Thầy trò Cố Cửu biết phủ tướng quân vẫn phái người trông giữ ở xa xa,
chú ý động tĩnh bên này. Vừa rồi bãi tha ma ồn ào náo động như vậy Đổng
Tú Anh không thể nào không hay biết, chỉ là Cố Cửu không ngờ trời đã
khuya thế này mà bà vẫn tự mình đến đây một chuyến.
“Có chuyện gì vậy?” Đổng Tú Anh nhìn các binh lính đang hoảng sợ rên la thảm thiết tò mò hỏi.
“Đổng tướng quân.” Cố Cửu đỡ Thiệu Dật đứng dậy, cậu được nghỉ ngơi một lát
không còn như người sắp chết nữa, cố gắng cũng đứng lên được một chút.
“Chúng con tìm được Bạch Tuyết rồi.”
Đổng Tú Anh hơi chồm người lên phía trước, mặt đầy vẻ kích động: “Tìm được rồi?”
Cố Cửu gật đầu, Thiệu Dật không nhiều lời đưa tay giúp nhóm người Đổng Tú Anh mới tới mở mắt Âm Dương luôn.
Nữ binh đẩy xe lăn cho Đổng Tú Anh, chính là người đã từng nghi ngờ việc
lấy máu của Phương Bắc Minh, nhìn thấy một lồng sắt đỏ đầy lệ quỷ cũng
không kiềm được giật mình, né ra sau một bước. Ngay cả Đổng Tú Anh cũng
có hơi kinh ngạc, nhưng bà đã chuẩn bị tâm lý sẵn nên rất nhanh lấy lại
bình tĩnh. Sau đó bà dời tầm mắt đến con ngựa trắng đứng bên cạnh Cố
Cửu.
Sau khi Đổng Tú Anh xuất hiện, Bạch Tuyết liền nghi ngờ
nhích lên hai bước đi về phía bà, rồi lại ngoái đầu lại nhìn nhìn Cố
Cửu, đôi mắt đầy vẻ hoang mang khó hiểu.
Môi Đổng Tú Anh run nhè
nhẹ, bà quan sát con ngựa trắng từ trên xuống dưới. Tuy rằng khắp người
nó bị sương mù bao quanh nhưng bà đã bầu bạn với Bạch Tuyết mười mấy
năm, làm sao lại không nhận ra đây đích thực là Bạch Tuyết của mình. Chỉ là hiện tại bà đã già rồi, dường như Bạch Tuyết không nhận ra bà nữa.
Đổng Tú Anh giơ tay phải lên, ngón út chạm vào vành môi, thổi lên một
tiếng tu huýt như tiếng sáo
“Bạch Tuyết, lại đây.”
“Híiii!”
Bạch Tuyết như đáp lại tiếng gọi của chủ, nhấc hai chân trước lên, đứng tại
chỗ hí vang một tiếng thật dài. Sau khi bốn chân chạm đất lập tức chạy
về phía Đổng Tú Anh đang ngồi, dạo một vòng quanh bà, thỉnh thoảng còn
lấy đầu cọ vào người bà.
Nó nhận ra Đổng Tú Anh. Tuy tóc bà đã
bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo, không còn là khuôn mặt nó quen thuộc khi
xưa nữa, nhưng hơi thở trên người bà, giọng nói của bà, tiếng huýt sáo
của bà đều đang nói với Bạch Tuyết: đây chính là chủ nhân của mình.
Bạch Tuyết vô cùng suиɠ sướиɠ, Đổng Tú Anh cũng nào có khác gì. Bà âu yếm
vuốt ve đầu Bạch Tuyết, nhìn nó vui vẻ nhảy nhót xung quanh mình thì
cũng cao hứng mà cười to sảng khoái.
Cố Cửu bị bầu không khí ấm
áp giữa chủ và sủng vật làm cảm động lây, cũng nhe răng cười, nhưng ngay lập tức bị tiếng rống rần rần của đám quỷ cắt ngang làm mất hứng.
Đổng Tú Anh cũng tạm thời dời sự chú ý ra khỏi Bạch Tuyết, bà hỏi Cố Cửu:
“Phương đạo trưởng đâu? Những lệ quỷ này phải xử lý như thế nào?”
Cố Cửu đáp: “Sư phụ con lần theo dấu vết của người bày trận, đám lệ quỷ này chỉ có thể đợi sư phụ quay lại mới xử lý được ạ.”
Đổng Tú Anh nghe vậy liền bảo: “Già cùng đợi với các tiểu đạo trưởng.”
Đội lính bị quỷ dọa cho chết khϊếp kia cuối cùng cũng lấy lại chút bình
tĩnh, nhưng rốt cuộc vẫn không dám đến gần nhóm Cố Cửu nửa bước, chỉ có
thể nơm nớp lo sợ hành lễ từ xa với Đổng Tú Anh: “Đổng tướng quân tốt
lành.”
Đổng Tú Anh đã trả lại binh quyền từ lâu, hiện giờ bà chỉ
còn mang một quan hàm cao trên người mà thôi. Bà vốn đã rửa tay gác
kiếm, không màng đến sự đời, nhưng nhận một tiếng xưng hô cung kính này
cũng là lẽ tất nhiên, dù sao khi xưa quận Nam Hồ này chính là do bà dẫn
binh đoạt lại từ tay quân địch. Những binh lính ban nãy còn cười nhạo
Đổng Tú Anh đã già xem ra khí phách can đảm còn không bằng được phân nửa của bà, lúc đối mặt với quỷ quái ai sâu ai cạn có thể dễ dàng nhìn ra
ngay.
Cố Cửu nhìn lên không trung, từ khi lệ quỷ xuất hiện đến bây
giờ đã qua kha khá thời gian rồi, chân trời bắt đầu có những vệt sáng mơ hồ ửng lên, chẳng bao lâu nữa trời sẽ sáng.
“Ê a?” Một nhóc người giấy đang nằm giả chết trên ngực của Cố Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu dậy.
Cố Cửu: “?”
Nhóc còn đang định lặng lẽ hỏi người giấy nhỏ làm sao vậy thì đã nghe thấy tiếng nói của sư phụ nhà mình.
“Làm sao chạy hết qua đây thế này?” Phương Bắc Minh xuất hiện trước mặt mọi
người, một tay cầm kiếm, tay kia kéo một sợi xích sắt buộc một chuỗi quỷ hồn đang gầm rú kịch liệt phía sau.
“A a a!” Đám lính thật vất
vả mới lấy lại được tinh thần nay lại gặp thêm một bầy quỷ dữ tợn nữa,
thế là không nín được lại hoảng hốt kêu la ầm ĩ.
Vừa lúc đó, từ
trong quân doanh lại có hai đội lính xếp thành hàng ngũ chỉnh tề đi ra.
Người dẫn đầu quát lên: “Đây là quân doanh trọng địa, người nào dám lại
đây náo loạn?!”
Các binh lính gặp quỷ rốt cuộc không nhịn được nữa, có không ít người quay đầu chạy về phía đồng bạn của mình.
“Quỷ! Lão đại, có quỷ!”
“Nói bậy gì đó.” Đội trưởng của bọn họ lại quát lớn.
Phương Bắc Minh nhìn cử chỉ của bọn họ, đưa tay cào cào tóc, lại nhìn thấy
Đổng Tú Anh ngồi trên xe lăn đang nhẹ nhàng xoa đầu con ngựa trắng bên
người mình, thế là y liền chuyển hướng nhìn sang Thiệu Dật: “Con mở mắt
Âm Dương cho bọn họ?”
Thiệu Dật nói: “Tự bọn họ làm ầm lên đòi xem.”
Phương Bắc Minh hiểu rất rõ Thiệu Dật, biết cậu sẽ không vô duyên vô cớ hù dọa người bình thường, cho người ta nhìn thấy quỷ chơi, chắc chắn là mấy
tên lính này nói năng lỗ mãng trước. Y bất đắc dĩ lắc đầu: “Dọa chết
người ta rồi làm sao?”
Người đứng đầu nhóm binh lính răn dạy cấp
dưới của mình một hồi rồi mới giục ngựa tiến lên, lúc nhìn rõ Đổng Tú
Anh thì ngẩn người: “Đổng tướng quân? Đêm hôm khuya khoắt thế này sao
ngài lại đến đây?”
Đổng Tú Anh có biết người này. “Có một chút chuyện cần làm, không ngờ lại làm phiền đến Chu bách phu trưởng.”
“Là chuyện gì vậy?” Chu bách phu trưởng xuống ngựa, vừa trừng mắt nhìn một
đám cấp dưới ban đêm mùa đông lạnh ngắt mà lại tuôn mồ hôi đầy đầu, vừa
đi về phía Đổng Tú Anh.
Vị bách phu trưởng này đang mặc áo
choàng, hắn bước đến đứng ở vị trí chếch bên trái xe lăn của Đổng Tú
Anh, vừa vặn ngừng ngay phía trước lồng giam. Trong mắt của đám lính
được mở mắt Âm Dương, áo choàng của lão đại đang bị gió thổi bay phất
phơ làm đám quỷ trong lồng bị hấp dẫn, cả đám ai cũng cố sức duỗi tay
chụp lấy.
Bọn lính đổ mồ hôi lạnh giùm cho lão đại của mình,
nhưng không tên nào dám đi qua, chỉ có thể lé mắt nhìn muốn rút gân, ra
sức ra hiệu cho hắn ta, mong đối phương chạy nhanh một chút đi.
Chu
bách phu trưởng không chú ý đến sự khác thường của mấy cấp dưới, cứ đứng ngay chỗ đó trò chuyện với Đổng Tú Anh, áo choàng sau lưng vô số lần
xẹt qua tầm tay của quỷ, nhưng nhờ có gió thổi nên vẫn chưa bị tóm được.
Thật ra Đổng Tú Anh cũng có ý tốt, vừa nói chuyện vừa để cho nữ binh đi theo đẩy từng chút một tránh khỏi chỗ đó, dẫn đường cho Chu bách phu trưởng
nhích ra xa trong vô thức, cách cái lồng một khoảng.
Bên này, Cố Cửu hỏi Phương Bắc Minh: “Sư phụ, có bắt được người bày trận không ạ?”
Phương Bắc Minh lắc đầu: “Lúc ta đuổi theo bị hắn phát hiện ra nên để hắn chạy thoát mất rồi.”
“Người đó trông như thế nào ạ?”
“Xem ngoại hình thì là một đạo sĩ còn khá trẻ, tầm hai mươi mấy tuổi.”
Cố Cửu ngạc nhiên: “Trẻ như vậy sao?”
Phương Bắc Minh tiếc nuối nói: “Người nọ tuổi trẻ như vậy đã có thể tự mình
bày Huyết Sát Âm Long trận, có thể thấy được là thiên phú cực cao. Nếu
lấy bản lĩnh này dùng đúng chỗ thì chẳng phải đạo môn lại có được một
nhân tài hay sao, chỉ tiếc…” Lại rơi vào đường ác.
Phương Bắc
Minh lại nói: “Đợi xong chuyện ở đây rồi vi sư lại đi hỏi thăm xem, coi
có phải là đệ tử của nhà nào hay không.” Nếu thật như vậy thì sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Thế nhưng Phương Bắc Minh cũng cảm thấy khả năng
này rất thấp, rất có thể người này là môn đệ của tên ác đạo sĩ năm đó,
cũng giống như bọn họ, là đạo sĩ vân du, không môn không phái tự học
thành tài.
Tiếp đó, Phương Bắc Minh bắt đầu hỏi làm sao mà nhóm
Cố Cửu lại chạy đến đây, còn chế giễu Thiệu Dật một phen, chỉ mới niệm
một cái chú lập ngục đã mệt đến ngất ngư. Nếu phía sau có kẻ địch phục
sẵn thì cậu và Cố Cửu chẳng phải đã thành ba ba trong rọ rồi hay sao.
Lần này Thiệu Dật vô cùng ngoan ngoãn, không cà khịa câu nào, im lặng nghe lời Phương Bắc Minh dạy dỗ.
Đổng Tú Anh nói chuyện xong đi qua chỗ ba người đang đứng, phía sau là Chu
bách phu trưởng mang theo vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu. Đổng Tú Anh nói:
“Phương đạo trưởng, ngài định xử lý đám lệ quỷ này thế nào?”
Phương Bắc Minh quay đầu lại, chắp tay nói: “Bần đạo định siêu độ cho bọn chúng, sau đó nhờ người dẫn bọn chúng về địa phủ.”
Phương Bắc Minh nói với Đổng Tú Anh, vốn dĩ những con quỷ này đều là binh lính chết trận còn lang thang mãi ở chiến trường xưa, đắm chìm trong chấp
niệm của mình mà thôi, nhưng rủi thay lại có người lôi oán khí của họ
ra, gợi lên thù hận và lệ khí của họ, lợi dụng những cái đó để luyện chế vật âm tà. Bọn họ giờ đã trở thành lệ quỷ, lại còn không tỉnh táo, cần
phải siêu độ mới rửa sạch được lòng thù hận, giúp họ tìm về lí trí để
rồi sau này có thể sống tốt một chút.
Đổng Tú Anh nghe xong nói rằng
lệ quỷ có chốn về như vậy là rất tốt rồi. Sau đó, bà nhờ Phương Bắc Minh mở mắt Âm Dương cho Chu bách phu trưởng. Bà đã kể lại nguyên nhân kết
quả của những việc xảy ra ở đây cho hắn nghe, nhưng hắn vẫn chưa tin,
muốn chính mắt mình xác nhận mới được.
Phương Bắc Minh thấy Chu
bách phu trưởng cũng sát khí đầy mình, coi bộ lá gan không nhỏ nên sảng
khoái mở mắt Âm Dương cho hắn ta.
Phản ứng đầu tiên của vị bách phu trưởng này là hét lớn một tiếng, sau đó nhảy lui một bước.
Phương Bắc Minh cười cười, phản ứng như vầy cũng xem như là không quá tệ rồi. Y lại hỏi Đổng Tú Anh: “Còn Bạch Tuyết thì tướng quân thấy thế nào?”
Đổng Tú Anh chần chừ hỏi: “Nếu bây giờ Bạch Tuyết không chịu siêu độ thì sao?”
Vừa rồi Phương Bắc Minh đã nghe Cố Cửu nói rõ đầu đuôi sự việc, bèn giải
thích: “Nguyện vọng cuối cùng của Bạch Tuyết là mang tướng quân về doanh địa an toàn. Đối với nó, chỉ có cách kiên trì chạy không ngừng nghỉ mới có thể đạt được mục đích, cho nên sau khi chết đi, việc này cũng trở
thành chấp niệm rõ ràng nhất trong tâm trí của nó. Lúc ấy, hồn phách của Bạch Tuyết còn kẹt lại trên đường, sau đó nó lại cứ thế chạy mải miết,
một khi chấp niệm chưa tan thì nó vẫn còn. Nhưng bây giờ Bạch Tuyết đã
gặp được ngài, chấp niệm đã không còn, trong thời gian ngắn thì không
sao, nhưng thời gian lâu hơn thì linh hồn nó sẽ từ từ tan biến.”
Đổng Tú Anh bình tĩnh hơn so với mình nghĩ. Trước khi chết bà còn có thể gặp lại Bạch Tuyết một lần thì đã không còn gì hối tiếc nữa. Bà vuốt ve
Bạch Tuyết, mặt mày từ từ thả lỏng, từ ái nhìn Bạch Tuyết: “Vậy cũng
siêu độ cho Bạch Tuyết đi thôi.”
Có vẻ như Bạch Tuyết nghe hiểu, cứ mãi lưu luyến mà cọ cọ vào tay của Đổng Tú Anh.
Đổng Tú Anh phát ra mệnh lệnh mà Bạch Tuyết quen thuộc nhất, bảo Bạch Tuyết
đi về phía trước. Cuối cùng, nó chỉ đành tiếc nuối mà đi đến bên cạnh
lồng sắt, đôi mắt rưng rưng loang loáng ánh nước.
Cố Cửu nhìn cảnh chia ly này, theo bản năng ôm lấy bé mèo đang ngồi xổm dựa vào mình.
Hòa thượng khi siêu độ vong hồn thì đại khái sẽ ngồi xuống tại chỗ, cầm
tràng hạt lần chuỗi tụng kinh siêu độ. Phương Bắc Minh cũng có biết một
chút kinh Phật, cũng đã từng dùng kinh Phật để siêu độ quỷ hồn, nhưng dĩ nhiên là đạo môn bọn họ cũng có cách thức để siêu độ riêng.
Phương
Bắc Minh nhét xích sắt buộc quỷ mình đang nắm vào lồng sắt, sau đó lấy
đạo cụ đã chuẩn bị từ trước ra, lập đàn, đốt bùa vàng.
“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn. Toàn thể quỷ mị, tứ sinh nhiễm ân. Hữu thủ giả siêu, vô thủ giả sinh…”
Lần lập đàn tràng siêu độ này kéo dài liên tục khoảng nửa giờ. Theo từng
lời chú Phương Bắc Minh niệm ra, những khuôn mặt lệ quỷ dữ tợn cũng dần
dần yên tĩnh lại. Oán hận và hung hăng trong ánh mắt họ biến mất từng
chút một, trên mặt bắt đầu có cảm xúc trở lại, tựa như cuối cùng cũng
nhận thức được mình đang ở đâu, và sắp sửa đi về đâu.
Sắc trời
dần sáng, chợt một luồng ánh sáng vàng nhạt mờ ảo quét qua, rốt cuộc đám quỷ binh đó cũng tỉnh táo đầu óc, dung mạo bây giờ trông cũng dễ nhìn
hơn nhiều.
Lồng sắt đã được dỡ bỏ, Phương Bắc Minh liền mời âm sai lên.
Mà lúc này, Đổng Tú Anh bỗng nhiên đỡ xe lăn, sững sờ nhìn chằm chằm một quỷ nam trẻ tuổi trên mặt dính đầy máu: “Nhị ca?!”
Bà gấp gáp muốn đi xuống nhưng đôi chân lại không còn đi đường được nữa,
suýt chút nữa đã té ngã trên mặt đất. Nữ binh định giữ chặt bà, Đổng Tú
Anh bèn vỗ vào tay vịn xe, nói: “Mau! Mau đẩy ta qua đó!”
Một vài binh lính quỷ mang ít sát khí trên người không dám ở quá gần Đổng Tú Anh, vội lục tục dạt qua hai bên nhường đường.
Đổng Tú Anh giữ chặt quỷ nam trẻ tuổi còn đang ngơ ngác kia: “Nhị ca, muội là Anh Nhi, là muội muội Anh Nhi đây mà.”
Thời gian đã trôi qua quá lâu, quỷ hồn trẻ tuổi kia vẫn mặc một chiếc áo
giáp rách nát, lộ ra những vết thương do đao kiếm, cung tên chằng chịt
trên khắp thân thể. Anh ta chìm trong chấp niệm của mình quá lâu, ký ức
đã sớm hỗn loạn mơ hồ. Anh ta nghi hoặc cúi xuống nhìn bà lão ngồi trên
xe lăn, suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không nhớ ra được gì. Song trong
lòng anh tự nhiên thấy bi ai xót xa, nhìn thấy Đổng Tú Anh khóc, anh
cũng yên lặng rơi lệ theo.
“Nhị ca…” Đổng Tú Anh khóc nức nở, sinh tử biệt ly, bà nay đã già nua mà dung nhan của anh trai thì vẫn mãi ở lại
tuổi thiếu thời.
Một trận gió âm thổi tới, hai gã âm sai đột ngột xuất hiện, còn có một quỷ môn quan mở ra ngay bên cạnh.
Đám quỷ binh tự theo bản năng đi đến gần cửa, anh trai của Đổng Tú Anh cũng tiến lên hai bước rồi mới hoàn hồn dừng lại, nhìn Đổng Tú Anh,
Đổng Tú Anh hoàn toàn không ngờ tới hôm nay còn có thể gặp lại người anh đã
mất nhiều năm. Tuy anh bà không còn nhớ rõ bà nhưng như vậy đã không còn cầu gì hơn. Bà xoa xoa đôi mi, mỉm cười qua làn nước mắt, dịu dàng nói: “Nhị ca, đi đi thôi. Ca đi trước, đợi đến kiếp sau Anh Nhi lại làm muội muội của ca.”
Âm sai canh giữ hai bên cửa quỷ, nhóm binh lính
chậm rãi tuần tự đến gần. Tất cả bọn họ đều mặc áo giáp kiểu cũ, có
người trước ngực còn cắm một mũi tên, có người bụng bị đao khoét một lỗ, có cụt tay đứt chân, thậm chí có người còn giơ tay đỡ cái cổ sắp gãy
lìa của mình.
Hiện giờ thiên hạ thái bình, chiến tranh đã lùi xa, đã
lâu lắm không có trải qua chiến trường tàn khốc, cho nên đám binh lính
kia mới có thể vô tri mà tùy tiện cười nhạo Đổng Tú Anh. Thế nhưng, lúc
này, khi bọn họ tận mắt nhìn thấy những tiền bối đã khuất nơi chiến trận năm xưa thì bắt đầu tự suy nghĩ lại, giật mình tỉnh ra. Những ngày
tháng yên vui bọn họ được hưởng hiện tại đều là do rất nhiều người đi
trước dùng máu tươi và xương trắng đánh đổi lấy.
Đợi người lính cuối cùng bước vào, quỷ môn quan đóng lại, trời cũng đã sáng tỏ.
Trời có mưa nhỏ, trong một ngày đông hiu quạnh thế này càng làm tăng vẻ thê
lương. Nhưng lạ thay, có binh sĩ ngửa đầu lên nhìn, khi nước mưa rơi
xuống mặt mình hắn lại cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn nhiều.
“Ê a!” Mấy nhóc người giấy chui vào trong quần áo của Thiệu Dật. Sau khi
chui vào lại lần lượt từng đứa thò đầu ra thăm dò. Đôi mắt thì nhắm
chặt, cái mũi thì hít hít, vẻ mặt như đang hưởng thụ lắm.
“Trời mưa
rồi.” Cố Cửu kéo chặt áo của mình, cũng định che mưa cho Thiệu Dật. Nào
ngờ Thiệu Dật thò tay kéo áo của Cố Cửu ra, thấy nhóc còn cúi đầu tránh
mưa bèn lấy chuôi kiếm nâng cằm nhóc lên, bắt nhóc ngẩng cao đầu.
“Trốn cái gì, mưa này gọi là công đức cam lộ, tắm có lợi đó.”
“Ủa vậy sao? Vậy thì không được lãng phí đâu nha.” Cố Cửu nói, vội vàng giũ giũ tóc, ngước mặt lên hứng mưa, trông cứ như đang thành tâm thành ý
tiếp nhận nước thánh thanh lọc tâm hồn vậy.
Đột nhiên, khuôn mặt cậu bị ôm chặt lấy, ép ngẩng đầu, bên tai vang lên lời tâm tình thấm thía của Cố Cửu: “Sư huynh, huynh vừa mới mất sức, cũng
phải hứng để bồi bổ lại nè.”