị Hách Chấn Văn
gặm cắn linh hồn, lại còn bị Lan Nguyệt thả trùng Oán Quỷ lên mặt. Loại
trùng này là do oán khí ngưng tụ mà thành, giống như cổ trùng vậy, kí
chủ chưa chết thì chúng nó cũng không bị mất đi, nhưng thật ra trong
huyền môn cũng có cách để giải quyết. Mẹ của Hách Chấn Văn gặp phải quỷ
quái, lại tận mắt chứng kiến con trai mình bị Lan Nguyệt bẻ gãy cổ, sau
đó còn bị một đám quỷ bao vây tấn công. Bà ta tuổi đã cao chịu không nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, bây giờ dù tỉnh lại thì cũng đã trở nên điên điên khùng
khùng, ôm đầu rúc trong một góc liên tục khóc lóc kêu la.
Lan
Nguyệt và phân nửa Hách Chấn Văn bị ném vào một xó bên cạnh, Phương Bắc
Minh đã dùng Tỏa Hồn Liên trói cả hai lại. Mèo Tiểu Đệ và mấy nhóc người giấy cùng tụm lại ngay bên cạnh, đứa này cào một miếng, đứa kia móc một tí, y hệt như đang xé vải bông, bọn nhỏ hợp sức cật lực xé từng sợi
từng sợi hồn của hai người bọn họ xuống.
Phương Bắc Minh thấy vậy thì bước qua, thu hồi người giấy lại rồi bế Tiểu Đệ lên: “Được rồi được
rồi, mấy đứa còn cào nữa thì bọn họ mất tiêu luôn cho coi.”
Tiểu
Đệ dường như còn chưa xả hết cơn giận, hùng hùng hổ hổ gầm gào vài tiếng với Lan Nguyệt, kẻ dám bắt nạt nhóc con của nó, rồi mới chạy lại nằm úp sấp bên người Cố Cửu.
Phương Bắc Minh lập đàn mời âm sai đến dẫn Lan Nguyệt và Hách Chấn Văn đi. Xuống đến đó rồi ngồi tù hay là đi đầu
thai thì sẽ có người thẩm tra rồi định đoạt cho bọn họ. Lúc hai vị âm
sai sắp đi còn quay đầu lại nhìn nhìn Cố Cửu, bọn họ thấy âm khí trên
người nhóc nặng như vậy nên tưởng là quỷ định bắt đi luôn thể. Cố Cửu
quéo cả người, sợ tới mức núp sau lưng Thiệu Dật, Phương Bắc Minh phải
giải thích rõ ràng đầu đuôi thì hai âm sai mới bỏ đi.
Tiếp đó, Phương Bắc Minh mới bắt tay vào phá Huyết Sát Âm Long trận. Sau khi phá trận
xong, Phương Bắc Minh cũng suy yếu mệt mỏi giống như lần trước. Đến lúc
này, người khỏe nhất lại thành Cố Cửu.
Náo loạn đến hơn nửa đêm,
cuối cùng chỉ còn mấy thầy trò Cố Cửu, người này đỡ người kia dắt díu
nhau rời khỏi nhà họ Hách. Lúc ba người sắp đi ra đến cửa, Thu Dung vội
bò đến gần ngăn họ lại, năn nỉ họ cứu mình.
Phương Bắc Minh không cảm xúc nói: “Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Năm đó lúc ngươi mưu tính hại mạng người khác thì nên sớm nghĩ đến kết cục ngày hôm nay.”
Phương Bắc Minh bắt quỷ giúp người nên chắc chắn sẽ bị nhiễm nhân quả thiện ác của người khác. Nhưng bắt quỷ là việc thiện, tích công đức, cho nên có
thể triệt tiêu ác nghiệp do bị quan hệ nhân quả ảnh hưởng. Chính vì lẽ
đó, người trong huyền môn chỉ cần không rơi vào đường ác thì sau khi
chết sẽ không cần phải lo lắng mình gặp phải kết cục không may. Bắt Lan
Nguyệt là chuyện Phương Bắc Minh phải làm để cứu người, nhưng cứu kẻ
mang ác nghiệp trên thân là Thu Dung mà làm tổn hại âm đức của mình thì
Phương Bắc Minh sẽ không làm.
Số mệnh của bà ta đã sớm định rồi, y
cũng chỉ thuận theo ý trời mà thôi. Giống như lúc trước y nhìn thấy
tướng mạo chết sớm vì gieo ác của Cố Dũng nên mới không ngăn lão đạo sĩ
kia đẩy Cố Dũng cho quỷ ăn, ngày hôm nay, cái chết của Hách Chấn Văn
cũng là như thế.