Thúy Hoa bên cạnh giúp Mã Hồng Tuấn phủi bụi đất dính trên người hắn ta: “Ngươi thế nào rồi?”
Mã Hồng Tuấn hừ một tiếng: “Vẫn còn chưa chết được. Thỏ con, đến đây.”
Thẩm Tu có chút kinh ngạc nhướng mày, y đã nói Mã Hồng Tuấn sao lại có thể
làm cái loại sự tình này. Đây tốt xấu cũng là Sử Lai Khắc học viện, xem
ra quả nhiên có ẩn tình.
“Thúy Hoa cô nương, cô đang làm gì vậy?” Tiểu Vũ nhìn Thúy Hoa đối với Mã Hồng Tuấn ân cần chăm sóc, không khỏi
có chút sững sờ. Vừa rồi không phải tên béo này khi dễ cô ấy sao, như
thế nào mà bây giờ lại ….
Thúy Hoa cầu khẩn: “Các người đừng đánh nữa. Kì thực Hồng Tuấn là người tốt. Chỉ là chúng ta không hợp nhau mà
thồi. Cho nên ta mới chia tay hắn. Các người đi đi. Chuyện của ta đã nói rõ ràng với hắn rồi.”
Mã Hồng Tuấn cả giận nói: “Ngươi đừng quản đến chuyện của ta, tránh ra.”
Dứi lời liền đẩy Thủy Hoa ra và xông đến, chỉ là hắn sợ làm tổn thương
đến Thúy Hoa nên không sử dụng lại hồn kỹ thứ hai.
Đúng lúc này, một giọng nói bất ngờ vang lên: “Đường Tam, Thẩm Tu, béo, các ngươi đang làm gì vậy?”
Mấy người đồng thời cùng nhìn về phía giọng nói phát ra, chỉ thấy Đái Mộc
Bạch một thân bạch y, tóc chải chuốt chỉnh tề đang hướng phía bọn họ mà
đi tới.
Tiểu Vũ hừ một tiếng: “Sao lại thế này? Ngươi hỏi hắn đi, tên béo này ban ngày ban mặt dám khi phụ nữ hài tử. Chúng ta thấy thế
mới giáo huấn hắn một chút.”
Khuôn mặt Đái Mộc Bạch đang lạnh
lùng bỗng nhiên phì cười: “Tiểu Vũ, ta nghĩ là cô hiểu lầm rồi. Thúy Hoa cô nương, ngươi cũng không chịu nổi hắn sao?”
Thúy Hoa đỏ mặt, gật gật đầu, xoay người bỏ chạy. Lầy này Mã Hồng Tuấn cũng
không giữ nàng ta nữa, chỉ là vẻ mặt trở nên hơi bạc nhược.
Đường Tam đi tới bên cạnh Đái Mộc Bạch, nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Đái Mộc Bạch nhìn về phía tên béo nói: “Tự ngươi nói hay là muốn ta nói thay?”
Mã Hồng Tuấn liếc nhìn Đái Mộc Bạch một cái, cúi thấp đầu nói: “Ngươi nói đi!”
Đái Mộc Bạch cười ha ha nói: “Sao? Tên béo chết tiệt nhà ngươi mà cũng biết thẹn thùng à? Thôi được, ta thay ngươi nói.”
Rồi hắn quay sang ba người nói: “Còn nhớ lời ta đã từng nói không? Trong học viện kể cả ta cũng chỉ có ba học viên.”
Đường Tam lập tức hiểu ra: “Ngươi nói hắn chính là …”
Đái Mộc Bạch vuốt cằm nói: “Đúng vậy, tên béo này chính là người thứ ba.
Hắn đến học viện sớm hơn các ngươi. Chuyện vừa rồi dù ta không tận mắt
thấy, nhưng đại khái cũng đoán được. Kì thật cũng không thể trách tên
béo, có trách cũng chỉ trách cái Võ Hồn như con gà mái kia thôi.”
“Cái rắm, Võ Hồn của ngươi là con gà mái thì có, Võ Hồn của lão tử đây chính là Phượng Hoàng. Cho dù Võ Hồn của trưởng bối ta đều là gà, nhưng của
ta là phượng hoàng. Ngươi chưa từng nghe qua trong ổ gà mái cũng có
phượng hoàng vàng hay sao?” Mã Hồng Tuấn tức giận nói.
Nụ cười
trên mặt Đái Mộc Bạch cũng không có giảm: “Phượng Hoàng, được thôi, coi
như là Phượng Hoàng cũng được. Đường Tam, tên béo này có Võ Hồn rất quái dị. Viện trưởng nói, Võ Hồn của hắn chính là một loại Võ Hồn biến dị.”
“Võ Hồn biến dị? Biến dị do Võ Hồn nào và Võ Hồn nào sinh ra?” Đường Tam
hỏi, đối với Võ Hồn biến dị, hắn cũng đã nghe Đại Sư giảng qua rất
nhiều. Võ Hồn biến dị cũng chỉ có hai loại tình huống, một là trở nên vô cùng cường đại, còn loại kia chính là trở nên suy nhược đi. Bản thân
Đại Sư cũng vì Võ Hồn biến dị mà phải chịu khổ. Còn Võ Hồn của Mã Hồng
Tuấn trước mắt hiển nhiên là một loại tốt.
Đường nhiên, Trùng Địch
của Thẩm Tu cũng được Đại Sư cho là loại biến dị tốt, chỉ là Đại Sư
không rõ lắm là từ Võ Hồn nào với Võ Hồn nào sinh ra. Đường Tam biết
Thẩm Tu và mình không giống nhau là về thời điểm xuyên đến Đấu La đại
lục. Mỗi lần Đại Sư nhắc đến vấn đề này đều bị xảo diệu dời đi đề tài,
vì vậy bí mật Thẩm Tu che giấu chỉ có hai người biết.
Đái Mộc
Bạch nói: “Đừng nói là ta, e rằng ngay cả chính Mã Hồng Tuấn cũng không
rõ. Võ Hồn của mọi người trong cái thôn kia đều chủ yếu đều là các loại
gia cầm không có lực công kích. Cũng không biết là có chuyện gì, khi tới hắn thì Võ Hồn lại sinh biến dị, đến Tiên Thiên kỳ đã có năng lực về
hỏa diệm. Hắn ta cũng không phải là tự vào học viện mà là trước đây được viện trưởng phát hiện rồi mang hắn về đây. Tuổi của hắn so với các
ngươi cũng xấp xỉ.”
“Bởi vì võ hồn biến dị nên tên béo có năng lực về hỏa diệm rất mạnh. Loại hỏa diệm này vô cùng quái dị. Chẳng những nhiệt độ nóng cực cao, hơn nữa còn rất khó dập tắt. Viện trưởng nói, võ hồn
của hắn sau khi biến dị, thực sự có thể biến thành phượng hoàng. Nhưng,
võ hồn của hắn cũng có khuyết điểm rất lớn. Biến dị mặc dù mang đến hồn
lực cường đại, nhưng đồng thời cũng ảnh hưởng nhất định đến thân thể
hắn. Khiến cho năng lực về phương diện nam nữ của hắn rất mạnh, hơn nữa
du͙ƈ vọиɠ còn lớn hơn người thường gấp bộ. Nếu không thể áp chế du͙ƈ
vọиɠ này, lúc nào cũng có thể bị ngọn tà hỏa phá tan thân thể mà chết.”
Mã Hồng Tuấn vội vàng bổ sung một câu: “Khi tà hỏa nổi lên thì không áp chế nổi đâu!”
Đái Mộc Bạch tiếp tục nói: “Vì trên người hắn luôn có dục hỏa nếu không
được phát tiết ra thì hắn sớm đã chết. Mặc dù Võ Hồn của hắn rất cường
đại bất quá dục hỏa này không phải là một biện pháp tu luyện tốt.”
Tiểu Vũ nhíu mày nói: “Nhưng cũng không nên để nữ tử đó gánh chịu chứ, đó chính là một hành vi đê tiện.”
Mã Hồng Tuấn tức giận nói: “Đê tiện cái gì chứ! Hừ, là người tình của ta
tự nguyện. Ta mặc dù muốn giải tỏa ham muốn du͙ƈ vọиɠ của mình nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng bắt buộc ai, đều là do người tình của ta tự
nguyện. Sao có thể gọi là hành vi đê tiện được. “
Đường Tam nhìn về phía Đái Mộc Bạch.
Đái Mộc Bạch gật đầu, nói: “Hắn quả thật không bắt buộc người khác. Vừa rồi cô nương Thúy Hoa kia chính là nữ bằng hữu của hắn.”
Tiểu Vũ hừ một tiếng: “Không bắt buộc người khác? Vậy tại sao lại muốn chia tay hắn. “
Gã béo liền đỏ mặt, sắc mặt hắn liền trở nên xấu hổ rồi đứng lên.
Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng rồi xấu hổ nói: “Bởi vì cô ấy không áp chế
nổi tà hỏa của hắn, người có thể chịu cùng hắn mỗi ngày ít nhất ba bốn
lần không nhiều đâu, bình thường một tiểu nữ tử sao làm được. Cho nên ở
học viện này trong một năm hắn đã thay đổi mấy người rồi, bất quá cuối
cùng không ai là ngoại lệ tất cả đều chia tay. Nếu không phải hắn là Hồn Sư thì e rằng các nữ tử xung quanh hắn ai ai cũng lao lực a. Công nhận
về phương diện này khó có ai có thể so sánh với một tên béo như hắn.
Nguyên nhân là đều do cái hỏa diệm gà mái của hắn.”
Mã Hồng Tuấn tức giận nói: “Đó là do tà hỏa Phượng Hoàng.”
Thẩm Tu ‘đệt’ một tiếng: “Đáng lắm.”
Mã Hồng Tuấn quay đầu nhìn về phái y, nguyên bản buồn bực trở thành khϊếp sợ: “Ngươi ngươi ngươi, ngươi là nam sinh!”
“Hừ, vô nghĩa!”
“Ta đi! Đái lão đại, ta không bao giờ nói ngươi cùng Áo Tư Tạp bắt cá nhiều tay đâu! Có điều, huynh đệ, sau này lúc ta tìm nữ nhân ngươi ngàn vạn
lần đừng có ở cùng!”
“Học viện ăn ở đâu vậy?” Thẩm Tu không thèm để ý Mã Hồng Thuận, vẻ mặt cao lãnh hỏi Đãi Mộc Bạch.
Đái Mộc Bạch cười thầm hai tiếng, nói: “Các ngươi theo ta.”
Năm người lại một lần nữa trở lại trong phạm vi học viện Sử Lai Khắc, Đái Mộc Bạch đem bọn họ đi tới nhà ăn của học viện.
Cái gọi là thực đường kỳ thực ra chỉ là học viện và những thôn dân có thỏa
thuận mời một số thôn dân phụ trách về việc ăn uống của mọi người. Mặc
dù các món ăn đều đơn giản nhưng ăn no thì không thành vấn đề.
Lúc
bọn họ đi tới vừa hay, Trữ Vinh Vinh cùng Chu Trúc Thanh với vẻ mặt lạnh như băng cũng đã đến. Chu Trúc Thanh mặt có vẻ tái nhợt tựa hồ có gì đó không ổn.
Có lẽ là vì chuyện liên thủ hôm qua, hai người thấy
được ba người đều hướng sang phía bọn họ gật gật đầu. Thấy vậy, Chu Trúc Thanh bớt lãnh đạm còn Trữ Vinh Vinh thì thần sắc như muốn tỏ vẻ thân
thiết. Cả hai đều mỉm cười rồi lướt qua, quả là động lòng người.
Tiểu Vũ lại chỗ Trữ Vinh Vinh rồi ngồi xuống bên cạnh, Thẩm Tu tùy ý ngồi
một bên, Đường Tam ngồi vào bên cạnh y, đem đồ ăn y tích đều để đến
trước mặt.
Đái Mộc Bạch ho khan một tiếng rồi nói: “Áo Tư Tạp
chắc vẫn còn đang ngủ. Hắn vẫn lười biếng. Ngoại trừ Áo Tư Tặc ra, xem
ra mọi người đã đến đông đủ, sau này tất cả mọi người sẽ cùng học tập
một chỗ. Trong cuộc sống cũng như trong học tập phải giúp đỡ lẫn nhau.
Ta giới thiệu với mọi người, tên béo này là Mã Hồng Tuấn là người của
học viện chúng ta, Võ Hồn là Gà Cỏ, à không, là Phượng Hoàng.”
Chợt
nghe thấy hai chữ phượng hoàng Chu Trúc Thanh ngẩng đầu liếc Mã Hồng
Tuấn, rồi xẹt qua Đái Mộc Bạch thì tựa hồ thêm vài phần lãnh ý.
Mã Hồng Tuấn nói: “Đúng rồi, Đái lão Đại, nghe nói tân đệ tử ngày hôm qua
mới tới đã gây cho Triệu lão sư không ít khó khăn là ai?”
Đái Mộc Bạch nói: “Ngươi chả phải vừa cùng hắn giao thủ nhưng bất quá ngươi quả là may mắn không được gặp đãi ngộ giống Triệu lão sư.” Vừa nói vừa chỉ
vào Đường Tam.
Mã Hồng Tuấn có chút không tin nhìn vào Đường Tam: “Không đúng, ngươi mặc dù hồn lực so với ta có cao hơn, nhưng tựa hồ
cũng cao hơn không nhiều lắm, hẳn là không tới cấp 30. Sao có thể gây
hại cho Triệu lão sư. Ông ta là Hồn Tánh cấp 76, ta không tin.”
Đường Tam mỉm cười nói: “Chỉ là may mắn mà thôi” Thực lực của bản thân, hắn không cần người khác tin tưởng làm gì.
Đái Mộc Bạch đem tên và Võ Hồn của năm người mới đến bọn Đường Tam cũng đã
nói cho Mã Hồng Tuấn, còn về thực lực thật sự của Đường Tam, hắn cũng
không giải thích nhiều lắm, chỉ ám chỉ với Mã Hồng Tuấn rằng, tốt nhất
là không nên trêu chọc hắn.
Giới thiệu xong, Đái Mộc Bạch tiếp
tục nói: “Mọi người từ nay về sau đều ở cùng một chỗ tu luyện. Xưng hô
cũng không nên quá mức câu nệ. Hơn nữa tính cả năm người mới tới các
ngươi, học viện cũng chỉ có tám người mà thôi. Áo Tư Tạp cùng béo gọi ta là Lão Đại, bởi vì tuổi của ta so với bọn hắn nhiều hơn một chút, các
ngươi gọi ta Mộc Bạch là được, Mã Hồng Tuấn thì trực tiếp gọi hắn là
béo, tên Áo Tư Tạp kia các ngươi có thể gọi hắn là tiểu Áo hoặc là Đại
Hương Tràng thúc thúc đều được. Đường Tam, sau này ta gọi ngươi là tiểu
Tam, thế nào? Thẩm Tu, kêu ngươi là tiểu Tu được chứ?”
Thẩm Tu gật đầu lên tiếng, Đường Tam mỉm cười tỏ vẻ bọn họ không ý kiến.
Không đợi Đái Mộc Bạch nói vô ích về chính mình, Trữ Vinh Vinh lập tức đứng
lên sảng khoái nói “Các ngươi có thể gọi ta là Vinh Vinh là được, thân
nhân cùng bằng hữu của ta đều gọi ta như thế.”
Trên mặt nàng vẫn còn đọng lại nụ cười, chỉ một câu đơn giản một câu, vô hình trung kéo khoảng cách mọi người gần nhau hơn.
Cách xưng hô với Tiểu Vũ tự nhiên ko cần thay đổi, lúc ánh mắt Đái Mộc Bạch
hướng về phía Chu trúc Thanh. Chu Trúc Thanh nhưng lại đứng dậy: “Ta no
rồi.” Sau đó xoay người đi ra bên ngoài.
Đái Mộc Bạch vẻ mặt cười khổ, lắc lắc đầu, cũng không có giải thích.