“Tiểu Vũ tỷ, ngươi phải tin Tam ca.”Thẩm Tu kéo Tiểu Vũ về, mỉm cười nói.
“Hừ, ta không tin hắn hồi nào?” Tiểu Vũ hoãn biểu tình xúc độc trên mặt, lui trở lại bên người Thẩm Tu: “Tiểu Tam ngươi cẩn thận.”
Lần đầu va chạm hai người chỉ đơn thuần so đấu lực lượng, đôi song sinh bên kia
lên tiếng tung hồ. Thân thể Đái Mộc Bạch nháy mắt phi về phía sau, thân
trên ngửa đầu chống xuống đất làm thành động tác lộn ngược, ước chừng
lui ra năm mét mới xạ xuống.
Đường Tam đứng yên tại chỗ, không
tiếp tục truy kích, lẳng lặng nhìn Đái Mộc Bạch rơi xuống. Hắn biết,
nhìn như mình đem Đái Mộc Bạch đánh ra ngoài nhưng thật ra bản thân cũng không chiếm bao nhiêu tiện nghi.
Sắc mặt Đái Mộc Bạch có chút
khó coi, gã không thể không thừa nhận vừa rồi mình có chút khinh địch.
Thiếu niên trước mặt trông nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều này, thực lực so
với tưởng tượng cao hơn nhiều.
“Còn muốn tiếp tục chứ?” Đường Tam nhàn nhạt hỏi.
Tà mâu Đái Mộc Bạch sáng lên: “Đương nhiên. Tốt lắm, ngươi có thể bức ta
sử dụng hồn lực, trận tỉ thí này ta thua. Nhưng mà, không cùng ngươi
luận bàn một chút, ta như thế nào có thể cam tâm đây? Bất luận kết quả
tỷ thí sau đây như thế nào, phòng này hôm nay ta đều nhường cho các
ngươi.”
Trong tà mâu của Đái Mộc Bạch không phải bộc lộ sự phẫn
nộ và căm hận, mà là một loại quang mang đặc thù, nếu phải cần dùng từ
tới để giải giải thích, (thấy cái mình thích) bốn chữ này có
lẽ là thích hợp nhất. Ánh mắt của gã lúc này, giống như là đang nhìn một tuyệt sắc mỹ nữ, bả vai rung nhẹ, hai tay giơ lên.
Đôi mắt của
Đường Tam cũng dần dần sáng lên, hắn phát hiện, Đái thiếu gia trước mặt
trở nên khác rồi, nếu nói trước hắn là một cỗ khinh thường và lạnh như
băng, vậy, gã lúc này, trên người lại tràn ngập chiến ý rực cháy.
“Bạch Hổ, phụ thể.” Một tầng ánh sáng nhạt chợt từ trên người gã mãnh liệt
bộc phát ra, hai tay Đái thiếu gia đồng thời hướng hai bên mở rộng, ngực nhô cao, xương toàn thân truyền ra từng âm thanh tí tách, cơ bắp chợt
bành trướng, mang quần áo trên người căng ra. Mỗi một khối cơ bắp dưới y phục cũng trở nên cực kỳ rõ ràng, ngay cả không khí bên người hắn tựa
hồ cũng đã trở nên hỗn loạn. Đầu tóc vàng trong nháy mắt liền biến thành đen trắng giao thoa, màu trắng chiếm đại bộ phận, lượng ít tóc đen ở
trong đó nhưng lại hết sức rõ ràng. Trên trán hiện ra bốn đạo hoa văn
nhàn nhạt, ba ngang một dọc, vừa lúc hợp thành một cái chữ Vương.
Hai tay của gã biến hóa lớn nhất, ước chừng so với trước tăng lên những hai lần, bộ lông màu trắng bao trùm trên cả bàn tay, trong lúc mười ngón
tay rung động, lợi trảo như dao găm bén nhọn không ngừng từ trong bàn
tay lộ ra rồi thu hồi. Mỗi một căn lợi trảo đó đều như là lưỡi đao,
chiều dài chừng tám tấc. Lập lòe hàn quang lạnh lẽo.
Thân trên của Đái thiếu gia chậm rãi nằm xuống phía trước, hai tròng mắt bốn đồng tử đều biến thành màu lam sẫm sâu xa, làm cho người ta có cảm giác như là một cỗ máy gϊếŧ chóc.
Dưới chân gã, ba đạo quang hoàn
liên tiếp lóe sáng mọc lên, lặng yên bay lên, hai vàng một tím, trong
lúc hồn hoàn lưu chuyển, hồn lực mênh mông hình thành từng đợt sóng áp
lực phi tới đập vào mặt.
Thanh niên trước mặt vậy mà đã có được
ba Hồn Hoàn, hơn nữa trong đó còn có một cái là tồn tại ngàn năm. Phải
biết rằng gã nhìn bên ngoài cũng chỉ hơn bọn họ cùng lắm 3-4 tuổi mà
thôi.
Ba hồn hoàn đại biểu cấp bậc của Đái thiếu ít nhất đã vượt
qua 30, nói cách khác, hắn là một Hồn tôn, chính là bản thân lại là
cường lực Thú Võ Hồn Chiến hồn tôn.
“Đái Mộc Bạch, Võ Hồn: Bạch
Hổ, Chiến Hồn Tôn cấp 37. Xin chỉ giáo.” Trong bá khí mạnh mẽ, Đái Mộc
Bạch báo ra vũ hồn và cấp bậc của bản thân, đây là đại biểu cho ý tứ
chính thức khiêu chiến.
Tại áp lực thật lớn trước mặt, Đường Tam cũng bắt đầu trở nên khác trước, xung động tiềm tàng trong nội tâm dần hiện
ra, hai mắt che một tầng tử ý nhàn nhạt, chậm rãi nâng tay phải của mình lên.
Chợt quang mang xanh biển bắt đầu khởi động, một cụm cỏ màu lam thâm chợt từ trong lòng bàn tay hắn sinh trưởng ra, mỗi một chiếc
lá cỏ nhìn qua đều rất mảnh khảnh, nhưng mặt trên lại phủ kín hoa văn
uốn khúc, lá cỏ không hề dẹt như trước kia, mà là biến thành hình trụ
tròn, nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy rõ ràng, tại phía trên lá cỏ,
phủ đầy các gai nhỏ.
Quang mang màu trắng ngà từ thân Đường Tam
dâng lên, lá cỏ màu xanh biển phảng phất nhận được cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà
chợt phóng đại, trong chớp mắt đã biến thành to như tay người, tựa như
những cây dây leo. Hoa văn uốn khúc màu đen lóe ra quang mang nhàn nhạt, linh động giống như hơn mười con đại xà xoay xung quanh thân thể Đường
Tam.
Hai vòng màu vàng hồn hoàn đồng thời từ dưới chân Đường Tam mọc lên, xoay quanh trên thân thể của hắn.
“Đường Tam, Võ Hồn: Lam Ngân Thảo, Khí Hồn Sư cấp 29. Xin chỉ giáo.”
Lông mi của Đái Mộc Bạch cùng tóc giống nhau đã biến thành màu trắng bỗng nhúc nhích: “Võ Hồn của ngươi chỉ có Lam ngân thảo?”
Đường Tam nói ra nguyên lời nói của Đại sư: “Không có Võ Hồn phế vật, chỉ có Hồn Sư phế vật.”
“Nói đúng lắm không có Võ Hồn phế vật, chỉ có Hồn Sư phế vật. Vậy để cho ta
lĩnh giáo Võ Hồn Lam ngân thảo này của ngươi có chỗ gì kỳ lạ.” Đái Mộc
Bạch nói liền phải nhào tới, Thẩm Tu lại nhẹ nhàng nỏ nụ cười: “Từ từ.”
Y tiến lên một bước: “Đái Mộc Bạch, ngươi là Chiến Hồn Tôn cấp 37, mà Tam ca của ta chỉ là Khí Hồn Sư cấp 29, cái này có chút không công bằng
đi?”
“Ý ngươi là gì?” Đái Mộc Bạch hơi nheo mắt: “Hai ngươi các ngươi cùng lên cũng được.”
“Không không không, ta không lên, đây là cuộc đấu giữa Tam ca và ngươi.” Thẩm
Tu phóng thích Võ Hồn, hai vòng Hồn Hoàn màu vàng dâng kên: “Thẩm Tu,
Khí Hồn Sư cấp 29, hệ Phụ Trợ, yêu cầu của ta là cấp Tam ca một hồn kỹ
phụ trợ trước.”
Đường Tam mỉm cười không nói, hắn biết đây là do
tiểu Tu lo lắng cho mình, chỉ cảm nhận qua hồn kỹ của tiểu Tu mới biết
hồn kỹ của y đáng sợ cỡ nào. Lo lắng trên mặt Tiểu Vũ rút đi một chút,
nàng cũng biết hồn kỹ Thẩm Tu lợi hại.
“Được.”
Thấy Đái
Mộc Bạch đáp ứng, Thẩm Tu cong môi, Trùng Địch đặt lên miệng, tiếng sáo
du dương vang lên, cánh môi y khẽ nhúc nhích: “Băng Tằm Khiên Ti ngưng
sương lộ. Đất hoang yêu Cổ Hoặc Chúng Sính. “
Không sai, hệ thống cho Thẩm Tu hồn kỹ thứ hai là Cổ Hoặc Chung Sinh, phóng thích đối với đồng
đội có thể đề cao trị liệu của Băng Tằm Khiên Ti.
“Tam ca, ngươi phải cẩn thận.” Thẩm Tu lui về phía sau, đem vị trí nhường lại cho bọn họ, thì thầm dặn dò một tiếng: “Cố lên!”
Lúc Đái Mộc Bạch bị kỹ năng thứ hai Võ Hồn Lam Ngân Thảo của Đường Tam vây khốn, rốt cuộc dùng đến kỹ năng Hồn Hoàn thứ ba.
Lúc này Đái Mộc Bạch ở trước mặt Đường Tam lại thay đổi bộ dáng, vốn cơ thể bành trướng vì Võ Hồn Bạch Hổ phụ thể lại lần nữa bành trướng. Cơ bắp
tự phồng lên rất lớn, quần áo trên cơ thể hoàn toàn bị căng rách lộ ra
hình dáng cơ bắp khủng bố. Quỷ dị nhất chính là làn da đều quỷ dị nhất
chính là, trên da của gã cũng xuất hiện từng vệt từng vệt vằn ngang màu
đen, nếu như mà có thêm bộ lông, quả thực cùng với da hổ không có gì
khác nhau.
Một đôi hổ chưởng lại lớn thêm một vòng, những lưỡi kiếm
sắc bén ở phía trên bắn ra đều biến thành màu bạc. Kỳ lạ nhất chính là,
trên dưới toàn thân gã đều bao phủ trong một tầng kim quang mãnh liệt,
phảng phất bản thân như được mạ bằng vàng. Hai tròng mắt màu đỏ huyết lộ ra quang mang màu máu, toàn thân đều mang theo cái loại khí phách vua
của các loài thú.
Sắc mặt Đường Tam ngưng trọng, Thẩm Tu nhìn
giao hệ thống hiện giá trị Đái Mộc Bạch 3900 HP, nhìn lại Đường Tam 2600 + HP, mày nhăn chặt lại, giữ lại Tiểu Vũ theo bản năng phóng xuất ra Võ Hồn muốn xông lên: “Tiểu Vũ tỷ, đây là cuộc chiến giữa nam nhân với
nhau, người khác không thể nhúng tay được. Ngươi còn không hiểu Tam ca
sao, hán tư có chừng mực. Hơn nữa trên người Đái Mộc Bạch tuy rằng bá
đạo lạnh băng nhưng lại không có địch ý.”
Lam ngân thảo màu đen thâm
từ thân thể Đường Tam điện xạ ra chung quanh, Võ Hồn không cần từ trong
lòng bàn tay phát ra, dây đằng đầy gai nhọn không trung cấp tốc lao ra,
ngăn trở tầm mắt của Đái Mộc Bạch, đồng thời hướng tứ chi, cổ của gã
quấn quanh. Tại Đường Tam tự thân hồn lực, cũng chính là dưới sự thúc
dục của Huyền Thiên Công nội lực, đệ nhất Hồn Hoàn Quấn Quanh lúc này đã bị hắn phát huy tới cực hạn.
Mười đạo ngân quang tại không trung lần lượt thay đổi hiện lên, Lam ngân thảo đang phi nhanh quấn quanh đi
tới chợt đình trệ ở giữa không trung. Ngay sau đó, Lam ngân thảo, cứng
cỏi vô cùng này cư như vậy hóa thành tê phấn tại không trung tiêu tán,
thân hình hùng tráng của Đái Mộc Bạch từng bước bước hướng tới phương
hướng của Đường Tam, những lưỡi kiếm sắc bén màu bạc trên hổ trảo không
ngừng lóe lên, phóng thích ra áp lực kinh người.
“Lam ngân thảo của
ngươi đúng thật không tồi, cứng cỏi vượt dự đoán của ta. Cho dù là hồn
lực bình thường của ta cũng không thể tại dưới một lần công kích mang
chúng nó cắt đứt. Nhưng là, bây giờ ta sử dụng, là đệ tam hồn hoàn kỹ
năng của ta, Bạch Hổ Kim Cương Biến. Lúc trước, vì có được hồn hoàn này, ta có thể nói là lịch kinh gian hiểm, rốt cục liệp sát một đầu hồn thú
thiên niên kim cương hổ. Nó chẳng những làm lực lượng, công kích, phòng
ngự của ta gia tăng cực lớn mà đồng thời còn phú dư cho ta kỹ năng Bạch
Hổ Kim Cương Biến này.”
Đái Mộc Bạch bước tới còn cách Đường Tam mười mét thì dừng lại, không có tiếp tục phát động công kích.
“Thời gian biến thân Bạch Hổ Kim Cương Biến của ta có thể duy trì nửa giờ,
tại trong nửa canh giờ này, chống đỡ lực của ta đối với dị thường trạng
thái sẽ cùng với lực công kích, phòng ngự lực, lực lượng, đồng thời gia
tăng gấp đôi. Lấy hồn lực cấp 37 của ta, dưới tác dụng tăng phúc này,
độc tố của ngươi còn chưa đủ để thương tổn tới ta, cho dù hồn kỹ tinh
diệu của ngươi, khống chế hệ vũ hồn hiệu quả cũng rất tốt, nhưng cuối
cùng cũng không là đối thủ của ta. Đây là lực lượng chênh lệch một cách
tuyệt đối.”
“Có điều, ngươi rất lợi hại.” Đái Mộc Bạch nghiên đầu
nhìn Thẩm Tu, giữa tà mâu màu đỏ hơi lóe, thu hồi hồn kỹ của gã: “Ta có
thể cảm nhận được hồn kỹ của ngươi liên tục hiệu quả, năng lực không
tồi.”
Như vậy mà cũng cảm nhận được, không hổ là đứng đầu Sử Lai
Khắc thất quái. Thẩm Tu có chút kinh ngạc chấn động, ánh mắt Đường Tam
lập tức sắc bén lên.
Tà mâu khôi phục lại bình thường, Đái Mộc
Bạch nhìn Đường Tam cùng Thẩm Tu thật sâu một cái: “Ta nghĩ, chúng ta
rất nhanh sẽ gặp lại. Tới Sử Lai Khắc học viện, nếu có người tìm các
ngươi gây phiền, báo tên ta Tà Mâu Bạch Hổ Đái Mộc Bạch. Còn có, Thẩm
Tu, ta rất chờ mong hồn kỹ của ngươi.”
Nói xong, hắn hướng một đôi song bào thai mỹ nữ nọ vẫy vẫy tay, dẫn đầu ra khỏi khách sạn.
Tiểu Vũ nhịn không được hướng về bóng lưng của Đái Mộc Bạch nói: “Ngươi như
thế nào biết chúng ta là muốn tới Sử Lai Khắc học viện?”
Đái Mộc Bạch dừng lại cước bộ, thanh âm lạnh lùng nói: “Các ngươi chỉ có khoảng mười hai tuổi đi, tuổi như vậy mà hồn lực của hai người đã có hơn cấp 20,
ngươi hẳn cũng sẽ không kém. Vảo khoảng thời gian này không phải tới Sử
Lai Khắc học viện báo danh thì còn có thể là làm gì? Mười hai tuổi, ha
ha, mười hai tuổi, ta đã mười lăm tuổi rồi. Đường Tam, ta tại Sử Lai
Khắc học viện chờ ngươi.”
Cuối cùng một chữ biến mất thì, thân ảnh của Đái Mộc Bạch đã đi ra khỏi khách sạn.
“Hừ, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Tiểu Tam, tiểu Tu, đến lúc đó
chúng ta cũng không nên giao du với hắn.” Tiểu Vũ không phục hừ một
tiếng.
Thẩm Tu hơi mỉm cười: “Có sao đâu? Ta cảm thấy người này cũng không tê lắm. Tuy ngoài mặt lạnh nhạt nhưng lại rất sáng sủa.”
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy?” Đường Tam đột nhiên mở miệng.
“Ừm? Đúng vậy. Sao thế Tam ca?” Thẩm Tu mê mang cảm thấy rõ ràng Đường Tam
có chút tức giận. Tiếng Đường Tam gần như không nghe thấy ‘hừ’ một cái,
xoay người đi tới quầy.
Thẩm Tu vẻ mặt vô tội nhìn sang Tiểu Vũ,
Tiểu Vũ cười vài tiếng, xua tay nói: “Ha ha ha, tiểu Tu, ngươi đừng nhìn ta. Ta đã nói tiểu Tam muốn ghen ngươi còn không tin, đây là báo ứng
đó!”
Thẩm Tu đầy hắn tuyến: “Tiểu Vũ tỷ, ngươi đủ rồi. Ở Nặc Đinh rốt cuộc ngươi đã học cái gì vậy!”
“Hí~ nói giỡn thôi, ta chính là lão đại của Nặc Đinh học viện a ha ha ha!”
Lúc hai người cãi nhau đều không chú ý một việc, Đường Tam nghe được chữ “ghen” trong nhây mất cơ thế cứng còng.
Vị Vương quản lý kia từ phía sau quầy hiện ra nhìn trước nhìn sau, mắt
nhìn Đường Tam đi tới, nhanh chóng lộ ra một bộ mặt tươi cười: “Tiểu tử, ngươi thật sự là lợi hại a, ngay cả Đái thiếu gia cũng khẳng khái mang
phòng nhường cho ngươi. May là ngươi không có bị tổn thương gì, nếu
không chúng ta khó ăn nói rồi.”
Đường Tam nhìn đại sảnh hỗn độn, cười khổ nói: “Quản lý, chữa trị nơi này cần bao nhiêu tiền?”
Vương quản lý nhanh chóng lắc lắc đầu, nói: “Không, không, không có liên quan gì đến ngài hết. Đái thiếu gia lúc trước đã nói, những cái này đều tính cho hắn. Ở đây hắn là khách quý của chúng ta, chỉ cần ghi nợ lại là
được rồi. Trước thật sự không tốt, chậm trễ mất thời gian của ba vị, còn suýt nữa khiến ba vị bị thương tổn, ta quyết định vì ba vị miễn ba ngày tiền phòng, nếu ba vị ở tại nơi này của chúng ta không vượt quá ba
ngày, vậy thì không cần trả tiền nữa.”
Vừa nói, hắn ta mang một cái chìa khóa màu vàng đưa tới trong tay Đường Tam, vẻ mặt cười làm lành.
Đường Tam sửng sốt một chút, tổn thất của khách sạn hắn thấy cũng không có
gì, Đái Mộc Bạch hiển nhiên là người có tiền, nhưng miễn tiền phòng làm
hắn có chút bối rối, dù sao, phá hư đại sảnh của người ta cũng có một
phần của hắn.
“Vậy sao được. Chúng ta cứ chiếu theo giá mà trả đi.”
Vương quản lý nhanh chóng lắc đầu nói: “Vậy sao được? Đã mang đến cho ba vị
rất nhiều phiền toái rồi. Sau này chỉ cần hai vị có thời gian rỗi thì
quay lại bổn điếm, như vậy chính là trợ giúp lớn nhất đối chúng tôi rồi. Phòng của ba vị tại tầng trên cùng, bảng tên là màu đỏ hải dương.”
Đương Tam bất đắc dĩ đành phải gật đầu, nói: “Vậy cảm ơn ngài.”
Thẩm Tu lộc cộc đi đến, cầm lấy chìa khóa liền đi đến cầu thang: “Đi thôi đi thôi, gã nguyện ý trả tiền thù cứ để gã trả tiềm đi. Ai bảo gã muốn
đoạt phòng với chúng ta. Tam ca, Tiểu Vũ tỷ, mau lên! Ta mệt lắm rồi.”
Đường Tam bất đắc dĩ lắc đầu, Tiểu Vũ ngáp một cái, trong miệng lẩm bẩm đuổi
kịp Thẩm Tu: “Tiểu Tam, mau lên đây, nên nghỉ ngơi thôi!”
Trang trí
của khách sạn Hoa Hồng khiến người ta rất dễ sinh ra hảo cảm, màu sắc
phồi hợp đơn giản thoải mái, bên trong tửu điếm còn nhàn nhạt mùi hương
của hoa hồng làm mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Trên tầng cao
nhất, Thẩm Tu đã tìm ra được môn bài của màu đỏ hải dương. Tầng đỉnh này chỉ có mấy gian phòng mà thôi, môn bài phía trước có màu lam yêu cơ,
màu phấn nhu tình, màu vàng chân thành tha thiết, màu trắng hồn nhiên,
màu xanh biếc biệt li v.v… Tận cùng bên trong mới là gian màu đỏ hải
dương. Sau đó y mới biết, tên của mỗi môn bài cũng là đại biểu cho màu
sắc vài loại hoa hồng.
Cửa cùng với danh tự trên môn bài đều có
màu sắc giống nhau, trên cửa lớn màu đỏ, trang hoàng mấy bông hoa hồng
màu đỏ sậm bằng thủy tinh, bên cạnh hoa hồng bằng thủy tinh còn có một
dòng chữ nhỏ, màu đỏ hải dương, hải dương của tình yêu.
Tiểu Vũ chớp
đôi mắt to, một phen từ trong tay Thẩm Tu đoạt lấy chìa khóa: “Kệ nó, có chỗ không phải là được rồi sao. Dù sao tiểu Tam tiểu Tu hai ngươi rất
xứng á ~ oa!”
Thẩm Tu đi theo vào phòng, nhưng không ngờ Tiểu Vũ đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc cảm thán ra tiếng.
“Vãi!” Thẩm Tu thấy rõ tình huống trong phòng nhịn không được văng tục, mặt
đầy bất đắc dĩ nghiêng người để Đường Tam nhìn: “Tam ca, ngươi xem….”
Mặc dù trong lòng đã có một chuẩn bị một chút, nhưng khi liếc mắt hết thảy
bên trong căn phòng thì, Đường Tam vẫn còn tràn ngập cảm giác chấn động.
Phòng rất lớn, chỉ phòng khách trước mắt thì đã hơn 50 thước vuông, trong đại sảnh, tất cả các gia cụ đều màu bạc, có hoa văn điêu khắc tinh mỹ, trên thảm lớn màu đỏ, che kín cánh hoa hồng đỏ, cái làm hắn giật mình nhất
chính là ngay trung tâm đại sảnh, có một lượng lớn hoa hồng được xếp
thành hình một trái tim màu đỏ thật lớn.
Diện tích của hình trái tim
gần hai thước vuông, như vậy ít nhất phải hơn một ngàn đóa hoa hồng mới
có thể hoàn thành. Phía trên có một dải lụa, trên lụa có một hàng chữ,
‘Một ngàn không trăm linh một, em là duy nhất của anh’.
Ngoại trừ 1001 đóa hoa hồng ra, chung quanh phòng đều có các bình hoa bài trí rất cao nhã, trong bình đều cắm hoa hồng màu đỏ, hương hoa hồng thơm ngát
trải rộng tại mỗi ngóc nghách trong căn phòng, sự trang hoàng mê người
khiến người ta phải ý loạn thần mê.
“Vào phòng ngủ xem.” Đường Tam khẽ nhíu mày, mở miệng nói.
Đi vào phòng ngủ ba người lại lần nữa bị chấn động. Phòng ngủ không ngoài
dự đoán chỉ có một giường, nhưng cái giường hình trái tim mày chiếm gần
như một nửa diện tích căn phòng. Một cái rèm màu đỏ nhạt treo trên đỉnh
phòng, ngăn cản không gian phía trên chiếc giường lớn, làm cho người ta
một loại cảm giác đẹp đẽ tựa như ảo mộng.
Chăn nệm hoa hồng, hoa văn
hoa hồng trên gối, hết thảy tất cả, đều mang theo một thứ mập mờ mãnh
liệt, làm người ta có cảm giác máu chảy nhanh hơn.
“Tiểu Vũ tỉ,
bọn ta không nên nghe ngươi đến tòa khách sạn này.” Thẩm Tu khố sở nói:
“Tam ca, chúng ra sô pha đi, ta không ngủ, vẫn nên tu luyện một chút
đi.”
Tiểu Vũ không ngăn cản bọn họ, hoan hô một tiếng. Một con
thỏ liền bổ nhào vào cái giường trái tim cực kì co giãn, ở trên đó nhảy
nhót lắn lộn hưng phấn nói không nên lời.
Thấy nàng hứng thú như
vậy, Thẩm Tu mỉm cười lắc đầu. Tiểu Vũ rốt cuộc vẫn là một tiểu nữ hài
thôi. Đường Tam thuận tay đóng cửa phòng ngủ, sô pha bên ngoài rất lớn,
cũng đủ cho hai người ngồi. Thẩm Tu ngồi khoanh chân, cười vẫy vẫy: “Tam ca, tới tu luyện đi.”
Kinh nghiệm của hắn tăng lên cũng là dựa vào đả tọa tu luyện, điều này sẽ không làm hắn thăng cấp nhìn quá kỳ quái.
“Ừ, được.” Trong mắt Đường Tam hơi ấm, mỉm cười đáp.