“Toàn bộ đều là Hồn Hoàn cân xứng tốt nhất?” Thẩm Tu hơi nheo mắt: “Hơn
nữa hồn lực đều vượt cấp 35, chúng ta sẽ bất lợi. Trận chiến này rất
gian nhan.”
“Không sai, nhưng áp lực mới sinh ra động lực. Đối
mặt khó khăn mà lùi bước, vĩnh viễn không thể trở thành cường giả chân
chính.” Đại Sư nhàn nhạt nói, Thẩm Tu có thể thấy được trong mắt ông
ngọn lửa hừng hực thiêu đốt: ” “Ta đã mơ hồ đoán được lai lịch của Hoàng Đấu Chiến Đội này, nếu ta đoán chính xác, bọn nhỏ sẽ không sẽ có nhiều
nguy hiểm. Trận đấu này Áo Tư Tạp lưu lại, ngươi là con át chủ bài của
chúng ta. Lần này mặc dù cũng như trước yêu cầu các ngươi không thể sử
dụng ám khí. Nhưng ta cho phép ngươi sử dụng Bát Chu Mâu. Không đến cuối cùng, quyết không cho phép nhận thua.”
“Vâng, lão sư” Đường Tam do dự mở miệng: “Lão sư, chúng ta thật sự không có cách nào chiến thắng đối thủ sao?”
Đại Sư nhìn hắn thật sâu một cái: “Cơ hội chỉ có ba thành. Mà cơ hội chủ
yếu ngay nằm ở ngươi, tiểu Tu, Mộc Bạch cùng Trúc Thanh bốn người.”
Ngón tay chỉ trên quyển tư liệu: “Đối phương có bảy người, dựa theo biểu
hiện trên tư liệu, đây là một tổ hợp phi thường hoàn mỹ. Các ngươi phải
chú ý đến hai người, chính là hai gã đội phó và đội trưởng. Lam Điện
Phách Vương Long hồn sư cùng Bích Lân Xà Hồn Sư.”
“Lam Điện Phách Vương Long, Tiểu Cương……” Phất Lan Đức tựa hồ như nghĩ tới cái gì,
nhưng lập tức lại bị Đại Sư dùng ánh mắt ngăn cản.
Đại Sư tiếp
tục nói: “Lam Điện Phách Vương Long là thú vũ hồn có lực công kích cực
kỳ mạnh mẻ, được xưng là đệ nhất công kích thú vũ hồn. Địa vị của nó
tương tự Vinh Vinh với Thất Bảo Lưu Ly vũ hồn. Về phần Bích Lân Xà hồn
sư, nàng nếu lựa chọn là khống chế hệ, vậy, làm ta nghĩ tới một người.
Phất Lan Đức, ngươi còn nhớ rõ hắn phải không?”
Được Đại Sư nhắc nhở, Phất Lan Đức sắc mặt đại biến: “Ngươi nói, sẽ không là hắn chứ?”
Đại Sư gật đầu: “Ta nói chính là hắn.”
Đái Mộc Bạch nhịn không được hỏi lại: “Viện trường, Đại Sư, các ngài không
nên nói mập mờ như vậy, đến cuối cùng là chuyện gì vậy?”
Đại Sư
nghiêm mặt nói: “Bích Lân Xà Võ Hồn trên đại lục cùng vài Võ Hồn của một số đại gia tộc là giống nhau, điều thuộc dạng hi hữu. Nhưng Bích Lân Xà hồn sư từ trước tới nay chỉ có một vị nổi danh. Hắn chính là một vị đặc thù khống chế hệ chiến hồn sư. Nói đúng hơn, hắn được xưng là Bích Lân
Đấu La. Ta nghĩ, các ngươi hẳn là có nghe người ta nói qua.”
Nghe được Bích Lân đấu la bốn chữ, Đái Mộc Bạch nhất thời sắc mặt đại biến,
dồn dập hỏi lại: “Ngài nói chính là vị được xưng là độc phách thiên hạ,
Bích Lân Đấu La?”
Đại Sư thở sâu, chậm rãi gật đầu: “Phó đội trưởng của đối phương nếu là khống
chế hệ Bích Lân Xà, ta có thể khẳng định, nàng cùng Bích Lân đấu la có
quan hệ mật thiết. Người khác có lẽ không biết, nhưng ta vô cùng rõ
ràng, Bích Lân Đấu La có tên là Độc Cô.”
Ninh Vinh Vinh đột nhiên mở miệng nói: “Vậy gã đội trưởng kia của bọn họ chẳng lẽ là người trong gia tộc Lam Điện Phách Vương Long?”
Phất Lan Đức cười khổ nói:
“Ngoại trừ Lam Điện Phách Vương Long gia tộc, ta chưa hề nghe nói qua
nơi nào có Hồn Sư Lam Điện Phách Vương Long tồn tại. Cái Hoàng Đấu tổ
hợp này, bối cảnh thật dọa người. Không nói hai người này. Huyền Vũ Quy
chính là Võ Hồn nổi danh ngang với Lam Điện Phách Vương Long, chẩng qua
Huyền Vũ Quy hồn sư số lượng rất ít, tông môn gần như không còn tồn tại, vì vậy mới không nổi danh được như Lam Điện Phách Vương Long gia tộc.
Mặc dù như thế, Huyền Vũ Quy trong các loại vũ hồn phòng ngự chính là
đứng đầu.”
Đường Tam tựa hồ ý thức được cái gì, làm một Hồn Sư hệ
Khống Chế, hắn quan tâm nhất đương nhiên cũng là tình huống khống chế hệ hồn sư của đối phương, hướng Đại Sư hỏi: “Lão Sư, Bicha Lân Xà Hồn Sư
của đối phương rốt cuộc là không chế bằng cái gì? Lấy xà làm Võ Hồn hình như không phù hợp để làm Khống Chế hệ Chiến Hồn Sư.”
Đại Sư trả lời rất đơn giản, chỉ có một chữ: “Độc.”
Đồng tử Đường Tam trong chớp mắt đột nhiên co rút, Thẩm Tu chậm rãi cười:
“Như vậy, nghĩa phụ, cơ hội của cũng ta không dừng ở ba thành đâu.”
Đường Môn am hiểu nhất chính là cái gì? Khinh công, ám khí, còn có một thứ nổi tiếng không kém khác chính là độc.
Mặc dù đi tới cái thế giới này, Đường Tam còn chưa kịp thu thập độc vật,
lại càng không dụng lý thuyết để luyện ra Đường Môn kịch độc. Nhưng hắn
đối với giải thích về độc cùng nhận thức các loại độc, lại sâu đến tinh
túy của Đường Môn. Một người dụng độc cao minh, đối với việc chống lại
độc tự nhiên cũng có năng lực cũng như nhiều phương pháp khác nhau.
“Đại Sư, thật ra vẫn còn một người chúng ta phải để ý.” Trữ Vinh Vinh đột
nhiên lên tiếng hấp dẫm sự chú ý của mọi người, nàng chỉ lên cái tên nằm ở cuối chiến đội Hoàng Đấu: “Diệp Linh Linh, Cửu Tâm Hải Đường Phụ Trợ
Hồn Sư.”
“Ồ? Ngươi biết loại Võ Hồn Cửu Tâm Hải Đường này?” Đại Sư đầy hứng thú hỏi.
Ninh Vinh Vinh nói: “Không sai. Cửu Tâm Hải Đường Võ Hồn không giống với các loại Võ Hồn khác, Võ Hồn này là nhất mạch đan truyền, mỗi một đời chỉ
có thể có một người kế thừa mà thôi. Đồng thời tồn tại, chỉ có thể có
tối đa hai gã Cửu Tâm Hải Đường Hồn Sư cùng một lúc. Chỉ khi chết mất
một người mới có thể xuất hiện kẻ kế thừa tiếp theo. Có thể nói đây là
Võ Hồn có số lượng ít nhất.”
Đối với các loại Võ Hồn mới lạ, Đại
Sư so với người khác là càng tò mò, lập tức hỏi tới: “Vậy Cửu Tâm Hải
Đường vũ hồn kia tác dụng đến tột cùng là cái gì? Phụ trợ tác dụng ở
phương diện nào?”
Ninh Vinh Vinh trầm giọng nói: “Cửu Tâm Hải Đường
năng lực am hiểu chỉ có một loại. Bất luận là có bao nhiêu cá Hồn Hoàn,
nhưng hồn kỹ của nó lại chỉ có một. Nhưng lại vô cùng đáng sợ. Tác dụng
của nó chính là phạm vi trị liệu toàn thể. Trình độ trị liệu dựa theo
tâm của hồn sư khống chế. Cấp bậc càng cao, hồn hoàn càng nhiều, dùng để trị liệu hồn lực lại càng có tác dụng.”
“Cũng là Hồn Sư Trị Liệu sao? So sánh với Võ Hồn của ta, Vinh Vinh, ngươi thấy ai tốt hơn?” Thẩm Tu hứng thú nhướng mày trong mắt hiện ra hưng phấn nóng lòng muốn thử.
Nghe thấy một Võ Hồn cường đại như vậy, so sánh với Ngũ Độc Kiếm Tam sẽ
như thế nào. Y thật sự rất chờ mong.
“Cái này…” Đôi mày thanh tú
của Trữ Vinh Vinh nhăn lại: “Ta không biết. Nhưng Võ Hồn của tiểu Tu gây cho ta một cảm giác rất kì lạ. Nhìn thì vô hại, nhưng ta lại thấy không đơn giản như vậy. Giống như ẩn giấu một loại lực lượng đáng sợ.”
Lực lượng đáng sợ? Chắc là hệ thống nhỉ? Thẩm Tu trầm xuống. Cảm giác của
Trữ Vinh Vinh cũng thật nhạy bén. Lại nói, y thật ra đôi khi cũng thắc
mắc vì sao người đến Đấu La đại lục lại là y. Vì sao khi thức tỉnh Võ
Hồn lại khởi động hệ thống Kiếm Tam. Mặt khác hệ thống Kiếm Tam lại vừa
lúc là Ngũ Độc. Y sẽ không cho rằng tất cả chỉ là trùng hợp. Dù cảm thấy kì quái nhưng tới giờ vẫn chưa phát hiện cái gì, đơn giản cũng không
thèm nghĩ nữa. Dù sao y hiện tại yếu như vậy, nếu thực sự có người sau
màn muốn gϊếŧ chết y không phải chỉ một cái nháy mắt sao ╮(╯▽╰)╭.
“Nếu Võ Hồn đã có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, vậy chứ minh phẩm chất Võ Hồn
tuyệt đối không kém.” Đường Tam mỉm cười nói: “Năng lực trị liệu của
tiểu Tu mọi người đều rõ như ban ngày, cũng rất xúc động. Ta tin, năng
lực trị liệu của Tiểu Tu tuyệt đối không kém Cửu Tâm Hải Đường Diệp Linh Linh. Mọi người lúc trước có từng nghe thấy qua loại Võ Hồn Trùng Dịch
chưa?”
Thấy mọi người sôi nổi lắc đầu, ý cười trên mặt Đường Tam gia
tăng: “Như vậy, chung ta không tử suy đoán một chút, Võ Hồn này có khi
là một loại đã tuyệt tích? Vì sao lại tuyệt tích? Bởi vì nó cường đại!
Hơn nữa chúng ta sợ cái gì? Chúng ta là Sử Lai Khắc Bát Quái, còn phải
sợ một chiến đội Hoàng Đấu sau! Chúng ta đã có được thành tích thắng
liên tiếp 27 trận. Đối phương tất nhiên cường đại, nhưng mà, chúng ta
cũng không yếu. Chúng ta có Mộc Bạch vốn là đỉnh cấp Cường Công hệ Võ
Hồn, có tiểu Tu với hiệu quả trị liệu đáng sợ, còn có Hồng Tuấn với biến dị Thú Võ Hồn, cùng Tiểu Vũ nhu kỹ thần kỳ. Vinh Vinh, chẳng lẻ ngươi
cho rằng bản thân Thất Bảo Lưu Ly Tháp lại kém Cửu Tâm Hải Đường sao?
Còn có Trúc Thanh, ta thấy tốc độ của ngươi là nhanh nhất trong số các
Mẫn Công hệ Hồn Sư. Đối phương mặc dù cường đại, chẳng lẻ chúng ta lại
yếu kém sao? Không, chúng ta nhất định có thể chứng minh, chúng ta so
với bọn họ càng mạnh. Nếu vừa bắt đầu đã đánh mất niềm tin, như vậy
chúng ta việc gì phải tham gia trận Đấu Hồn này? Chúng ta, nhất định
thắng!”
Tiếng của Đường Tam không lớn lại trong thoáng hữu lực. Nói
năng khí phách, trong đó còn lần vào sự kiêu ngạo tự tin ảnh hưởng đến
mọi người. Đúng vậy, chúng ta là Sử Lai Khắc Bát Quái, tùy tiện một
thành viên đi ra ngoài liền đủ trở thành quái vật đáng sợ trong quái
vật, thiên tài trong thiên tài. Bọn họ có chỗ nào phải lo lắng chứ. Toàn cấp 35 thì sao. Chẳng lẽ chúng ta còn không có năng lực vượt cấp sao!
Mọi người đều không lên tiếng, nhưng trong ánh mắt đều trở nên kiên định.
Đái Mộc Bạch vươn tay trước, ngay sau đó những người khác đều chồng lên, Áo Tư Tạp cũng tiến lào: “Thêm cả ta nữa. Tuy rằng ca ca không thể cùng các nguôi lên sân đấu rất khổ sở. Nhưng mà! Ta có thể ở trên đài nhìn
các ngươi đem bọn họ đánh thành răng rơi đầy đất!”
Mọi ngươi cười vang. Tám cánh tay rung động đè xuống: “Cố lên! Chiến thắng!”
Đại Sư đứng một bên lẳng lặng nhìn, Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực ba người
âm thầm gật đầu. Một đoàn đội sẽ yêu cầu chiến thuật, yêu cầu đoàn kết,
yêu câu phối hợp, nhưng không thể thiếu một thứ, đó là tâm huyết. Đã
không có tâm huyết chiến đội vĩnh viễn không thể khai thác tiềm năng. Mà lúc này Đường Tam đã làm được.
=============
Tác giả có lời muốn nói:
Còn một đoạn chính văn không có cho vào, ai muốn đọc ta sẽ để ở đây.
Tại khu nghỉ ngơi dành cho khách quý trong Tác Thất Đấu Hồn Tràng.
Căn phòng hào hoa rộng hơn trăm thước vuông. Bộ bàn ghế thật lớn với chiều
dài hơn năm thước. Đủ để mười mấy người cùng lúc nghỉ ngơi thoải mái. Cả phòng bên trong được trang trí chủ yếu là màu vàng. Đèn màu vàng, rèm
màu vàng, còn có các loại vật trang trí màu vàng khác. Tạo cho người ở
trong đó cảm giác huy hoàng chói lọi. Trước cái ghế dài màu trắng là một cái bàn uống trà làm bằng thủy tinh. Mặt trên còn có những đường trang
trí tinh sảo. Trọng yếu hơn, một mặt của căn phòng này làm bằng thủy
tinh. Thông qua xử lý đặc thù, từ nơi này có thể chứng kiến bên ngoài,
mà bên ngoài không thể nhìn thấy tình huống bên trong. Mà bên ngoài lớp
tường thủy tinh ấy là vị trí quan trọng nhất của Đại Đấu Hồn Tràng, sàn
thi đấu trung tâm.
Lúc này, bên trong phòng có bảy người. Nhìn qua đều là khoảng hai mươi tuổi.
Ngồi ở giữa chiếc ghế dài, là một gã có mái tóc đen khá dài. Vóc người thon
thả, tướng mạo không tính là anh tuấn, biểu hiện trên mặt rất ít, giống
như cả cơ thể hắn đều là cứng ngắc. Mặc trang phục màu lam, không có
trang sức. Cả cơ thể làm cho người khác cảm giác hắn rất giản dị. Nhưng
cái loại đơn giản này lại khiến cho người khác cảm thấy rất nguy hiểm.
Hắn đang dựa lưng vào ghế, nhắm hai mắt dưỡng thần. Ngồi trên chiếc ghế
dài đó còn có một nữ tử. Tư thế của nàng chính là đang dựa vào vai của
cái gã kia. Vẻ mặt nàng âm trầm, mái tóc ngắn màu tím nhìn qua càng làm
nàng thêm anh tú vài phần. Đôi mắt xanh biếc làm người nhìn không khỏi
cảm thấy có chút quỷ dị. Không nói nàng đẹp bao nhiêu nhưng vẻ mỵ hoặc
của nàng là rất lớn. Nàng lúc này chính là đang dựa vào vai gã thanh
niên kia đồng thời chơi đùa với các ngón tay của mình.
“Nhạn Tử,
ngươi đừng cùng lão Đại thân thiết trước mặt bọn ta nữa được không? Nói
như thế nào thì các huynh đệ đều là một đám xử nam a, vạn nhất có cái gì xúc động, chỉ sợ không tốt. Hắc hắc.”
Vừa nói chuyện chính là
một gã thanh niên tướng mạo anh tuấn. Vóc người không cao. Tóc ngắn màu
vàng, đôi mắt có vẻ thập phần linh hoạt, đang đứng tựa vào cái mặt tường bằng kính kia với bộ dáng khá nhàn hạ.
Cô gái ngồi trên ghế liếc hắn một cái, đôi mắt xanh biếc lấp lánh, khẽ cười: “Vậy ngươi lại đây,
để tỷ tỷ ta dạy ngươi cách trở thành một nam nhân?”
“Ách, quên
đi. ngươi một thân Bích Lân độc cũng chỉ có lão Đại mới chịu được. Ta vô phúc tiêu thụ.” Gã thanh niên vội vàng cự tuyệt. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn
cô gái với cặp mắt xanh biếc kia rõ ràng có chút sợ hãi.
“Đáng kiếp.
Ngươi không có việc gì làm nên đi trêu chọc Nhạn Tử sao. “Đứng cạnh bức
tường bằng thủy tinh ở đầu bên kia là một gã toàn thân hắc y. Đồng dạng
mái tóc màu vàng, một gã thanh niên tướng mạo xinh đẹp tuyệt trần có thể so với nữ tử, vừa nâng cái ly chứa đồ uống, vừa nhìn có chút hả hê nói.
Gã thanh niên anh tuấn kia cả giận nói: “Báo Tử, ngươi cố ý nhắm vào ta,
hôm nay sau khi thi đấu, chúng ta đấu một trận. Xem ta như thế nào giáo
huấn ngươi.”
Gã thanh niên hắc y kia khinh thường hừ một tiếng:
“Cùng ta một chọi một? Ngươi nói thật hay. Ngươi là phi hành hồn sư muốn cùng ta địa hồn sư một chọi một. Rõ ràng là khi dễ người. Có bản lãnh,
ngươi tìm lão Đại một chọi một. Chỉ cần ngươi có thể cầm cự ba phút, ta
chịu thua ngươi.”
“Ngươi……” Gã thiếu niên anh tuấn khuôn mặt lộ
vẻ không phục nhưng cũng không có tiếp lời. Hắn hiểu rất rõ, cùng đội
trưởng kiên trì ba phút là không có khả năng.
“Các ngươi an tĩnh chút đi. Sao không bắt chước hai vị Thạch gia huynh đệ kia tĩnh dưỡng?” Gã
thanh niên áo lam đang ngồi trên chiếc ghế dài kia vốn không nhúc nhít
bỗng mở miệng nói. Đúng như theo lời hắn, hai vị Thạch gia huynh đệ kia
đang ngồi tĩnh tâm tại một góc căn phòng. Hai người kia cũng không nói
lời nào, vóc người thô mạnh mẽ. Cùng ngồi một chỗ không khỏi khiến người khác có cảm giác trầm ổn.
Gã thanh niên anh tuấn kia cười nói:
“Lão Đại. Chúng ta còn cần tĩnh tâm dưỡng thần sao? Chúng ta trước bốn
mươi cấp có thể đạt được ngân đấu hồn huy chương, ta dám nói, tại Tác
Thác Đại Đấu Hồn Tràng này tuyệt đối tìm không ra đối thủ. Đừng nói nơi
này, cho dù là những nơi khác, cũng e là không có.”
Gã thanh niên áo lam lạnh nhạt nói: “Cho dù như thế, ngươi cũng đừng nên đắc ý mà trở thành thói quen. Hồn sư giới luôn xuất hiện người mạnh. Không ai có thể khẳng định trước mặt chúng ta sẽ không xuất hiện cường địch. Linh Linh, lại ghế ngồi một chút đi. Cứ đứng như thế thật hao phí thể lực.”
Lời cuối cùng của hắn là hướng về một nữ tử khác đang đứng ở một góc phòng. Vị nữ tử kia chính là đang đứng ở góc âm u nhất của căn phòng, không
những vậy, trên người nàng là một thân hắc y, mặt cũng được che bằng một tấm lụa đen. Vóc người mềm mại. Một mái tóc dài màu lam phủ sau lưng.
Mắt cùng màu mái tóc cũng không toát ra chút tâm tình gì. Trên người
nàng, tựa hồ chỉ có thể cảm nhận được sự cô độc.
“Không cần, ta ở chỗ này tốt lắm.” Diệp Linh Linh thanh âm tuy lớn nhưng nghe cảm giác
cực kỳ trống rỗng. Làm cho người nghe cảm giác mông lung.
Bảy
người trong phòng này, đúng là thành viên của Hoàng Đấu Chiến Đội. Ngồi ở chiếc ghế dài kia là đội trưởng Ngọc Thiên Hằng cùng phó đội trưởng Độc Cô Nhạn. Gã thanh niên anh tuấn là Phong Linh. Gã hắc y cùng hắn đấu võ mồm là Áo Tư La Quỷ Báo hồn sư. Hai gã ngồi trên mặt đất kia là huynh
đệ Huyền Vũ Quy hồn sư. Còn lại vị nữ tử kia là phụ trợ hệ hồn sư duy
nhất của đội Diệp Linh Linh vũ hồn Cửu Tâm Hải Đường.